Giáo Sư Gián Điệp

Chương 197: Điểm xuất phát (2)



Một báo cáo mới được gửi đến cho Elisa đang làm việc trong văn phòng hiệu trưởng. Đó là về sự xuất hiện thường xuyên của Rudger tại Leathervelk trong thời gian gần đây.

"Hừm. Dạo này anh ta ra ngoài khá nhiều."

Dù nhìn thế nào đi chăng nữa thì trận chiến diễn ra trong nhà kho vào ngày cuối cùng của lễ hội cũng có rất nhiều điểm kỳ lạ.

Chính xác hơn thì mọi thứ diễn ra và kết thúc quá mức suôn sẻ, suôn sẻ đến bất ngờ.

Từ đó, những nghi ngờ mà Elisa từng nhen nhóm lại trỗi dậy và càng được khẳng định lại qua cuộc trò chuyện với Casey Selmore.

'Chrollo Fabius. Trận đại hoả hoạn Roteng. Quái vật lửa khổng lồ. Đám người của Bình Minh Đen đột nhiên xuất hiện.'

Và Rudger Chelici đứng ở trung tâm của mọi việc.

Elisa có thể chắc chắn người đàn ông đó liên quan đến vụ việc lần này. Chỉ là cô ta không rõ Rudger đóng vai trò gì.

Elisa Willow có thể khẳng định chắc chắn như vậy vì còn có một bằng chứng quan trọng khác.

Casey Selmore dường như chẳng thu được gì từ việc thẩm vấn những tàn dư của Bình Minh Đen, nhưng Elisa thì khác.

Cô ta sở hữu đôi mắt ma thuật có thể nhìn thấu tâm tư của người khác.

Cho dù tàn dư của Bình Minh Đen có tinh thần mạnh mẽ thì khoảnh khắc đối diện với đôi mắt ma thuật, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.

Dù những kẻ b·ị b·ắt chỉ là những con tốt thí, không có nhiều giá trị khai thác. Nhưng có một điều Elisa có thể chắc chắn, trong Theon vẫn còn người của tổ chức kia.

Và có lẽ giáo sư Rudger kia cũng có thể có liên quan gì đó.

Rốt cuộc anh ta có thân phận gì? Anh ta là kẻ thù sao?

Nếu là giả thiết đó thì những hành động của anh ta thật không hợp lý.

Có gián điệp nào lại cố tình bộc lộ năng lực của bản thân để thu hút sự chú ý không?

Đương nhiên không thể loại trừ khả năng anh ta cố tình làm như vậy để khiến bản thân bị loại ra khỏi danh sách đối tượng tình nghi.

Tuy nhiên, khả năng điều đó xảy ra là rất thấp.

Thực tế, điều khiến hiệu trưởng phân vân nhiều nhất khi đánh giá Rudger Chelici chính là thái độ và trách nhiệm của người này trên cương vị một giáo sư của Theon.

Có thể nói, Rudger Chelici là một giáo sư đủ chuẩn mực. Elisa Willow có thể chắc chắn rằng Rudger rất quan tâm đến các học sinh, những cử chỉ và ánh mắt của anh ta tuyệt đối không thể nào chỉ là g·iả m·ạo.

Một người rất có thể là gián điệp trà trộn vào trong học viện nhưng người đó lại là một vị giáo sư đáng kính và rất quan tâm đến học sinh.

Việc cân nhắc được và hại đối với Elisa Willow lúc này quả thực vô cùng khó khăn.

* * *

Rudger nhìn ra ngoài cửa sổ hướng của Theon.

"Anh trai, anh nói hiệu trưởng sau vụ này sẽ càng nghi ngờ anh hơn sao? Như vậy quá nguy hiểm!"

"Chính xác thì tôi và cô ta đều đang lợi dụng lẫn nhau."

"Không thể nào, đừng nói là anh cố tình nhắm đến điều này... ... ."

Nếu Rudger cố gắng che giấu tài năng và thân phận của mình, tương lai hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ và b·ị b·ắt.

Tuy nhiên, nếu hắn thể hiện ra tài năng của mình và có đủ sự chú ý của người khác, câu chuyện về thứ gọi là 'thân phận thực sự' lúc này đã chẳng còn quan trọng nữa.

Đạo đức? Lương tâm?

Những người ở vị trí đủ cao như Elisa Willow từ lâu đã không bị giới hạn bởi những thứ như vậy.

Bắt một kẻ có tài năng như vậy còn không bằng sử dụng kẻ đó phục vụ cho bản thân. Rudger Chelici có phải kẻ mạo danh hay không Elisa Willow hoàn toàn có thể quyết định. Nếu cô ta nói có thì hắn chắc chắn là kẻ mạo danh, nhưng nếu cô ta nói không thì có ai dám phản đối?



"Thực ra, tôi không có ý định chống lại Theon. Xét cho cùng, mục đích của tôi và hiệu trưởng đều giống nhau."

Đúng là hiệu trưởng là người nắm đằng chuôi, nhưng con dao mà cô ta đang cầm không phải lúc nào cũng có thể tuỳ tiện sử dụng.

Cô ta bị hạn chế rất lớn bởi phe quý tộc đối lập đứng đầu là Hugo Burtag.

Rudger lúc này trong mắt hiệu trưởng chính là cán cân thăng bằng hoàn hảo và cũng là quân cờ tốt nhất giúp cô ta đối phó với bọn họ.

"Vậy còn Bình Minh Đen thì sao? Bọn họ sẽ không để yên mọi chuyện như vậy chứ?"

"Đương nhiên là không."

"Cho dù lời nói dối có hoàn hảo đến đâu đi chăng nữa, nó vẫn sẽ khiến người khác cảm thấy nghi ngờ. Chỉ cần Linh Cấp không phải một tên ngốc, hắn ta chắc chắn lúc đó đã nghi ngờ thân phận của tôi."

"Nhưng tại sao... ... ?"

"Tại sao lúc đó hắn ta lại rút lui mà không nói gì sao?"

Rudger lấy chiếc nhẫn mà Linh Cấp đã đưa cho mình và đeo nó vào.

"Tiếc là cho đến hiện tại, tôi vẫn chưa đoán ra được lý do."

Một kẻ thần bí vô cùng mạnh. Trước những lời nói dối của Rudger lại không có phản ứng gì mà lại chủ động phối hợp với hắn.

Rudger hoàn toàn không đoán ra được lý do kẻ đó làm như vậy.

"Có lẽ hắn ta cũng cảm nhận được điều gì đó từ tôi. Hoặc có thể hắn ta đã quyết định tôi vẫn còn giá trị lợi dụng."

"Thôi được rồi. Tôi đau đầu quá. Đây là lý do tại sao bất cứ điều gì liên quan đến chính trị đều khiến tôi dị ứng mỗi lần phải nghe. Mọi người đều mất trí rồi."

Hans lắc đầu chán ghét.

Một kẻ có thể tự lừa dối bản thân và cố gắng lợi dụng một người không quen biết chỉ vì người đó có năng lực, không hề quan tâm đến thuộc hạ thật sự đã biến mất.

Trong tình huống không biết liệu quyết định đó có mang lại lợi ích gì không hay chỉ là một quả bom hẹn giờ, hắn ta vẫn chấp nhận rủi ro đó và phối hợp cực kỳ ăn ý?

Đấy không phải là kẻ điên thì là gì?

"Tôi thì nghĩ khác, Linh Cấp không hề điên. Ngược lại, hắn ta phải cực kỳ tỉnh táo thì mới có thể nhanh chóng đưa ra phán đoán và hành động như vậy."

Tất nhiên dù Rudger nói như vậy, nhưng việc xuất hiện đột ngột của Linh Cấp ngày hôm đó cũng là một yếu tố khiến hắn lo lắng rất lớn.

Rudger có thể đoán được phần nào quyết định của Elisa Willow nhưng hắn hoàn toàn không thể đoán được suy nghĩ của người kia. Hắn có quá ít thông tin về Linh Cấp.

Có quá nhiều biến số trong tương lai.

* * *

Sau khi Rudger rời đi. Căn phòng trở nên im lặng, bỗng Sedina lên tiếng.

"Thực ... thực ra tôi muốn hỏi chính xác thì thân phận của giáo sư là ai?"

"Cái gì? Quý ngài không nói với cô à?"

"Vâng. Ngài ấy nói là muốn tôi tự tìm hiểu."

"Hãy thư giãn đi nào! Chúng ta nhìn qua thì cũng chỉ trạc tuổi nhau thôi!"

"Lời đó không nên phát ra từ một bà cô già hơn ba mươi tuổi."

Hans nói to, như thể là để trả thù cho chuyện vừa xảy ra cách đây không lâu.

Sheridan tức giận trước những lời đó và hét lên.



"Này! Tôi là người lùn, so với tuổi của con người thì tôi vẫn đang thời kỳ thanh thiếu niên thôi đấy!"

"À, chắc vậy. Chắc là tôi tin cô đấy."

"Cậu muốn đánh nhau hả?!"

Trong lúc hai người đang cãi nhau, Belaruna nói với Sedina.

"Ông chủ xuất thân từ một gia đình danh giá. Nhưng ngài ấy là một đứa con hoang nên phải chạy trốn để bảo vệ mạng sống trong cuộc c·hiến t·ranh giành người thừa kế."

"À. Tôi hiểu rồi."

Là người sinh ra trong một gia đình danh giá nhưng không được công nhận.

Chẳng phải cũng giống như bản thân Sedina sao?

Sedina thậm chí còn cảm thấy vui vẻ một cách kỳ lạ vì hai người có những điểm tương đồng.

Có lẽ giáo sư đã giúp cô chính là vì lý do đó?

"Thôi đi hai người. Đừng quá tò mò về chuyện của anh trai. Cô sẽ không muốn đào sâu vào bí mật của anh ấy đâu."

Vai của Sedina co rúm lại trước những lời đó.

Sheridan chắn trước mặt Sedina.

"Này, hôm nay cậu nói hơi nhiều rồi đấy nhé, Hans. À tôi biết rồi, cậu đang lo sợ bị mất vị trí vào tay Sedina đúng không? Không ngờ cậu cũng biết ghen tị cơ đấy!"

"Cái gì?"

"Hãy thành thật đi. Tôi sẽ không cười nhạo cậu đâu."

"Im đi!"

Hans hét lớn.

"Tôi mà lại đi ghen tị với một đứa trẻ à?"

"Cứ phủ nhận đi! Tôi biết ngay là cậu đang nói láo."

"Không phải!"

"Phải!"

"Không phải!"

...........

"Hai tên ngốc đấy!"

Violetta nhìn cảnh hai người đang đấu khẩu, trông có vẻ chán nản.

Lúc đó, Sedina mở miệng.

"Xin lỗi, anh ấy tên là Hans sao?"

"Mật danh của tôi là Kafka. Anh trai đã đặt cho tôi cái tên đó đấy."

Nghe thấy tên của mình phát ra từ miệng Sedina, Hans đang cãi nhau với Sheridan đột nhiên quay sang giới thiệu về bản thân.

Cậu ta hoàn toàn không quan tâm đến những người xung quanh, lên tiếng hỏi.

"Xin thứ lỗi nếu tôi hỏi câu này, cô có một xuất thân tốt và tài năng, được nhận vào Theon, vậy rốt cuộc lý do cô tới đây là gì?"



"... ... ."

Sedina không thể trả lời.

Rõ ràng, từ góc nhìn của người bên ngoài, đúng là Sedina được sinh ra trong một môi trường may mắn.

Nhưng cũng chính vì cái xuất thân 'được coi là may mắn' đó mà Sedina nhận được không ít cái nhìn khinh thường từ người của Bình Minh Đen.

"Thật xin lỗi."

Sedina thành thật xin lỗi.

Vì đây là tất cả những gì cô biết làm.

"Này, tôi không có ý gì đâu....Đừng khóc."

Hans khá xấu hổ khi thấy đối phương bắt đầu khóc.

"Hans, đồ c·hết dẫm! Sao cậu có thể nói thế chứ? Cô ấy khóc rồi kia kìa!"

"............Tôi cũng không nghĩ là cô ấy sẽ khóc thành như vậy."

Hans chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này chỉ vì một câu nói của mình.

Cậu ta vội vàng an ủi.

"Cái đó... ... Đừng cảm thấy khó chịu. Một ngày nào đó cô cũng có thể nhận được mật danh thôi."

"Cậu gọi đó là an ủi à? Đồ đần!"

Sheridan tung một cú đá vào người Hans, đẩy cậu ta sang một bên.

"Sedina. Cô ổn không? Có muốn tôi đánh Hans thêm nữa không?"

"Cảm ơn nhưng tôi ổn. Tôi có vẻ không đáng tin cậy đối với tiền bối Hans, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để không gây phiền phức cho anh ấy."

Hans ngượng ngùng gãi gãi đầu, có lẽ đang cảm thấy xấu hổ vì đã mất bình tĩnh vô cớ.

Cậu ta cố gắng thay đổi chủ đề.

"Anh trai nói cô có thể xử lý giấy tờ phải không?"

"Vâng. Tôi có thể thu thập thông tin xung quanh bằng việc phát tán các tờ giấy ra xung quanh."

"Tức là cô có thể thu thập dữ liệu từ nhiều nơi cùng lúc?"

"Không. Không phải vậy. Chính xác thì, tôi đang do thám bằng cách đồng hóa ý thức của mình với tờ giấy tôi đã gửi, nhưng hiện tại, tôi chỉ có thể đồng hoá tối đa một tờ giấy thôi."

"Vậy sao?"

Hans cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng trước những lời đó.

Mặc dù cậu ta cho rằng khả năng của Sedina vượt trội hơn mình nhưng rõ ràng nó cũng có những hạn chế nhất định.

"Được rồi, hãy cố gắng lên."

"À vâng."

"A. Nhân tiện thì tôi có thể nói chuyện với chuột."

"... ... ."

Sedina không biết phải phản ứng thế nào trước những lời đó nên cô ậm ừ đồng ý.

Những người chứng kiến ​​cảnh này thở dài lắc đầu.

"Hoan nghênh cô trở thành thành viên mới của tổ chức."