Trong lớp học của Rudger, Aidan gãi đầu cười ngượng nghịu.
"Chúng ta lại bị phạt nữa rồi."
Đỉnh điểm của màn bắn pháo hoa vào ngày cuối cùng của lễ hội, bọn họ đã chiến đấu với các thành viên của Bình Minh Đen và giành chiến thắng.
Không ai b·ị t·hương và điều tồi tệ nhất đã được ngăn chặn, nhưng Aidan và những người còn lại đều bị phạt.
"Lần này do mình quá bất cẩn."
Điều duy nhất Aidan hối hận là đã lôi kéo cả bạn bè của mình vào.
"Xin lỗi mọi người. Chuyện lần này đều do mình kéo mọi người vào."
"Không sao đâu."
Leo bên cạnh đột nhiên nói.
"Dù sao thì tôi cũng là người đồng ý đi theo cậu."
Trên thực tế, có lẽ bọn họ đã rất may mắn khi chỉ bị trừ điểm. Rất may là không ai b·ị t·hương và mọi người đều ổn.
Tracy cũng gật đầu đồng tình. Iona ngay từ đầu đã không quan tâm vì đó chỉ là một điểm phạt.
"Nhưng sao chúng ta lại bị giáo sư Chris bắt được nhỉ? Xui quá!"
"Đúng vậy."
Vì giáo sư Chris rất yêu quý học sinh quý tộc nên ông ấy đương nhiên không thích ý tưởng thường dân làm những việc như thế này.
Aidan nói và quay đầu lại.
"Nếu là giáo sư Rudger thì có khi chúng ta chỉ bị cảnh cáo thôi."
"Tôi nhớ lần trước giáo sư đã mắng chúng ta thậm tệ."
"Không phải như vậy vẫn tốt hơn bị trừ điểm sao?"
"Đấy là do cậu chưa bị giáo sư Rudger nghiêm khắc răn đe rồi."
"Mình nghĩ chắc không sao đâu."
"Cậu lạc quan quá đấy, Aidan."
"Cảm ơn!"
"Đó không phải là một lời khen đâu, đồ ngốc!"
Trong khi Leo đang càu nhàu, có người lại gần hai người.
Leo nhìn người đang đến gần và hơi mở to mắt như thể rất ngạc nhiên.
"Cậu... ... ."
"Xin chào!"
Mái tóc trắng lấp lánh trong nắng sớm cùng ánh mắt sắc sảo.
Leo gọi cái tên đó hết sức thận trọng.
"Julia Plumheart."
"Cậu biết tôi?"
"Không khó để biết tên người đứng đầu danh sách tuyển sinh năm nay, không phải sao?"
Một học sinh năm nhất vào Theon với thành tích đứng đầu, một tân binh được hậu thuẫn lớn từ Toà Tháp Ma Thuật.
Đó là một trong những mục tiêu được Quân Giải phóng chỉ đạo đặc biệt quan tâm.
Tất nhiên, Leo không có ý định nghe theo mệnh lệnh đó.
'Chuyện gì đang xảy ra với kẻ này vậy? Không phải cậu ta chỉ đi một mình thôi hay sao?'
Vào đầu học kỳ, một số học sinh đã tiếp cận Julia nhằm xây dựng quan hệ.
Trong số đó tất nhiên có cả những học sinh xuất thân từ những gia đình quý tộc.
Nhưng Julia đã từ chối mọi lời đề nghị của họ.
Mọi người đều được cô đối xử bình đẳng, như thể người kia là thường dân hay quý tộc không quan trọng.
Một số người trong lòng không hài lòng với điều đó, nhưng khi nhìn chằm chằm vào Julia chỉ trong vài giây, ai nấy đều sẽ ngay lập tức cụp mắt xuống.
Có lẽ vì thế mà sau đó không ai tiếp cận Julia nữa.
Cô ấy tự nhiên bị lãng quên khi ngồi một mình trong lớp, ở cuối lớp, không có bạn và chỉ biết lắng nghe.
Chính xác hơn thì phải nói rằng nơi đó đã trở thành một khu vực bất khả x·âm p·hạm.
Một bông huệ trắng tinh khiết nở một mình ở rìa vách đá.
Đó là lý do Leo ngạc nhiên khi Julia chủ động bắt chuyện với bọn họ trước.
Ngay cả học sinh trong lớp cũng nhìn qua với vẻ kinh ngạc.
Hơn nữa, nhìn vào ánh mắt đó, có vẻ như Julia đang có hứng thú với Aidan.
'Vẫn rất đáng ngờ.'
Từ góc độ thu thập và phân tích thông tin, việc chú ý đến một người là rất quan trọng, nhưng Leo không biết Julia Plumheart là người như thế nào.
Rất khó để đọc được suy nghĩ của Julia vì cô ấy rất giỏi che giấu cảm xúc.
"Cậu có chuyện gì cần tìm chúng tôi sao?"
Leo lên tiếng hỏi trước.
Julia nói với một nụ cười mà không rõ ý định thực sự.
"Các cậu? Không. Tôi chỉ quan tâm đến cậu ta thôi."
Tất nhiên, người mà Julia đang nhắc đến chính là Aidan.
"Ồ, là mình à?"
Aidan phản ứng một cách tự nhiên, như thể cậu ta thực sự không nghĩ gì về điều đó.
"Đúng. Cậu là Aidan phải không?"
"Phải. Cái đó....cậu là....."
"Cậu không biết tôi?"
Julia ngạc nhiên. Quả thực có rất ít học sinh năm nhất không biết đến cô ấy.
"Ồ đúng rồi. Mình nhớ rồi! Leo vừa nói tên cậu là Julia phải không?"
"... ... Cậu quả là một người thú vị."
Hành động của Aidan không phải là hành động để thu hút sự chú ý của Julia. Đó thực sự là phản ứng tự nhiên của cậu ta. Julia nghĩ điều đó thật dễ thương, mặc dù lòng kiêu hãnh của cô có chút bị tổn thương.
Không sao hết.
'Cậu ta là một người có những giấc mơ thú vị, nên điều này xảy ra hoàn toàn là tự nhiên.'
Phép thuật giấc mơ chỉ có một số ít người được chọn mới có thể sử dụng.
Julia có thể nhìn thấy những giấc mơ của người khác, nơi vô thức của con người và là hiện thân của những ham muốn sâu thẳm trong tâm hồn.
Nếu muốn biết nội tâm của một người, không gì hiệu quả hơn việc nhìn thấy giấc mơ của họ.
Đó là lý do tại sao Julia Plumheart luôn đánh giá mọi người qua những giấc mơ.
'Tất cả những người khác đều nhàm chán, nhưng người này thì khác.'
Những gì tồn tại trong đầu Aidan và những giấc mơ của cậu ta đang có đều liên quan đến 'ma pháp'.
Làm sao cậu ta có thể luôn duy một loại giấc mơ kiểu như vậy?
Thông thường, những giấc mơ sẽ mơ hồ giống như mây hoặc sương mù.
Còn giấc mơ của người tên Aidan này lại giống như nhìn thấy một cây gậy thẳng.
Đương nhiên Julia biết Aidan sở hữu thứ ma pháp đặc thù kia. Vì vậy, cô ấy nghĩ tìm hiểu người này cũng không phải là một ý tưởng tồi.
"Dù sao đi nữa thì tôi có hứng thú với cậu."
"Đợi chút."
Người lên tiếng là Tracy.
"Cậu tính làm gì? Tự nhiên đi qua chỗ này rồi nói toàn những lời khó hiểu."
Ánh mắt Tracy hướng về Julia đầy cảnh giác và thù địch.
"Hử. Cậu là ai?"
"Tôi là Tracy Friad."
"Tracy? À. Cậu là cái người xếp sau tôi nhỉ?"
Lời nói này chính xác đã chọc giận Tracy.
Julia nhìn chằm chằm vào Tracy với khuôn mặt tươi cười.
'Hô. Giấc mơ của cô ta không tốt chút nào.'
Những giấc mơ của cô nàng Tracy này rất nồng nhiệt, vô cùng phù hợp với tính cách của cô nàng.
Nó đỏ rực như một ngọn lửa nóng bỏng, nhưng ẩn sâu bên trong là một điểm yếu có thể dễ dàng bị dập tắt bất cứ lúc nào.
Cô ta cũng có niềm đam mê và khao khát, nhưng chỉ vậy thôi. Tốt hơn những người khác một chút nhưng không đủ để thu hút sự chú ý của Julia.
"Tôi không biết tại sao cậu lại tiếp cận Aidan, nhưng nếu cậu muốn gây phiền phức cho cậu ấy...."
"Hừm, tôi không nghĩ vậy. Đâu có ai lại đi từ chối việc kết thêm bạn mới, đúng chứ?"
"Tôi thì không nghĩ vậy!"
À ha.
Julia lúc này mới nhận ra. Từ lúc nãy cô cũng đã cảm nhận được điều đó từ cách Tracy liếc nhìn Aidan.
Tất nhiên, Julia chỉ thấy hành động khiêu khích đó thật dễ thương.
"Được rồi. Dù sao thì hôm nay tôi cũng chỉ định chào hỏi thôi. Hơn nữa, cũng sắp đến giờ học rồi."
"Rất vui khi cậu có thể nghĩ như thế! Vậy nhé, không tiễn."
Trái ngược với thái độ hung hăng của Tracy, Julia chỉ mỉm cười đáp lại cái nhìn khiêu khích của cô ấy.
Phản ứng quá đỗi bình tĩnh đó khiến Tracy cảm thấy hơi thất bại.
"Vậy gặp lại sau nhé."
Julia quay lại chỗ ngồi vẫy tay chào Aidan.
Aidan gật đầu chào thân thiện.
"Cậu ấy đúng là một nữ sinh rất đẹp. Phải không?"
"... ... ."
"Ai! Ui! Tracy! Tại sao cậu lại đánh mình?"
"Cậu đi c·hết đi! Đồ ngốc!"
Tuy chỉ là một lời khen thuần túy nhưng điều đó lại càng khiến tâm tình Tracy trở nên tồi tệ hơn.
Cô dùng nắm đấm đập vào vai Aidan.
Iona quan sát cảnh tượng đó với khuôn mặt vô cảm, còn Leo thì thở dài.
Julia quay trở lại chỗ ngồi của mình, mắt cô sáng lên khi thấy nhóm người Aidan đang nói về điều gì đó.
'Thật thú vị.'
Những giấc mơ của Aidan và những người bạn của cậu ta cũng khá độc đáo so với những học sinh khác.
'Cậu nhóc thấp bé kia đang che giấu bí mật còn cô gái thú nhân đằng kia dường như có mục đích gì đó.'
Mọi chuyện Julia nhìn thấy ở những người này hiện tại không giống như đầu kỳ học, có vẻ như đã có thứ gì đó khiến bọn họ thay đổi.
Theo quan sát của Julia, tất cả những thay đổi của bọn họ chỉ xảy ra sau khi ở bên cạnh người tên Aidan đó.
Đó cũng là lý do tại sao Julia tò mò về Aidan.
Đương nhiên sự tò mò của Julia không phải là sự yêu thích khác giới, nó đơn giản chỉ là niềm đam mê khám phá của một pháp sư mà thôi.
Với tư cách là một chuyên gia trong lĩnh vực của mình, nếu có điều gì đó liên quan đến lĩnh vực của mình xảy ra, cô ấy chắc chắn sẽ quan tâm đến nó.
'Nếu nhắc đến giấc mơ thú vị thì hẳn còn một người nữa.'
Người sở hữu nó đương nhiên là chỉ Rene.
Mọi người đều mơ về những lý tưởng, hoài bão của bản thân, nhưng nữ sinh đó lại mơ về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
Thậm chí một số ký ức của cô ấy còn bị phong ấn càng khiến Julia cảm thấy hứng thú.
Cộp. Cộp.
Lúc này trong phòng học im lặng.
Mọi người đều nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi vang lên từ lối vào.
Két—!
Cánh cửa đóng kín mở ra và chủ nhân của lớp học xuất hiện.
Rudger Chelici.
Hắn hôm nay mặc một chiếc áo khoác dài trông không quá phù hợp vì thời tiết lúc này đang là mùa hè.
Tất nhiên, đó là bộ quần áo đã được xử lý bằng ma pháp nên sẽ biến đổi tuỳ thuộc vào thời tiết.
Tuy nhiên, sự chú ý của Julia lại tập trung vào người đi phía sau Rudger.
Sedina Rosen.
'Người bạn thời thơ ấu của tôi.'
Julia cảm thấy khó chịu mỗi khi nhìn thấy Sedina.
Thành thật thì nói rằng cô ấy tức giận cũng đúng.
'Sedina dối trá.'
Khi Sedina còn nhỏ đã từng gặp Julia.
Lúc đó, hai người đã trở thành bạn bè.
Đó là lần đầu tiên Julia mở lòng với người khác.
Tuy nhiên, Sedina sau đó đã từ chối lời đề nghị của Julia và thậm chí còn thất hứa.
Bây giờ họ gặp lại nhau ở Theon nhưng những giấc mơ của Sedina hoàn toàn đen tối như thể bị bóng tối điểm xuyết.
Hình ảnh tươi sáng và những giấc mơ của người bạn thơ ấu ngây thơ mà cô từng quen biết đã không còn nữa.
'Cô ấy đã vứt bỏ vẻ đẹp đó.'
Cảnh tượng Sedina cúi đầu như thể sợ hãi, thậm chí giả vờ không quen biết mình càng khiến Julia không chỉ thất vọng mà thậm chí còn cảm thấy khinh thường.
Nhưng hôm nay có gì đó khác lạ.
Những bước đi của Sedina nhẹ nhàng và có vẻ sôi nổi lạ thường, không giống như sự thiếu tự tin thường ngày.
Thay đổi lớn nhất chính là những giấc mơ của cậu ấy.
Vào đầu học kỳ, những giấc mơ của Sedina rõ ràng là thứ tồi tệ nhất mà Julia từng thấy.
Tối tăm và bẩn thỉu.
Chỉ nhìn thôi cũng khiến cô cảm thấy khó chịu.
Mặc dù gần đây nó đã dần được cải thiện nhưng bản chất của nó vẫn không thay đổi.
Nhưng hôm nay lại hoàn toàn khác.
'Màu sắc của chúng đã thay đổi chỉ sau vài ngày.'
Có cảm giác như nước bị ô nhiễm đang được lọc sạch và những thay đổi đó hoàn toàn khiến Julia không thể tưởng tượng được.
'Chuyện gì đã xảy ra vậy?'
Có sự thay đổi trong những giấc mơ đồng nghĩa với việc có điều gì đó bên trong Sedina đã thay đổi.
Nếu nói đến tầm ảnh hưởng, Julia chỉ có thể nghĩ đến duy nhất một người.
Đương nhiên...
'Giáo sư Rudger Chelici.'
Giáo sư mới của Theon này tài năng hơn rất nhiều so với các giáo sư khác.
Tuy nhiên, Julia cảm thấy thực sự khó tin khi biết Rudger đã ảnh hưởng đến Sedina nhiều như thế.
Có lẽ sự kỳ lạ của người đó chính là nguyên nhân chăng?
'Những người duy nhất có thể ảnh hưởng đến giấc mơ của người khác phải là người có những giấc mơ cực kỳ khác thường.'
Một ví dụ điển hình là Aidan.
Sự ngay thẳng và tốt bụng trong trái tim cậu ta có thể được phản chiếu qua những giấc mơ của chính cậu ta và những người bạn bị ảnh hưởng bởi điều đó của Aidan cũng thay đổi.
Điều cần thiết để làm được điều đó phải là một giấc mơ rõ ràng hơn bất kỳ ai khác.
Đó là lý do tại sao Julia từng khẳng định Rudger Chelici là người không bao giờ có thể gây ảnh hưởng đến những giấc mơ của người khác.
Lý do rất đơn giản.
Vì những gì Julia nhìn thấy từ Rudger Chelici, chẳng có thứ gì gọi là giấc mơ cả.
Người đàn ông tên Rudger Chelici đó hoàn toàn không có gì giống như hy vọng hay hoài bão như những người khác. Người đó có vẻ như cũng chẳng có bất kỳ ham muốn hay hứng thú nào cả.
Julia đã từng nghe về những trường hợp như vậy.
Mặc dù số lượng trường hợp đó rất ít nhưng thực sự tồn tại những người như vậy.
Và các pháp sư của Học viện Dream gọi những người như vậy là những kẻ không mơ ước.