Giáo Sư Gián Điệp

Chương 200: Ký ức (1)



"Rene, trò vừa nói gì?"

"D-dạ? À, em......"

Rene lắp bắp.

Rudger nhìn chằm chằm vào Rene trong im lặng.

Đối mặt với ánh mắt mãnh liệt như thép đó, Rene mím môi không dám hó hé gì.

'Mình đã nói cái gì đó không nên nói sao?"

"Rene."

"X-xin lỗi giáo sư! Có...có thể mấy hôm nay đầu óc em không được tỉnh táo nên hay nói mấy lời kỳ lạ."

Đó là một lời bào chữa thực sự khập khiễng, nhưng Rene nhất thời không thể nghĩ ra được lý do nào cả.

May mắn thay, Rudger không hỏi thêm câu nào nữa.

"... ... Học sinh vẫn nên ngủ đủ giấc. Tập trung vào việc học tuy tốt nhưng không nên khiến bản thân kiệt sức như vậy."

"Vâng."

Rene thở phào nhẹ nhõm. Khi cô đang định đi xuống thì Rudger bất chợt lên tiếng.

"Rene."

"Dạ?"

Ngay khi Rudger định hỏi điều gì đó thì Sedina lặng lẽ tiến lại gần.

"Giáo sư."

"Chuyện gì vậy?"

"Hiệu trưởng cần gặp ngài."

Hiệu trưởng?

Rudger hướng ánh mắt ra phía ngoài lớp học. Một người đang đứng đó nhìn hắn qua cánh cửa. Là trợ lý của hiệu trưởng, ông Wilford.

'Tại sao hiệu trưởng lại đột nhiên muốn gặp mình?'

Rudger gật đầu và cầm lấy tài liệu trên bàn. Rene thở phào nhẹ nhõm sau khi nhìn thấy bóng lưng Rudger rời khỏi lớp học.

* * *

"Ngài cho gọi tôi?"



Nơi Rudger đến lần này không phải là văn phòng hiệu trưởng mà là sân thượng cao tầng của tòa nhà chính.

"Chào giáo sư Rudger. Mời ngồi."

Có một bàn trà đã để sẵn trên sân thượng. Rudger không ngần ngại ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện. Hướng mắt ra bên ngoài, hắn có thể nhìn thấy những lan can bằng đá cẩm thạch xa xa được chạm nổi trên khu đất rộng lớn của Theon.

Rudger quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào người từ nãy đến giờ vẫn đang quan sát hắn. Hiệu trưởng đã nhìn về phía hắn được một lúc. Như mọi khi, trên môi cô ta vẫn nở một nụ cười dịu dàng, không khác gì thường lệ, Nhưng Rudger không cảm thấy thoải mái trước cái nhìn đó.

"Anh thích trà không?"

"Tôi sao cũng được."

Khi Elisa Willow ra hiệu, những tách trà và ấm nước bay lơ lửng từ xa đến. Chiếc ấm nhẹ nhàng rót trà ra cốc.

"Xin mời."

Tách trà tự nhiên được đặt trước mặt Rudger. Hắn không từ chối mà cầm lên thưởng thức.

"Bạch trà Rivenda?"

"Anh biết loại trà này sao?"

"Loài cây chỉ mọc ở những nơi khí hậu ôn hoà như Cenderil của Vương quốc Queoden. Do diện tích nhỏ, việc trồng trọt cũng không dễ dàng nên loại trà này rất hiếm."

"Ta không biết hoá ra giáo sư Rudger cũng là một người am hiểu về trà đấy."

"Tôi nghĩ việc dùng thứ này để đãi khách là hơi quá."

"Ta nghĩ giáo sư Rudger hoàn toàn xứng đáng với đãi ngộ đó."

"Vậy sao?"

Điều đó tương đương với việc nói rằng Rudger đã được công nhận. Nhưng hiệu trưởng không thể gọi hắn đến đây chỉ để khen ngợi hắn vì đã hoàn thành tốt công việc. Ngay cả Wilford, người luôn đồng hành cùng hiệu trưởng, cũng không có mặt lúc này. Im lặng, chỉ có hai bọn họ. Chắc chắn hiệu trưởng có điều gì đó muốn nói với hắn.

Rudger nhấp một ngụm trà. Một mùi hương cay nồng nhưng mềm mại đọng lại trên đầu lưỡi. Hương vị ngọt ngào hoàn hảo.

"Ngài có thể vào chủ đề chính luôn được rồi."

"Anh có tò mò về lý do tại sao ta lại gọi anh hôm nay không?"

"... ... ."

Rudger vẫn im lặng.

Elisa bỗng bật cười.

"Lý do ta gọi giáo sư Rudger như thế này là để đưa ra một lời đề nghị."



"....."

"Giáo sư Rudger, kể từ khi đến đây, anh đã hoàn thành công việc trên cương vị giáo sư rất tốt. Loại bỏ người sói, bắt kẻ xấu và bảo vệ các học sinh. Không nhiều người làm được như vậy, nhưng anh đã làm được và mọi chuyện lần nào cũng có thể kết thúc một cách tốt đẹp."

Hiệu trưởng nói xong, nhấp một ngụm trà. Hình ảnh tách trà phản chiếu lại trong con ngươi vàng rực rỡ. Cuối cùng cô ta quay về phía Rudger.

"Ta đã suy nghĩ khá nhiều. Mặc dù anh chỉ là một giáo sư mới nhưng anh đã làm rất tốt công việc của mình nên cần được đền bù xứng đáng."

"Tôi chỉ làm những việc trong trách nhiệm của bản thân."

"Ta hiểu, nhưng dù sao thì với tư cách là hiệu trưởng của Theon, ta vẫn cần ghi nhận công lao của anh."

Hiệu trưởng vỗ tay tiếp tục.

"Giáo sư Rudger, anh đang phụ trách hai niên cấp đầu phải không?"

Rudger gật đầu.

"Xét trên nhiều khía cạnh, anh có vẻ thích nghi nhanh chóng với công việc hiện tại, nhưng anh vẫn còn thiếu khá nhiều kinh nghiệm."

"Đúng vậy."

"Giáo sư Rudger, anh có muốn đến Phòng Kế Hoạch không?"

Đề xuất của Elisa Willow rất bất ngờ, hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Rudger.

"Nói chính xác thì anh sẽ là một trong những người đánh giá thuộc Phòng Kế Hoạch."

"Nếu là Phòng Kế Hoạch... ... ."

"Đúng. Anh biết ở Theon có một viện liên kết, phải không?"

Rudger gật đầu.

Hắn biết.

Theon có diện tích tương đương với một thành phố. Không chỉ có không gian bên trong cho học sinh học tập. Các cơ sở dân cư, cơ sở sinh hoạt và cơ sở dịch vụ đều có đủ. Viện có văn phòng hành chính, thư viện trung tâm, trung tâm đào tạo và thậm chí là bảo tàng.

Số lượng giảng viên, nhân viên làm việc và dân cư sinh sống ở đây rất nhiều. Mặc dù số lượng không là gì so với thành phố lớn Leathervelk lân cận, nhưng nó cũng đủ để được coi là một thị trấn nhỏ.

Nếu chỉ nhìn vào cơ sở hạ tầng bên trong, Theon có thể so sánh được với bất kỳ một thành phố tầm trung nào khác. Bên trong tồn tại các viện và phòng ban phụ trách những công việc khác nhau.

Phòng Kế Hoạch và Đánh Giá mà Elisa Willow giới thiệu cho Rudger là một trong số đó. Quyền lực của Phòng Kế Hoạch thực sự rất lớn. Nó chịu trách nhiệm quản lý hiệu suất, đánh giá nội bộ, ngoại giao bên ngoài và đánh giá bộ phận. Tuy nhiên, quyền lực lớn nhất của Phòng Kế Hoạch là "quản lý ngân sách".

Để tiến hành nghiên cứu và giảng dạy các lớp học cần rất nhiều tiền. Và nơi xử lý số tiền đó chính là Phòng Kế Hoạch.

Hiệu trưởng định bổ nhiệm hắn vào nơi đó? Cô ta có mục đích gì?



"Tôi có thể hỏi tại sao không?"

"Vị trí ở Phòng Kế Hoạch đã bị bỏ trống khá lâu rồi."

Phòng Kế Hoạch không phải là nơi dễ dàng vào được. Chỉ có giáo sư của Theon mới có thể là người phụ trách. Nhưng kể cả là thân phận giáo sư, người đó cũng phải là người có nhiều kinh nghiệm và thành tích xuất sắc.

Hơn nữa, từ những gì hiệu trưởng vừa nói, có vẻ như cô ta chưa hề tham khảo ý kiến ​​của người khác. Một hành động gần như tùy tiện.

Có rất nhiều việc phải làm ở văn phòng Kế Hoạch và những người ở đó đều sẽ có quyền lực to lớn trong Theon. Ngay cả khi chỉ phụ trách quản lý trường học. Tất cả những gì thực sự phải làm chỉ là phê duyệt các tài liệu quan trọng. Phần còn lại, hoàn toàn có thể để trợ lý của bản thân hoàn thành.

Rủi ro thấp, lợi nhuận cao. Một vị trí mà bất cứ ai cũng nhắm đến. Hiệu trưởng tính trao quyền cho Rudger mặc dù vẫn còn nghi ngờ thân phận của hắn?

'Cô ta định giá·m s·át mình sao?'

Rudger đánh giá đó là một kế sách hay. Bởi vì làm như vậy là một cách để giảm bớt các biến số. Cô ta tự tin rằng tự mình có thể kiểm soát được tất cả những yếu tố rủi ro.

"Anh nghĩ sao?"

Hiệu trưởng nhẹ nhàng mỉm cười và hỏi.

"Nếu anh chấp nhận lời đề nghị này, ta hoàn toàn có thể biến nó thành hiện thực bằng quyền lực của hiệu trưởng."

"Ngài sẽ được gì khi làm điều này?"

"Ta sao? Đương nhiên là không. Vị trí đó hoàn toàn xứng đáng với một người như giáo sư Rudger."

"Tôi hiểu rồi."

Rudger trả lời, bình tĩnh suy nghĩ.

Dù nhìn thế nào đi chăng nữa, hành động lần này của hiệu trưởng chẳng khác gì chọc giận phe quý tộc. Bổ nhiệm một giáo sư mới đảm nhận một vị trí mà những người khác thèm muốn. Chẳng cần phải đoán Rudger cũng biết sẽ có những phản đối kịch liệt. Hiệu trưởng không phải là kẻ ngốc, cô ta chắc chắn đã dự liệu trước được những phản ứng đó.

Tuy vậy, nếu đánh giá tình hình về mọi mặt thì người có lợi nhiều hơn vẫn sẽ là hiệu trưởng. Cô ta vừa có thể tự mình giá·m s·át kẻ tình nghi là Rudger đồng thời cũng có thể sử dụng Rudger để kiềm chế lại phe quý tộc. Trong trường hợp nếu Rudger hoàn thành tốt công việc, cô ta cũng coi như đã có được một phụ tá giúp đỡ bản thân miễn phí.

Hiệu trưởng vẫn duy trì nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt. Nhưng trước nụ cười đó, thứ duy nhất Rudger có thể cảm nhận được là sự nguy hiểm.

Âm mưu sao? Không! Đây là dương mưu một cách trắng trợn.

Rudger cũng hiểu được ý đồ của người đối diện. Sau khi đã hạ quyết định, hắn bình tĩnh mở miệng.

"Đề xuất của hiệu trưởng rất hấp dẫn. Tôi cảm thấy biết ơn vì ngài đã đưa ra đề xuất lần này."

"Ồ vậy ư?"

"Đúng. Vì vậy, tôi sẽ thêm một gợi ý nữa cho ngài."

"Đó là gì?"

Đôi mắt của hiệu trưởng nhấp nháy những tia sáng sắc bén.

"Trở thành một nhân viên bình thường của Phòng Kế Hoạch là không đủ. Nếu ngài giao cho tôi chức vụ trưởng Phòng Kế Hoạch, tôi sẽ nhận lời."

"........."