Giáo Sư Gián Điệp

Chương 189: Lối thoát (1)



Enya nhanh chóng rời khỏi khu ổ chuột với những bước đi loạng choạng.

Cô không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Alex.

"Enya."

"Đội trưởng."

Enya thấy Terina đang đợi mình.

Cô lập tức cúi đầu.

"Xin lỗi đội trưởng, là tôi làm chậm trễ công việc."

"Mọi chuyện xong rồi chứ?"

"Vâng."

"Hai người biết nhau sao?"

Terina hỏi, cô nhận thấy rằng cấp dưới của mình đang có tâm trạng chán nản hơn bình thường.

"À vâng, cũng khá lâu rồi."

"Vừa nãy có phải là Alex không nhỉ?"

Bỗng một trong những hiệp sĩ đi cùng lên tiếng.

Enya cố gắng ngăn anh ta lại, nhưng Terina đã phản ứng trước.

"Alex?"

"Đội trưởng, đó là một người hồi trước được mệnh danh là hiệp sĩ tài năng nhất trong trường sĩ quan của Đế quốc."

Giống như Theon, Học viện sĩ quan của Exilion là nơi chuyên đào tạo các hiệp sĩ phục vụ cho Đế quốc.

Hầu như tất cả các gia đình hiệp sĩ nổi tiếng đều là học viên tốt nghiệp của nơi này nên sự cạnh tranh để vào được nơi này rất khốc liệt.

Khi nghe nói rằng Enya dường như có mối quan hệ thân thiết với một nhân vật tên là Alex đến từ học viện sĩ quan, Terina mở lời hỏi thăm.

"Hai người cùng niên khoá sao?"

"Vâng."

Đó là ký ức Enya không thực sự muốn nhớ lại, nhưng nếu đội trưởng đã hỏi, cô cũng không tiện giấu diếm.

"Tại sao một người như vậy lại xuất hiện tại một nơi như thế này?"

Những gì Terina nói chỉ là một câu hỏi thuần túy.

Enya cố gắng muốn trả lời rằng cô ấy không biết, nhưng anh chàng hiệp sĩ bên cạnh không biết chuyện đã trả lời thay.

"Cậu ấy đã bị giải ngũ."

Enya cắn môi khi nghe thấy điều đó. Nhưng dường như không ai để ý đến phản ứng của cô ấy.

"Lý do là gì?"

"Nghe nói vài ngày trước lễ uỷ nhiệm, cậu ta đã h·ành h·ung vài học viên và người hướng dẫn."

* * *

"Chuyện đó là thật sao? Anh đã đánh bạn học của mình?"

Alex thở hắt ra trước câu hỏi ngây thơ của Arfa, lắc đầu cam chịu.

"Ừ, không chỉ mỗi bạn học mà còn cả người hướng dẫn nữa."

"Sao anh lại đánh họ?"

"Vấn đề là ở tôi, ....."

"Tôi không tin. Anh không phải loại người sẽ tuỳ tiện hành động như vậy. Có điều gì khó nói à?"

"... ... ."

Alex nhất thời không nói nên lời trước câu hỏi của Arfa.

"Sao cậu lại cho rằng tôi sẽ không tuỳ tiện h·ành h·ung người khác?"

"Chỉ là cảm giác của tôi thôi."

Alex muốn hỏi Arfa về cái cảm giác đó nhưng khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt trong suốt đó, những lời nói đến miệng Alex tự động biến mất.

Sao anh ta lại đi hỏi về thứ gọi là cảm giác với một cỗ máy chứ?

"Thực ra đó là một cuộc đấu năm chọi một, cuối cùng thì tôi thắng nên bọn họ không chịu đựng được cảm giác thua trận mà thôi. Lòng kiêu hãnh của mấy tên quý tộc đó mọi người cũng không lạ gì mà."



Những lời đó khiến Rudger nhớ đến Theon.

Sự phân biệt đối xử giữa học sinh quý tộc và học sinh bình dân.

Một sự rạn nứt lớn, không thể hàn gắn giữa hai nhóm người.

Đó cũng là sự phân biệt đối xử đã in hằn qua hàng trăm năm trên thế giới này.

Trên thực tế, nếu chỉ xét về điểm số và kỹ năng, Alex gần như là một trong số những người đứng đầu của lứa học viên đợt đấy.

Nếu không có sự cố ngày hôm đó, Alex lúc này hẳn đã trở thành một hiệp sĩ nổi tiếng.

"Vậy tại sao anh lại ở đây? Anh thừa biết là chỉ cần nhẫn nhịn thêm một thời gian nữa thì anh sẽ có một cuộc sống sung sướng hơn nhiều."

Alex mỉm cười cay đắng trước quan điểm của Violetta.

"Có lẽ là do tôi đã quá mệt mỏi. Trận đấu ngày hôm đó không hẳn do cơn tức giận trong lúc bồng bột mà là do oán giận tôi đã kìm nén trong khoảng thời gian dài."

"Tên hướng dẫn đó cũng vậy. Chắc hẳn bọn họ thấy thật khó coi khi nhìn thấy một thường dân lúc nào cũng lang thang ở một nơi mà lẽ ra chỉ có quý tộc mới có thể đặt chân đến. Mấy kẻ đó làm phiền tôi cũng không phải chỉ ngày một ngày hai."

Dù Alex có làm gì thì bọn họ cũng sẽ kiếm cớ trừng phạt anh ta. Trong khi những người khác được nghỉ ngơi vào buổi tối thì Alex vẫn phải chạy bộ khắp sân tập vì lệnh trừng phạt.

Từ khi gia nhập học viện, Alex chưa từng được ngủ ngon một ngày nào. Cho dù thể hiện xuất sắc đến đâu thì mọi nỗ lực của anh ta đều không được công nhận.

Alex đã phải chịu đựng sự bất bình đẳng đó ròng rã suốt ba năm trời.

"Trời đất, những ba năm."

"Cậu chắc chắn đã phải chịu khổ nhiều."

"Phải. Cuối cùng thì tôi cũng chẳng thể kìm nén được nữa nên đã ra tay đánh bọn họ một trận rồi giải ngũ."

Căng thẳng cảm xúc tích tụ trong ba năm qua bùng nổ không lâu trước lễ nhậm chức.

Thế là Alex dính líu đến vụ b·ạo h·ành học viên và b·ị b·ắt giải ngũ.

"Nhưng trông cô gái kia có vẻ như không chỉ khó chịu chỉ vì anh bị đuổi. Chắc chắn còn chuyện gì đó nữa."

Pantos khoanh tay im lặng lắng nghe nãy giờ bỗng mở miệng.

Những người khác bao gồm Violetta, Sheridan và Hans đều im lặng trước nhận xét tinh tế của Pantos, người mà bấy lâu nay họ vẫn cho rằng chỉ biết hoạt động cơ bắp.

"Mọi người nhìn tôi làm gì?"

Pantos thắc mắc khi nhận được những ánh mắt kỳ quái của đồng đội.

Nhưng thay vì trả lời, mọi người xung quanh nhất trí ngoảnh mặt làm ngơ.

"Pantos nói đúng."

Alex đồng ý với lời của Pantos.

"Bởi vì tôi và cô ấy đã từng là người yêu."

"Cô ấy chính là người mà tôi đã nhìn thấy ở nhà đấu giá hôm đó. Hai người đã gặp nhau như thế nào?"

"Chúng tôi nảy sinh tình cảm trong quá trình cạnh tranh thứ hạng. Thời điểm hai chúng tôi nhận ra tình cảm của nhau, đó quả thật là khoảng thời gian tôi hạnh phúc nhất."

"Ôi trời."

Violetta lấy tay che miệng cảm động.

Bọn họ đã từng hứa hẹn với nhau về tương lai.

Nhưng hạnh phúc đó không kéo dài được lâu.

Khi Alex ngày càng thân thiết với Enya, sự tác động của bên ngoài đối với Alex cũng ngày càng gia tăng.

"Cô gái tên Enya đó không biết những chuyện đó à?"

"Cô ấy không biết."

"Tại sao?"

"Bởi vì tôi đã giấu chúng."

Alex không muốn Enya biết.

Nếu anh ta nói với Enya thì với tính cách bướng bỉnh đó, cô ấy chắc chắn sẽ phát sinh xung đột với những kẻ đó.

Nếu chuyện đó xảy ra, Enya sẽ phải chịu chung cảnh ngộ bị phân biệt đối xử như Alex. Bản thân Alex tuyệt sẽ không để chuyện đó xảy ra.

Một phần lý do là bản thân Alex không thể phủ nhận những gì lũ học viên và giảng viên c·hết tiệt đó đã nói.

Ngay cả bản thân Alex cũng thầm đồng ý với những gì bọn họ nói.



Sự khác biệt về địa vị giữa hai bọn họ là quá lớn. Cho dù Alex có hoàn thành buổi lễ ủy nhiệm thì cái mác thường dân vẫn sẽ theo anh ta đến hết đời dù cho anh ta có trở thành một hiệp sĩ.

Còn ngược lại, Enya là một quý tộc. Với tài năng của cô ấy, con đường phía trước của cô ấy chắc chắn sẽ rất rộng mở và thành công.

"Một gã như tôi chẳng khác gì một trở ngại trong cuộc đời cô ấy."

Không ai có thể đưa ra lời an ủi cho Alex lúc này.

"Vì vậy tôi đã đẩy Enya ra xa mình."

"Anh đã làm gì?"

"Tôi khiến cô ấy hiểu lầm bản thân n·goại t·ình rồi nói lời chia tay. Nếu tôi nói chia tay ngay từ đầu thì cô ấy chắc chắn sẽ không nghe."

Alex cho đến hiện tại vẫn không thể quên được hình ảnh của ngày chia tay hôm đó.

Dù đã nhiều lần tự nhủ rằng mọi chuyện đều ổn, nhưng chỉ khi đối mặt trực tiếp với Enya, Alex mới nhận ra rằng bản thân vẫn không thể quên đi đoạn tình cảm đó.

Sau khi chia tay Enya, Alex cảm thấy trống rỗng vô tận.

Vào thời điểm đó, các học viên quý tộc liên tục khiêu khích, trêu chọc Alex và nhắc đến Enya.

Khoảnh khắc Alex nghe được những lời nói không tôn trọng Enya, anh ta đã bật cười sau đó liền ra tay đánh đám người đó một trận.

Cuối cùng, Alex đã bị trục xuất ra khỏi học viện vì tội danh h·ành h·ung người khác.

"Đó thực sự là một kết thúc phù hợp cho một thường dân như tôi."

Làm tổn thương người mình yêu thương và bị đuổi khỏi nơi có thể thực hiện giấc mơ của bản thân.

Alex đã chẳng còn gì nữa.

* * *

"Một người có tài nhưng cuối cùng lại bị giải ngũ."

Terina sau khi nghe câu chuyện liền lắc đầu cảm thán.

"Thật đáng tiếc."

Cô ta không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra giữa Enya và người đàn ông đó.

Tuy nhiên, khi lần đầu tiên nhìn thấy Alex bước vào phòng, trực giác của Terina cho biết người này là một người rất mạnh và được đào tạo bài bản.

"Một người như vậy lại bằng lòng phục vụ cho một người ở khu ổ chuột sao?"

Cho dù có bị giải ngũ nhưng chỉ với các mác là người đã từng theo học tại học viện sĩ quan thôi cũng đủ cho một người có một công việc không tệ bên ngoài.

Nhưng người tên Alex đó lại bằng lòng trở thành cấp dưới của một người xuất thân từ khu ổ chuột.

"Chà, không phải vì hắn ta là thường dân sao?"

"Tôi đoán đó là tất cả những gì hắn ta có thể làm."

Enya cắn môi khi nghe các hiệp sĩ khác nói chuyện với nhau.

Terina hỏi khi nhìn phản ứng của Enya.

"Cô có ổn không, Enya?"

"Tôi không sao. Hiện tại tôi đã không còn bất kỳ quan hệ nào với người đó nữa."

Terina không hỏi thêm nào nữa khi nhìn thấy thái độ kiên quyết của cấp dưới.

* * *

Kể từ ngày hôm đó, Alex đã lang thang khắp nơi như một kẻ đầu đường xó chợ.

Anh ta uống rượu và đ·ánh b·ạc mỗi ngày.

Có một hôm, Alex đã xảy ra xô xát với một băng đảng đang thao túng một sòng bạc. Với khả năng của Alex, anh ta có thể dễ dàng đánh bại tất cả những kẻ này, nhưng anh ta lại không làm vậy.

Thay vào đó, Alex lại chịu b·ị đ·ánh, bị đá ra ngoài và lăn lộn trong bùn.

Đó là một ngày mưa lớn.

Alex nằm dài trong bùn và nhìn lên bầu trời.

Anh biết cuộc đời mình khốn khổ nhưng điều đó không quan trọng vì thứ rác rưởi như anh xứng đáng được như vậy.

Có lẽ tốt hơn hết là anh ta nên kết thúc cuộc sống của mình ở đâu đó một cách nhanh chóng.

Đúng lúc này, có một người xuất hiện trong tầm nhìn của Alex.

"Tại sao cậu lại để những kẻ yếu hơn bắt nạt mình vậy?"



Trong khi những người qua đường đã giả vờ như không nhìn thấy Alex thì có một người đã nói chuyện với anh ta.

"Anh là ai?"

"Tôi đã thấy cậu ở quán bar. Cậu thừa biết bọn họ g·ian l·ận nhưng lại không hề phản kháng lại khi b·ị đ·ánh. Cậu có sở thích thích bị h·ành h·ạ à?"

"Đừng có nói nhảm."

"Vậy tôi đổi câu hỏi khác nhé. Cậu thoả mãn với cuộc sống như vậy sao?"

Những lời đó chạm đến trái tim của Alex.

Alex nhổm dậy, nhe răng cười.

"Có thì sao mà không thì sao? Anh có thể cho tôi thứ gì?"

"Còn tuỳ vào câu trả lời của cậu."

Ngay cả khi Alex đã mỉa mai người trước mặt một cách trắng trợn, tất cả những gì anh ta nhận được vẫn là một câu trả lời tôn trọng.

Alex nghiến răng. Anh ta biết người kia thực sự có ý tốt.

Nếu đối phương thực sự không quan tâm thì hoàn toàn có thể phớt lờ anh ta như những người khác.

Dù biết như vậy nhưng Alex cũng không thể kiềm chế được cơn buồn bực trong lồng ngực.

"Cậu đang tự đày đoạ bản thân mình."

"Anh thì biết cái gì........."

"Cậu cam chịu điều đó sao?"

"Cái gì?"

"Phải cúi đầu trước những người tệ hại hơn mình. Dù bản thân có tài năng nhưng lại không được công nhận."

"Đừng nói nhảm nữa."

"Nhưng tại sao cậu lại tự trách bản thân vì điều đó?"

"Tôi đã bảo là đừng......."

Đáp lại tiếng hét của Alex là một bàn tay đột nhiên duỗi ra.

"Hãy đi cùng tôi."

"Anh có gì để tôi tin tưởng?"

"Cậu đâu cần phải tin tưởng tôi."

"Nói nhảm cái gì vậy?"

Người đàn ông nở một nụ cười trên môi.

"Ít nhất tôi sẽ không coi thường cậu vì cậu là thường dân."

"... ... ."

Với người bình thường, những lời nói đó trong mắt họ có thể chỉ là lời nói suông.

Nhưng Alex biết người này không có lý do phải nói dối.

Khi mọi người đi ngang qua đều phớt lờ anh ta, người duy nhất nguyện ý trò chuyện cùng anh ta không đời nào lại phải làm điều đó.

"Cậu có thể lựa chọn nắm tay tôi hoặc đẩy ra. Tôi không phiền nếu cậu mượn tiền. Tôi sẽ cho cậu mượn nếu cậu muốn. Trông thế này thôi nhưng tôi có rất nhiều tiền đấy. Nhưng cậu có thể làm một chuyện được không?"

"Là gì?"

"Ít nhất đừng tự h·ành h·ạ bản thân. Nó rất đau đớn, đúng chứ?"

"... ... ."

Đó là lần đầu tiên của Alex được ai đó an ủi ngoài Enya.

Tuy nhiên, chính tay Alex đã đẩy Enya đi và bỏ chạy như một kẻ hèn nhát.

Vào lúc này, vách tường sâu trong trái tim Alex sụp đổ.

"C·hết tiệt! Tại sao lại là tôi?"

Kể cả khi chia tay sau khi làm tổn thương người yêu, kể cả khi bị đuổi khỏi Học viện sĩ quan hay kể cả khi say xỉn bị đ·ánh đ·ập, Alex vẫn không hề rơi một giọt nước mắt, nhưng lúc này, Alex lần đầu tiên bật khóc như một đứa trẻ.

"Trời mưa rồi!"

Rudger lẩm bẩm khi nhìn mưa trút xuống từ trên trời.

"Mưa to thật đấy!"

Alex cúi đầu không trả lời.