Giáo Sư Gián Điệp

Chương 188: Ông chủ (3)



Cùng lúc Terina đang trò chuyện với Rudger trong khu ổ chuột.

Sau khi nhận được vật từ Terina, Casey Selmore trở về căn nhà thuê đang ở.

"Casey. Làm ơn dọn dẹp lại phòng của chị đi! Trông nó có khác gì bãi rác không hả?"

Ngôi nhà họ sống trong thời gian này quá rộng cho hai người họ.

Sở thích sưu tập kỳ quái của Casey Selmore khiến căn phòng bừa bộn đến mức khó có thể tìm được chỗ để đặt chân.

Betty bắt đầu dọn dẹp trong khi càu nhàu.

Casey Selmore hoàn toàn phớt lờ lời của Betty và lại gần một bức tường.

Trên đó gắn một bản đồ của thành phố Leathervelk. Phía trên bản đồ là một bài báo được cắt bằng đinh bấm. Dọc theo những chiếc đinh đó là vô số sợi chỉ.

Casey Selmore cắt một bài viết về Mặt Trời Bạc từ tờ báo ngày hôm nay và ghim nó vào một bên bản đồ.

Sau khi nối sợi dây liên quan đến khu ổ chuột vào bài báo, Casey Selmore im lặng nhìn lại tổng thể toàn bản đồ. Những sợi dây lan truyền phức tạp như mạng nhện trên bản đồ.

Casey Selmore nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ như thể đang lạc vào thế giới của riêng mình.

Gần đây có một số sự cố kỳ lạ đã xảy ra ở Leathervelk.

Cùng thời điểm năm ngoái, Leathervelk không xảy ra bất kỳ vấn đề gì lớn.

Nhưng năm nay thì khác.

Sự cố người sói.

Nhà máy bỏ hoang bị t·hiêu r·ụi.

Vụ t·ấn c·ông nhà đấu giá Kunst.

Con quái vật Jevaudan hồi sinh.

Sự xuất hiện của Bình Minh Đen.

Cuối cùng là vụ m·ất t·ích của Mặt Trời Bạc.

Nghi phạm có khả năng cao nhất hiện tại là khu ổ chuột.

Có tin đồn gần đây khu ổ chuột đã trải qua những thay đổi to lớn.

Casey Selmore chỉ nghe nói chứ chưa tự mình xác nhận, nhưng có lẽ đó cũng không phải là tin đồn thất thiệt.

'Terina chắc chắn đã đến đó để kiểm tra.'

Casey Selmore cẩn thận đặt món đồ tạo tác mang theo ở một bên bàn làm việc.

Món đồ tách ra với một âm thanh lách cách, để lộ viên đá ma thuật bên trong.

Casey Selmore nhìn vào viên đá ma thuật và lấy một tờ giấy trắng tinh bao quanh viên đá ma thuật.

'Thứ này có thể tái hiện Bão ký ức?'

Casey Selmore nghe nói thứ này được chế tạo từ vỏ của một loại cây chỉ có trong những khu rừng của yêu tinh.

Nghĩ đến việc có thể an toàn mang gỗ từ rừng của loài yêu tinh yêu thiên nhiên hơn bất kỳ thứ gì khác ra, Casey Selmore không biết nên khen đám người của Tháp Ma Thuật kia dũng cảm hay liều mạng nữa?

Nhưng dù sao thì cũng nhờ có những tên cuồng nghiên cứu như vậy mới có thể tạo nên thứ đồ này.

'Nếu mình sử dụng thứ này, mình hẳn có thể đọc được vài thông tin hữu ích.'

Casey Selmore nhìn tờ giấy trắng một lúc rồi gấp lại bỏ vào túi.

Ưu tiên hàng đầu của Casey Selmore vẫn là truy tìm tổ chức Bình Minh Đen.

Sở dĩ cô ta đến hiện trường vụ m·ất t·ích là vì cô ta nghĩ nó có thể liên quan đến Bình Minh Đen.

Nhưng kết quả khiến Casey Selmore khá thất vọng.

Khoảnh khắc cô ta nhìn thấy ngôi biệt thự, cô ta nhận ra chẳng còn lại chút manh mối nào còn sót lại. Thật khó tưởng tượng ra một giả thiết nào có thể khiến hơn trăm người biến mất trong một đêm mà không để lại chút dấu vết pháp thuật nào.

Dù sao thì nhìn vào vụ án đó, Casey Selmore không tìm thấy bất kỳ mối liên hệ nào với Bình Minh Đen.

'Có vẻ như tất cả những gì còn lại là thông tin thu được từ những kẻ b·ị b·ắt ngày hôm đó.'

Thông qua thỏa thuận với hiệu trưởng Elisa Willow, Casey Selmore đã có cơ hội trực tiếp thẩm vấn những kẻ đó.

Tất nhiên, kết quả thẩm vấn không phải lúc nào cũng diễn ra suôn sẻ. Mấy kẻ của tổ chức đó kín miệng hơn cô ta nghĩ. Dù có mấy tên đã khai ra một số manh mối nhưng bản thân Casey Selmore không cho rằng chúng hoàn toàn đáng tin.



Thế là cô ta đã nghĩ một cách.

Cách này rất đơn giản.

Tất cả những gì cô ta phải làm là đặt một câu hỏi và quan sát phản ứng của đối phương.

Có những lúc, câu trả lời không nhất thiết đến từ lời nói.

Ánh mắt, nhịp thở, các phản ứng của khuôn mặt, ngón tay, v.v.

Tất cả mọi hành động nhỏ nhặt đó đều có thể là câu trả lời mà Casey Selmore có thể khai thác.

Trừ khi đối phương là người đã được huấn luyện đặc biệt cho những tình huống như vậy, nếu không thì cô ta chắc chắn có thể có được thông tin bản thân muốn.

Và phản ứng thực tế của những kẻ b·ị b·ắt không khác mấy so với những gì Casey Selmore suy đoán. Đối với cô ta, như vậy là đủ.

Casey Selmore dán một bản đồ mới lên bức tường trống bên cạnh bản đồ của Leathervelk.

Thành phố Baltanung.

Diện tích nhỏ hơn Leathervelk, là một thành phố lân cận có quy mô trung bình.

Là một nơi rất có thể có liên quan đến Bình Minh Đen.

Casey Selmore cảm thấy bản thân sẽ phải đi một chuyến đến Baltanung.

* * *

Terina thầm đánh giá cao người đàn ông là chủ của khu ổ chuột.

Người đã vực dậy một vùng đất cằn cỗi không có bất kỳ thứ gì.

Điều này chứng tỏ người này phải có đầu óc kinh doanh xuất sắc.

Anh ta biết tin Mặt Trời Bạc đã biến mất và cũng biết trước rằng bọn họ sẽ đến đây nên đã cử người dẫn đường thẳng đến chỗ mình.

Rõ ràng là người này biết mọi tin tức nhỏ nhặt xảy ra trong thành phố.

Là người vô cùng cảnh giác.

Khi đưa ra những đánh giá như vậy, Terina đã cố tình nói lời đe doạ nhằm xem phản ứng của đối phương.

Nhưng phản ứng của người này lại nằm ngoài dự tính của Terina.

Nhìn hành động của anh ta rất tự nhiên, rõ ràng đó không phải là diễn.

Khí chất và lòng cảnh giác cao độ. Tính ẩn nhẫn cao. Đầu óc kinh doanh hiếm có, thân phận thần bí, không thể điều tra ra được.

Người được gọi là 'ông chủ' này có đủ mọi điều kiện phù hợp với thân phận của một ông trùm xã hội đen thu thập và tiêu thụ tài sản b·ất h·ợp p·háp hoặc một tên t·ội p·hạm l·ừa đ·ảo chiếm đoạt tài sản.

Trong trường hợp với những kẻ như vậy, bọn họ chỉ cần rút kiếm xử lý là được.

Tuy nhiên, theo thông tin nhận được từ Enya, công việc kinh doanh của người đàn ông này lại trong sạch đến khó tin.

Trong sạch đến mức Terina LionHowl càng thêm nghi ngờ.

Nhưng hiện tại, cô ta không hề có chút bằng chứng nào hướng sự nghi ngờ về người này.

Hơn nữa, thân phận của người này ở đây rất được kính trọng, nếu bọn họ vô tình gây chuyện với anh ta, những người xung quanh chắc chắn sẽ không để yên.

Nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ, Terina chắc chắn sẽ không bao giờ chọn hướng giải quyết đó.

"Mọi thắc mắc của các người đã được giải đáp chưa?"

"Được rồi. Cảm ơn anh đã hợp tác."

Terina gật đầu và đứng dậy. Bọn họ không cần thiết phải ở lại đây nữa.

"Xin phép không tiễn."

"Không cần thiết."

Ngay lúc các hiệp sĩ chuẩn bị rời đi.

"Thủ lĩnh, anh ở đây à? Tôi có chuyện muốn hỏi một chút."

Cánh cửa phòng khách vốn đã đóng chặt đột nhiên mở ra và Alex bước vào.



Tình huống lúc này ngay cả Rudger cũng không ngờ tới.

"Alex?"

Enya nhận ra người vừa xuất hiện.

Alex nghe thấy giọng nói quen thuộc, sững người khi nhìn thấy Enya.

".........."

Rudger nhận ra mình chưa nói tình hình trước với Alex.

"Alex, là anh phải không?"

"... ... ."

"Tại sao anh ở đây?"

Rudger thở dài.

Người yêu cũ chia tay không mấy tốt đẹp cuối cùng lại gặp nhau ở một nơi như thế này.

* * *

Alex cố gắng chạy trốn, nhưng Enya không có ý định để anh ta dễ dàng thoát.

Enya chặn đường Alex khi anh ta bước ra ngoài và chuẩn bị rẽ vào một con hẻm.

"Chúng ta cần nói chuyện."

"Tôi không có gì để nói cả."

"Tại sao anh ở đây? Anh đã nói với tôi là sẽ trở về quê hương."

Alex im lặng không đáp, Enya trừng mắt nhìn anh ta.

Đúng là anh ta đã nói điều gì đó như thế trước khi chia tay.

Tất nhiên đó là một lời nói dối. Một lời nói dối để buộc Enya phải rời xa mình.

"Tôi không nhớ mình đã nói vậy."

Đối với Alex, điều tốt nhất nên làm lúc này là lạnh lùng với Enya.

"Quan hệ của chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi, không phải sao?"

"... ... ."

Enya cắn môi. Đôi mắt đang nhìn Alex dần phủ lệ.

Nhìn thấy vậy, tim Alex nhói lên đau đớn.

'... ... .'

Trái tim Alex nhói đau khi nhìn thấy Enya trông như sắp khóc.

Anh ta sao lại không nhận ra cảm xúc ẩn chứa trong ánh mắt đó chứ?

Nhưng bọn họ liệu có thể quay lại thời điểm đó được không?

Khoảng thời gian hai người đã từng hạnh phúc và mơ về tương lai phía trước.

Không thể nào!

Alex cười tự giễu.

Người làm Enya tổn thương và bỏ đi trước chính là bản thân anh ta chứ không phải ai khác.

Anh ta không thể cầu xin sự tha thứ từ Enya.

Và anh ta cũng sẽ không làm như vậy.

"Không phải cô đã hoàn thành công việc của mình rồi sao, sao cô vẫn chưa rời đi?"

Alex rất ngạc nhiên khi bản thân có thể thốt ra những lời nói lạnh lùng như vậy.

Enya run lên khi nghe những lời này.

"........."

"Anh chẳng hề thay đổi chút nào."



Giọng nói bị kìm nén của Enya bay vào ngực Alex.

Alex kìm nén cảm xúc trên gương mặt mình, ánh mắt của anh ta thờ ơ hay nói đúng hơn là c·hết lặng nhìn vào Enya.

Enya tỏ ra vô cùng thất vọng.

"Được. Tôi hiểu rồi. Rất xin lỗi vì đã làm phiền. Tạm biệt."

Enya nói xong những lời đó liền quay lưng rời đi.

Với Alex, cảnh tượng vô cùng quen thuộc. Vẫn là bóng lưng của người con gái ấy quyết liệt bỏ đi.

Nhưng lần này cô ấy đã không khóc.

'Cô ấy đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi.'

Alex đứng yên bất động dõi theo bóng lưng của Enya rời đi.

Khi hình ảnh Enya biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt, Alex mới chậm rãi trượt xuống, tựa lưng vào bức tường của tòa nhà bên cạnh.

"Hahaha."

Còn yêu thì sao chứ? Kết cục của bọn họ đã định trước là không có kết quả rồi.

Cô ấy là một quý tộc còn anh ta chỉ là một thường dân.

Dù cho anh ta đã từng là một hiệp sĩ được bao người kính trọng nhưng thế thì có ích gì?

Thân phận của bọn họ quá khác biệt. Dù cho anh ta có cố gắng đến mức nào đi chăng nữa cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ kéo lại được khoảng cách đó.

Thế giới này vốn chính là tàn nhẫn như vậy.

Cộp cộp cộp.

Khi nghe thấy tiếng bước chân, Alex quay đầu lại và nhìn thấy Rudger.

"Thủ lĩnh, anh tới đây làm gì?"

"Xin lỗi, Alex. Đáng lẽ tôi nên nói trước với cậu."

"Được rồi. Đều do tôi lỗ mãng. Anh đến đây để an ủi tôi à? Đám người đằng sau là gì vậy?"

Những người ẩn nấp phía sau giật mình trước những lời đó.

Ngay sau đó, các thành viên của nhóm xuất hiện, hắng giọng ngượng ngùng.

Alex bật cười.

"Có bao nhiêu người ở đó vậy? Chắc không phải toàn bộ khu này đấy chứ?"

"Chà, hai người cãi nhau to như vậy khó để họ không nghe thấy lắm."

Alex cũng hiểu được nên cúi đầu ủ dột.

"Hầy. Bỏ đi. Nếu chuyện đã bị lộ thì tôi cũng chẳng có gì phải giấu giếm nữa."

Sau một lúc, Alex ngẩng đầu lên, mỉm cười tự tin và đưa tay vuốt tóc.

Sheridan quan sát cẩn thận biểu cảm của Alex và nhẹ giọng hỏi.

"Cô gái vừa rồi là người yêu cũ của anh à?"

"Ừ. Cô ấy từng là đồng đội và là mối tình đầu của tôi."

"Chà, không ngờ anh cũng giấu nghề ghê đấy."

Violetta lắc đầu cảm thán.

Alex nhún vai.

"Được rồi. Tôi đã từng là một hiệp sĩ. Chính xác hơn là một học viên sĩ quan của Đế quốc."

Hans mở to mắt ngạc nhiên.

"Đợi chút. Nếu là học viên sĩ quan .. ... ."

"Phải. Tôi từng là học viên của Học viện Quân sự Hoàng gia."

Alex cay đắng.

"Chính xác là một cựu học viên đáng hổ thẹn."