Giáo Sư Gián Điệp

Chương 199: Người không mơ ước (2)



Ngay cả những động vật và sinh vật nhỏ bé cũng có những ham muốn và hy vọng.

Ước mơ là bản chất của cuộc sống. Vì vậy, mỗi con người thông thường đều sẽ có ước mơ.

Sự khác biệt duy nhất giữa các hình thức của giấc mơ phản ánh mơ ước của họ là rõ ràng hay mờ mịt, nhẹ nhàng hay nặng nề.

Không có ước mơ là một điều bất thường, trái với quy luật của thế giới.

Nhưng đôi khi lại có những người đi chệch khỏi quy luật này.

Họ là những người không có mơ ước.

Julia nhớ lại những gì một tiền bối đã nói với cô cách đây rất lâu.

Dù là đàn anh trực tiếp nhưng chênh lệch tuổi tác giữa anh và Julia gần như gấp đôi. Anh ấy thân thiết giống với một người chú hơn.

"Đột nhiên có chuyện gì vậy, ông chú?"

"Ta đã bảo nhóc hãy gọi ta là đàn anh mà!"

Hầu hết các pháp sư thuộc Học viện Dream đều trên năm mươi tuổi, những người ở độ tuổi khoảng ba mươi đều còn rất trẻ.

Nhưng đối với Julia, người đó cũng chỉ là một ông già.

Bởi vì cô ấy là một thiên tài đã gia nhập ngôi trường này khi còn ở tuổi thiếu niên.

"Được rồi. Sao cũng được. Anh có chuyện gì cần nói với tôi hả?"

"... ... Thật là. Không phải ta đã nói rồi sao, nhóc nên bỏ cái thói quen luôn đánh giá người khác qua giấc mơ của họ đi."

"Nhưng giấc mơ của anh thật không hay ho chút nào. Giống y như anh vậy."

"Nhóc không cần phải nói thẳng ra như vậy đâu!"

Người đàn anh không đáng tin cậy hắng giọng.

"Ta nói nghiêm túc đấy. Nhóc nên bỏ cái thói quen đó đi."

"Tại sao chứ? Giấc mơ phản ánh bản chất của một người mà."

"Không hoàn toàn như vậy. Có những người không hề có ước mơ."

Lúc đấy, Julia đã cười nhạo khi nghe được những lời này.

"Anh đang nói đùa à? Trên thế giới này làm sao lại có người như vậy được?"

"Có đấy. Thực ra bản thân ta cũng đã nhìn thấy một người như thế rồi."

"Người đó là ai vậy?"

"Đó là bí mật. Ta đã hứa sẽ không tiết lộ thân phận người đó. Dù sao thì những người như vậy chắc chắn có tồn tại."

"Nếu anh đã nói vậy thì lần này tôi sẽ tin."

"Này, rốt cuộc ta trong suy nghĩ của nhóc là loại người như thế nào vậy?"

"Hừm. Người đàn ông không đáng tin cậy? Lại còn bốc mùi nữa."

"... ... Ta đã làm điều gì sai với nhóc à?"

Người đàn anh ủ rũ một lát, sau đó liền khôi phục ngay lập tức.

Người tiền nhiệm của Julia có một tâm lý tuyệt vời, cho phép anh ta phục hồi ngay lập tức bất kể anh ta nghe thấy những lời lẽ gay gắt nào.

Đó là một phản xạ được hình thành trong một khoảng thời gian dài phải sống chung với những pháp sư lập dị của ngôi trường này.

"Dù sao đi nữa, ta tin sẽ có một ngày nhóc gặp được người như vậy thôi."

"Người không mơ ước rốt cuộc là gì? Tại sao một người có thể không có mơ ước chứ?"

"Ta cũng không hoàn toàn rõ. Tuy nhiên, đã từng có một số giả thuyết."

"Đó là gì?"

"Có thể những người như vậy không ngủ được hoặc bị cái gì khác cản trở. Có rất nhiều giả thuyết, nhưng hầu hết chúng đều vô nghĩa. Tuy nhiên, nếu có một giả thuyết khả thi nhất thì khả năng cao...."



"Là gì?"

"Sự tự tin."

"Tự tin vào bản thân sao?"

"Đúng vậy. Những người không mơ ước có sự tự tin tuyệt đối vào bản thân. Bọn họ tự tin rằng có thể đạt được ước mơ của bản thân nên không cần thiết phải mơ mộng về nó làm gì cả."

Ước mơ là những ham muốn và lý tưởng.

Và hầu hết những lý tưởng đó đều không thể đạt được trong thực tế nên sẽ được tái hiện một phần nào đó thông qua những giấc mơ.

Nhưng người không mơ ước, họ cũng có những mong muốn giống như những người khác. Tuy nhiên bọn họ lại có niềm tin vững chắc rằng chắc chắn có thể đạt được nó.

Một lý tưởng có thể đạt được thì không còn là ước mơ nữa. Nó là sự mở rộng của thực tế.

Julia thoát khỏi ký ức hồi tưởng về quá khứ, nhìn chằm chằm vào Rudger.

Điều duy nhất có thể ảnh hưởng đến một giấc mơ là một giấc mơ khác mạnh mẽ và rõ ràng hơn.

Tô màu một giấc mơ đẹp bằng những điều xấu.

Hoặc ngược lại, tô màu lên một cơn ác mộng bằng những thứ tốt lành.

Tuy nhiên, một người không có ước mơ đã thay đổi giấc mơ của Sedina.

Đây là một khám phá và thay đổi lớn trong nhận thức lý luận của bọn họ, những pháp sư Học viện Dream.

'Mình có nên hỏi giáo sư đã làm điều đó bằng cách nào không?'

Tuy nhiên, với tính cách của giáo sư Rudger, Julia không nghĩ giáo sư sẽ nói cho cô ấy dễ dàng như vậy.

Cuối cùng, Julia không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm kiếm những khả năng khác.

* * *

Lớp học bắt đầu.

"Lượng phép thuật mà mỗi pháp sư sử dụng rất khác nhau. Điều này là do các yếu tố bẩm sinh của cơ thể đóng một vai trò rất lớn."

Các học sinh chăm chỉ cầm bút và tập trung vào ghi chép.

"Một số tài liệu cho rằng một cơ thể khỏe mạnh và được rèn luyện có thể giải phóng nhiều năng lượng ma thuật hơn, nhưng hiệu quả trên thí nghiệm là rất nhỏ. Điều đó có nghĩa là ngay cả khi một pháp sư có một cơ thể cường tráng thì hiệu quả có thể thể hiện được cũng không đạt đến mức quá vượt trội."

Làm thế nào để tăng lượng phép thuật được giải phóng là một vấn đề khó khăn đối với tất cả các pháp sư.

Cho đến nay, rất nhiều pháp sư vẫn đang nỗ lực tìm kiếm một phương pháp tốt hơn, nhưng vẫn chưa ai tìm ra được phương pháp tối ưu.

Đã có cuộc thảo luận về việc tăng lượng sức mạnh phép thuật cơ thể chứa đựng được sẽ có thể gia tăng lượng phép thuật được giải phóng tương ứng.

Nhưng thực tế có thể thực hiện được điều đó là cực kỳ khó.

"Phương pháp hiệu quả nhất hiện nay được biết đến là tiêu hao ma pháp càng nhiều càng tốt và sau đó liên tục làm chủ việc khôi phục nó."

Trong tiếng lóng của các pháp sư, nó được gọi là 'cơ mana'.

Tất nhiên, đó không phải là cơ bắp thực sự mà chỉ là một cách nói.

Để cơ bắp phát triển, chúng phải hoạt động đến giới hạn, sau đó bị rách rồi tái tạo lại và điều đó cũng giống như 'cơ mana'.

Điều đáng ngạc nhiên là phương pháp này thực tế có hiệu quả dẫn đến việc tin tức bắt đầu lan truyền.

"Tuy nhiên, phương pháp này cũng có những hạn chế nên một số người đã tìm đến những con đường tắt để tìm kiếm một phương pháp tốt hơn."

"Những thuật sĩ sao?"

"Đúng vậy. Họ tiến hành các thí nghiệm trái phép và phạm phải những điều cấm kỵ. Đó là thí nghiệm trên cơ thể người."

Những thuật sĩ là những kẻ điên cuồng, chúng thí nghiệm lên con người, thậm chí có kẻ còn sử dụng chính mình làm đối tượng thí nghiệm.

"Có tài liệu nghiên cứu từ một số pháp sư thu được thông qua các cuộc chinh phạt của Đế quốc trên quy mô lớn. Tháp Ma Thuật chỉ mới tiết lộ một phần của nó và nếu nhìn vào các đường nét này, có vẻ như các pháp sư đang cố gắng tạo ra một 'mạch' trong cơ thể con người."

"Mạch là cái gì?"

"Mạch dẫn đường cho ma pháp. Nó đề cập đến việc truyền dẫn sức mạnh ma thuật."



Điều này có một số điểm tương đồng với kỹ thuật mới nổi gần đây.

Ví dụ phổ biến nhất là golem cơ khí.

Trong quá khứ, golem được làm từ đất và đá.

Nhưng bây giờ khoa học đã phát triển.

Cấu trúc bên ngoài của golem đã được nâng cấp lên thép và đồng thau, còn bộ máy chi tiết của nó được làm bằng hơi nước nén cao su và lò xo cơ học.

Năng lượng thô phát ra từ cơ thể to lớn mạnh hơn nhiều so với golem thế hệ cũ.

Tất nhiên, thứ điều khiển con golem phải là đá ma thuật, vẫn giống như trước đây, nhưng điều đó không có nghĩa là mọi thứ đều phải chạy qua những viên đá ma thuật như cũ.

Các bộ phận cơ khí phức tạp phải khớp với nhau, đường ống và xi lanh phải chuyển động nhịp nhàng.

Vai trò quan trọng nhất được thực hiện bởi 'mạch' chuyển năng lượng của viên đá ma thuật đến toàn bộ cơ thể của con golem.

Đó là 'mạch' mà các thuật sĩ quan tâm.

"Một mạch điện chỉ tồn tại trong máy móc. Nó bị cưỡng chế khắc lên cơ thể con người."

Các học sinh nghe đến đây liền náo động.

Cơ thể con người được làm bằng da bằng thịt. Đó là một cơ thể đã được xác định từ khi sinh ra.

Không ai có thể đoán được việc bổ sung một 'cơ quan' mới vốn không tồn tại vào một cơ thể như vậy sẽ nguy hiểm như thế nào.

Có khả năng cao là cơ thể sẽ đào thải nó và dù có được cấy ghép thành công thì nó cũng không thể thích nghi được.

Xác suất thành công là cực kỳ thấp, thậm chí nếu thành công thì mỗi lần sử dụng ma lực cũng sẽ phải chịu đau đớn vô cùng lớn.

Nhưng những thuật sĩ lại không hề ngần ngại làm những việc như vậy.

"Tất nhiên, những điều như vậy bị nghiêm cấm theo luật pháp quốc gia. Và điều mà những thuật sĩ đang cố gắng làm là p·há h·oại sự hòa hợp này. Phát triển như vậy là không khả thi."

"Vậy thì không có cách nào khác để tăng lượng ma thuật chứa đựng được ngoài việc luyện tập không ngừng nghỉ sao, thưa giáo sư?"

"Rất tiếc là cho đến hiện tại thì không."

A.

Các học sinh có vẻ thất vọng khi nghe những lời đó.

Chúng nghĩ giáo sư Rudger có thể sẽ biết một phương pháp như vậy.

Rudger cười thầm trước vẻ thất vọng lộ liễu của các học sinh.

'Thực ra, không phải là không có cách nào.'

Rudger quyết định đưa ra lời khuyên của riêng mình.

"Các trò không cần phải cảm thấy buồn. Có lẽ một ngày nào đó sẽ có cách tốt hơn."

"Giáo sư thực sự nghĩ vậy sao?"

"Phải."

Rudger trả lời không chút do dự.

"Các trò có thể không biết, nhưng trong quá khứ, các pháp sư cổ đại có thể có ít phép thuật hơn về chủng loại và độ tinh vi như ngày nay, nhưng họ có thể thể hiện sức mạnh vượt xa trình độ bây giờ."

Họ có thể phóng tia sét từ trên trời xuống, gây ra bão tuyết hay làm rung chuyển mặt đất.

Có người đã nói rằng các pháp sư thời cổ có thể sử dụng những phép thuật vĩ đại hay được ví như truyền thuyết.

"Đó không phải chỉ là một lời nói cường điệu thôi sao?"

Có người đã hỏi như vậy.

Trên thực tế, hầu hết học sinh đều nghĩ như vậy.



Mọi người đều tin rằng phép thuật luôn phát triển theo thời gian.

Họ không bao giờ nghĩ rằng phép thuật của thời đại hiện tại lại kém hơn phép thuật của các pháp sư trong quá khứ.

"Đôi khi, thay vì nhìn vào những khả năng của tương lai, việc nhìn lại quá khứ và chú ý đến trí tuệ của tổ tiên chúng ta có thể sẽ hữu ích cho sự phát triển của hiện tại."

Tất nhiên khi hắn nói điều này, các học sinh sẽ không hiểu.

Tuy nhiên, điều đó không thành vấn đề.

Bởi vì chắc chắn có một số người sẽ coi trọng những lời đó.

Cuối cùng, tiếng chuông kết thúc giờ học vang lên.

"Tiết học hôm nay chỉ vậy thôi, nhiệm vụ của các trò là ôn lại nội dung hôm nay. Tóm tắt và gửi bản đánh giá cũng như tìm hiểu các tài liệu cũ về giải phóng ma pháp trong một bản báo cáo. Hạn chót là vào tuần tới."

"Tan học!"

Lớp học kết thúc và Rudger sắp xếp lại tài liệu trên bàn.

Một số học sinh tỏ ra do dự và đang cân nhắc xem có nên hỏi hắn một số vấn đề hay không.

"Nếu các trò có thắc mắc gì, hãy cho ta biết. Đừng chỉ đứng đực ở đó như thế."

Ngay khi được phép, các học sinh liền đồng loạt chạy lên.

Trước đây, bọn họ bị choáng ngợp bởi khí thế của Rudger và không ai dám tiếp cận giáo sư sau khi tan học. Nhưng điểm bắt đầu của sự thay đổi là sau Lễ hội Phép thuật.

Giai thoại về việc giáo sư Rudger nhảy vào lửa cứu giáo sư Selina đã được lan truyền rộng rãi trong học sinh.

Và thế là các học sinh đều cho rằng giáo sư Rudger là một người bình thường lạnh lùng và xa cách nhưng thực tế lại rất quan tâm người khác.

Rudger không biết điều này, nên hắn gặp khó khăn trong việc thích nghi với thái độ thay đổi gần đây của những học sinh trong lớp.

"Giáo sư, không biết giáo sư đã có đối tượng chưa?"

"Trò nên tránh đặt các câu hỏi không liên quan đến tiết học."

Khi hắn trả lời như vậy, các nữ sinh đồng loạt bật cười.

"Thưa giáo sư, em có câu hỏi."

"Rene? Trò muốn hỏi gì?"

"Em không hiểu chi tiết về công thức này. Giáo sư có thể giải thích lại cho em không ạ?"

Những câu hỏi như thế này luôn được hoan nghênh, vì vậy Rudger liếc nhìn mảnh giấy mà Rene mang đến.

"Các đường tạo thành khung của công thức cố định bị rối vào nhau. Nhìn bề ngoài thì nó có vẻ không phải là vấn đề lớn, nhưng nếu trò làm như thế này, dòng năng lượng ma thuật chắc chắn sẽ giảm đi."

"Ồ."

"Trò có thể tìm hiểu điều này bằng cách đọc [Giới thiệu về Cấu trúc Phép thuật III]. Đó tuy chỉ là một cuốn sách cũ, nhưng có lẽ nó là thứ trò sẽ cần."

Giáo sư đã chỉ ra những điều sai sót và thậm chí còn giới thiệu những cuốn sách Rene cần để bổ sung kiến ​​thức.

Trái ngược với giọng điệu thẳng thừng và cương quyết hàng ngày, những lời giải thích của giáo sư thực sự rất dễ hiểu.

Rene len lén nhìn Rudger.

Vẻ ngoài điềm tĩnh của giáo sư khi nhìn vào ghi chú của mình.

Tuy lạnh lùng và lý trí nhưng lại có cảm giác có phần thân thiện.

Thật là lạ!

Mỗi khi nhìn giáo sư Rudger, Rene thường có cảm giác như đã gặp giáo sư ở đâu đó.

Cô đã quên thứ gì đó sao?

Không biết tại sao, Rene vô thức nói ra một cái tên.

"Heathcliff?"

Nói xong cái tên đó, chính Rene cũng giật mình.

Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên hơn nữa là phản ứng của giáo sư Rudger.

"... ... Trò vừa nói gì vậy?"

Bởi vì Rudger đang nhìn chằm chằm vào Rene với vẻ mặt có phần nghiêm nghị.