Giáo Sư Gián Điệp

Chương 201: Ký ức (2)



"Ta có nghe nhầm gì không?"

Hiệu trưởng tận lực khống chế nét mặt của mình.

"Ngài không nghe nhầm đâu. Tôi muốn vị trí Trưởng Phòng Kế Hoạch."

Rudger tự tin nhắc lại yêu cầu trước đó.

"Giáo sư Rudger, anh có biết vị trí Trưởng phòng Kế Hoạch là vị trí quan trọng như thế nào không?"

"Tôi biết."

Đôi mắt của hiệu trưởng nheo lại. Cô ta nhìn chằm chằm vào Rudger. Ma pháp phóng ra từ đôi mắt như những lưỡi kiếm sắc bén bắn về phía hắn. Rudger vẫn duy trì nụ cười thân thiện dù hắn đã cảm nhận được dao động ma pháp trên da mình.

'Cô ta bị kích động rồi.'

Rudger có thể dự đoán được phản ứng này của hiệu trưởng sau khi hắn nói điều đó. Yêu cầu của Rudger không khác mấy so với việc được voi đòi tiên cả. Hiệu trưởng không tức giận mới là lạ. Việc hiệu trưởng sử dụng đến con mắt ma thuật cũng cho thấy rõ ràng rằng lúc này cô ta đang rất không vui.

"Ta không cho rằng việc đề bạt giáo sư Rudger lên vị trí đó sẽ được các giáo sư khác chấp thuận. Thậm chí có thể còn gây ra những rắc rối không cần thiết."

Vị trí Trưởng phòng Kế Hoạch hiện nay không phải là bỏ trống mà không có ai dám đảm nhận. Trưởng phòng Kế Hoạch là người có quyền phân bổ ngân sách nội bộ của Theon. Nếu có người giữ chức vụ đó, trường hợp đó là người thuộc một trong hai phe cánh chính, chắc chắn phe còn lại sẽ tìm mọi cách ngăn cản. Còn nếu bổ nhiệm một người thuộc phe trung lập thì có thể gây ra việc t·ham n·hũng khi cố gắng lôi kéo người giữ chức vụ đó về phe của mình. Với tư cách là hiệu trưởng, Elisa Willow không muốn tình huống đó xảy ra.

"Không phải ngài đã nói sao? Mọi người đều cần những vị trí hoặc đãi ngộ tương xứng với khả năng của họ."

"Ý của giáo sư Rudger là anh có đủ trình độ để đảm nhận vị trí Trưởng phòng Kế Hoạch?"

Rudger nhấp một ngụm trà rồi thong thả đáp.

"Tất nhiên...."

─Tak.

Tiếng tách trà chạm vào đĩa vang lên. Rudger mở miệng.

"....là không."

Chân mày của Elisa Willow giật nhẹ.

Ddddddddddddddddd!

Sức mạnh ma thuật bị ảnh hưởng bởi cảm xúc tiêu cực bắt đầu chiếm lĩnh không gian xung quanh. Bàn trà bắt đầu rung chuyển và những gợn sóng lớn xuất hiện trên tách trà tĩnh lặng.

"Ta có thể coi đó là lời từ chối không?"

Lời nói phát ra từ hiệu trưởng vấn rất nhẹ nhàng, lịch sự nhưng Rudger có thể cảm nhận được khí thế áp đảo từ đối phương. Hắn có cảm giác như bản thân đang phải đối mặt với một ngọn núi lửa chỉ chực chờ bùng nổ.

Ngay cả trong lúc phải đối mặt với cơn giận có thể bùng phát bất cứ lúc nào của đối phương, Rudger vẫn bình tĩnh. Thái độ của hắn lúc này như thể một con thuyền nhỏ đang thong thả chèo giữa đại dương bao la đang bị một cơn bão hoành hành.

"Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi rất biết ơn lời đề nghị của hiệu trưởng."

"Vậy thì tại sao...?"

"Hiệu trưởng, ngài có thực sự nghĩ rằng tôi là một mối đe dọa cho nơi này không?"

"......."

"Không có gì là chắc chắn cả. Có khả năng tất cả những gì anh thể hiện trong suốt thời gian qua chỉ là diễn kịch."

"Phỏng đoán không phải phong cách tự tin vốn có của ngài."

Rudger đáp lại với vẻ mặt hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

"Tôi nghĩ cho đến nay tôi đã thể hiện đủ sự tin tưởng với ngài."

"Đúng. Ta cũng thừa nhận điều đó. Đó là lý do tại sao ta gọi anh đến đây."

"Và tôi vẫn đang cố gắng thể hiện điều đó."



"... ... ."

Thật kiêu ngạo.

"Nếu giao cho tôi chức vụ Trưởng phòng Kế Hoạch, ngài sẽ không phải hối hận."

".........."

Một sự im lặng kéo dài.

"Tốt thôi."

Hiệu trưởng thở dài. Ma pháp đè nén xung quanh ngay lập tức rút đi.

"Nhưng ta không thể tự nhiên bổ nhiệm anh như vậy. Anh cần chứng tỏ cho người khác thấy bản thân anh xứng đáng với chức vị đó."

"Tôi biết."

Elisa nhướn mày.

"Anh có cách?"

Rudger cười.

"Theo dự tính cũ thì ngài định làm gì?"

"Khi anh trở thành người của Phòng Kế Hoạch, những kẻ khác chắc chắn sẽ gây khó dễ cho anh. Nếu là nhân viên bình thường, ta có thể che chở cho anh."

"Thân phận của ngài không thể bảo vệ cho người vị trí trưởng phòng."

"Đúng vậy. Vì vị trí đó là người đứng đầu một phòng ban có thể gây ảnh hưởng đến rất nhiều người khác."

Vị trí Trưởng phòng Kế Hoạch còn trống cũng tượng trưng cho hòa bình. Thời điểm ai đó đảm nhận chức vụ đó, sự cân bằng sẽ biến mất.

"Ta có thể bỏ qua Phòng Quản lý, Phòng Hỗ trợ hay Phòng Nghiên cứu nhưng Phòng Kế Hoạch thì khác. Nếu giáo sư Rudger thực sự muốn nhận vị trí đó, anh phải cho mọi người thấy những thành tựu hay tài năng khiến người khác không thể phản đối."

"Một thành tích nhận được sự chú ý và công nhận không chỉ từ Theon mà còn từ giới học thuật khác."

"Ví dụ như... ... ."

"Ồ, nếu anh chỉ có [Mã nguồn] thì chắc chắn là không đủ."

Elisa Willow ra đòn phủ đầu.

[Mã nguồn] chắc chắn là một phép thuật tuyệt vời. Nhưng tin đồn về nó đã lan truyền quá nhiều. Mặc dù nguyên lý của ma pháp này vẫn chưa được biết đến nhưng nó đã được thế giới công nhận nên sẽ không còn tác dụng gì nhiều nữa.

"Anh cần có một thứ đột phá khác. Ma trận là không đủ. Tuy thứ đó có những bất ngờ nhỏ nhưng nó không thể được coi là khác thường. Còn phép chỉ định toạ độ thì sao? Giáo sư có định công khai nó không?"

"Nó sẽ không hiệu quả. Thứ đó rất khó vận dụng ngay cả khi tôi tiết lộ nguyên lý của nó."

"Không còn giải pháp nào khác sao?"

Giọng nói của hiệu trưởng thậm chí còn có chút thất vọng.

"Tại sao ngài lại nghĩ vậy?"

"Anh muốn nói với ta rằng anh còn thứ khác sao? Thứ có thể gây tác động mạnh đến giới pháp thuật?"

"Phải."

Đôi mắt của hiệu trưởng ánh lên sự hoài nghi.

"Thật sự?"

"Tôi không cần thiết phải nói dối."

"Nó là gì?"



Rudger giơ tay lên và tạo một rào cản ma pháp ngăn cách âm thanh xung quanh. Cách này là để ngăn chặn bất cứ ai có ý đồ nghe lén. Sau đó, hắn chậm rãi mở miệng.

"───."

Khoảnh khắc nghe xong những lời của Rudger, đôi mắt vốn đã đầy nghi ngờ của hiệu trưởng chợt trở nên vô cùng kích động. Cô ta thậm chí không buồn khống chế tâm trạng của mình. Bởi vì những gì Rudger vừa nói thật quá sức tưởng tượng.

Sssss.

Cuối cùng, rào cản âm thanh biến mất. Giọng điệu đã biến mất bên kia vực thẳm quay trở lại như thủy triều.

"Ngài nghĩ sao? Tôi nghĩ thế này là đủ rồi."

"Còn hơn cả tốt. Thứ này chắc chắn có thể tạo nên một cuộc Cách mạng trong thời đại ma pháp mới."

"Rất vui vì ngài đã đánh giá nó cao như vậy."

Đối với một người nghĩ ra được một ý tưởng như vậy nhưng thái độ lại quá mức khiêm tốn và bình tĩnh. Lúc này, hiệu trưởng không khỏi nghi vấn.

"Nhìn hành động của giáo sư Rudger hiện tại, có vẻ như anh vẫn còn rất nhiều át chủ bài."

"Haha. Có lẽ vậy."

"Thật sao?"

"Dù sao thì ngài cũng sẽ không tin ngay cả khi tôi nói sự thật."

"... ... ."

Hiệu trưởng mím môi vài lần định nói điều gì đó. Nhưng cuối cùng những gì phát ra chỉ là một tiếng thở dài gần như bỏ cuộc.

"Ta rất tò mò về những gì anh nhắc đến nhưng ta sẽ không hỏi. Đó là bí mật cá nhân của anh."

"Cảm ơn ngài."

"Có một thứ như vậy, thế mà đến tận bây giờ anh vẫn không hề có tiếng tăm gì trong giới ma pháp. Quả thật đáng tiếc."

"Tôi không có ý định giấu chuyện này suốt đời. Tôi cũng dự định sẽ công bố nó. Dịp này cũng coi như là cơ hội phù hợp để công khai nó trước công chúng."

"Ta hiểu."

Hiệu trưởng nhìn Rudger bằng ánh mắt nghi ngờ nhưng cô ta không thể nhìn thấu suy nghĩ bên trong của đối phương.

"Giáo sư Rudger vẫn cần chút thời gian để công bố nghiên cứu của bản thân. Ta nghĩ có lẽ sẽ mất ít nhất là nửa năm."

Rudger lắc đầu.

"Không cần lâu như vậy."

"Anh ước tính sẽ mất bao lâu?"

"Một tuần là đủ rồi."

"... ... Anh đang nghiêm túc?"

Elisa siết chặt tay mà không nhận ra. Trên thực tế, nửa năm là khoảng thời gian tối thiểu cô ta ước lượng ra với thứ đó. Nhưng người này lại chỉ yêu cầu một tuần?

"Làm vậy có nguy hiểm gì không?"

"Không. Chỉ là sẽ tốn rất nhiều tiền thôi."

"Anh không cần phải lo lắng về điều đó. Ta có thể cung cấp kinh phí nghiên cứu. Anh cần giúp những gì?"

"Tôi cần một nơi làm phòng nghiên cứu cùng các cộng sự của mình."



"Cộng sự của anh gồm những ai?"

"Học sinh bình thường là được rồi."

Rudger chủ động giải thích khi nhìn thấy sắc mặt hiệu trưởng xấu đi.

"Tôi có thể đảm bảo sẽ không có nguy hiểm gì cả. Nếu ngài không tin, tôi có thể gửi trước tài liệu để ngài xem qua trước rồi mới quyết định xem có nên tiếp tục không."

"Nếu ta không đồng ý?"

"Nếu đó là quyết định của ngài, tôi sẽ không phản đối. Dù sao thì quyền phê duyệt cuối cùng vẫn nằm trong tay ngài."

"... ... ."

"Được rồi. Cứ làm như vậy đi."

"Tôi sẽ gửi tài liệu cho ngài sớm nhất có thể."

* * *

Sau khi Rudger rời đi chưa đầy nửa ngày, một tập tài liệu đã được chuyển đến văn phòng hiệu trưởng.

Tên người gửi là Rudger Chelici.

'Nhanh vậy sao?'

Cứ như thể anh ta đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra và chuẩn bị trước vậy. Hiệu trưởng lập tức xem xét tài liệu do Rudger gửi đến.

Ban đầu, Elisa Willow đọc tài liệu với một thái độ hoài nghi. Nhưng khi ngày càng đọc kỹ nội dung, vẻ mặt của cô ta dần dần trở nên nghiêm túc. Cuối cùng, sau khi đã đọc đi đọc lại tài liệu trên tay tới lần thứ năm, hiệu trưởng cuối cùng cũng bật cười sảng khoái.

"Hahaha!"

Sau khi tiếng cười lắng xuống, cô ta lấy con dấu ra và nhanh chóng đóng vào văn kiện.

[Thông qua]

* * *

Sáng hôm sau tại bảng thông báo ở hành lang giữa, đám học sinh đang tụ tập lại bàn tán về điều gì đó.

"Gì vậy? Sao mọi người lại tụ tập đông ở đó thế?"

Aidan đi ngang qua các học sinh và nhìn vào bảng thông báo.

"......... Hả?"

Cậu nhìn thấy một thông báo có vẻ như vừa được đăng sáng nay.

[Thông báo tuyển người tham gia nghiên cứu]

●Tên và mục đích nghiên cứu:

Thử nghiệm lâm sàng để đánh giá hiệu quả của việc mở rộng giới hạn ma pháp của pháp sư.

●Đối tượng nghiên cứu (tiêu chí lựa chọn):

Bất cứ ai trên mười lăm tuổi.

Tuy nhiên, những đối tượng sau đây không thể tham gia:

▸Người có tiền sử bệnh về hô hấp, tuần hoàn, nội tiết, máu hoặc các bệnh m·ãn t·ính khác.

▸Người có tiền sử phẫu thuật đường tiêu hóa có thể ảnh hưởng đến khả năng hấp thu thuốc.

●Lợi ích khi tham gia:

Người tham gia có thể được miễn phí kiểm tra, đo lường phép thuật và sẽ được trả một khoản phí bồi thường.

Đó là một thông báo tuyển dụng cho một nghiên cứu lâm sàng. Nhưng điều khiến các học sinh chú ý nhất chính là cái tên viết bên dưới thông báo.

●Đầu mối liên hệ:

Vui lòng liên hệ với Rudger Chelici, giáo sư phụ trách năm hai.