Giáo Sư Gián Điệp

Chương 203: Baltanung (2)



Rudger im lặng trước lời nói của Casey Selmore. Hắn có thể cảm nhận được sự tự tin trong giọng nói của cô ta.

Có thể cô ta đã phát hiện ra thân phận của hắn.

Hoặc cũng có thể cô ta chỉ đang thử hắn.

Rudger quyết định thử lại.

"Cô đang nói gì vậy?"

"Đừng cố giấu giếm nữa! Anh đã lộ rồi, James Moriarty."

"Tuỳ ý suy đoán về người khác. Đây là phong cách của một thám tử sao?"

"Giả vờ như vậy không có tác dụng với tôi đâu. Ngay từ lúc gặp anh ở Theon, tôi đã có trực giác về thân phận của anh rồi."

Rudger cảm thấy tình hình lúc này rất bất lợi cho bản thân.

Hắn đang bí mật đối phó với một nơi ẩn náu của tổ chức nhưng mọi thứ đã trở nên tồi tệ ngay từ lúc hắn bắt gặp phải người lẽ ra không nên gặp nhất.

"Không thể tin rằng anh hiện tại lại là giáo sư nổi tiếng của Theon. Làm thế nào mà anh vào được nơi đó vậy? Còn qua mắt được hiệu trưởng của Theon nữa."

"... ... ."

"Anh định cứ im lặng như vậy sao? Tốt thôi! Chắc là anh cũng chẳng thể kiếm ra được cái cớ nào nữa rồi, phải không?"

Giọng nói của Casey Selmore khi nói những lời này chứa đựng một cảm giác vui sướng không thể tả. Cuối cùng cô ta cũng có thể nắm thóp đối phương một lần.

Bỗng...

Chít!

Cơ thể Casey Selmore cứng đờ khi nghe thấy tiếng chuột kêu từ đâu đó.

Ngay trong tích tắc đó.

Thân ảnh của Rudger đột nhiên di chuyển và t·ấn c·ông Casey Selmore.

"!!!"

Khoảng cách giữa hai người lúc này là hơn ba mét nhưng Rudger đã nhanh chóng thu hẹp khoảng cách.

'Nhanh quá!'

Casey Selmore không thể phản ứng kịp với tốc độ đó.

Một pháp sư sao lại có tốc độ như thế này được?

Bàn tay của Rudger vung lên ném ra thứ gì đó để lại dư ảnh trong không trung, sau đó cây trượng trong tay Casey Selmore bay khỏi tay cô ta.

Casey Selmore muộn màng nhận ra thứ vừa đánh bay đũa phép của mình là một con dao găm nhỏ.

Rudger đẩy Casey Selmore vào tường. Cánh tay phải khỏe mạnh của hắn tóm lấy cổ tay Casey Selmore. Một con dao găm giấu kín khác nhô ra từ mu bàn tay của hắn nhắm thẳng vào cổ đối phương.

Tuy nhiên, Casey Selmore cũng đã để lại cho mình hậu chiêu. Ngay từ lúc đũa phép của bản thân b·ị đ·ánh bay, cô ta đã điều khiển nước từ mạch nước ngầm và tạo ra vô số ngọn giáo.

Khoảnh khắc Rudger chĩa lưỡi dao vào cổ Casey Selmore thì cũng là lúc những ngọn giáo nước bao vây hắn tứ phía.

Ánh mắt của hai người giao nhau giữa không trung.

Casey Selmore nở một nụ cười giảo hoạt.

"Chậc! Giấu kỹ lắm. Một pháp sư lại có thân thủ không thua kém gì lính đánh thuê sao?"

"Câm miệng đi nếu cô không muốn trên cổ mình bị rạch một đường."

"Có giỏi thì làm đi. Thử xem hai chúng ta ai sẽ là n·gười c·hết trước?"

"Không cần khiêu khích tôi."



Rudger và Casey Selmore trừng mắt nhìn nhau, không ai chịu thua ai.

Ngay tại thời điểm tình thế đang căng như dây đàn.

Chít! Chít!

Tiếng kêu của chuột lại vang vọng bên trong cống ngầm.

Cơ thể Casey Selmore run lên trước tiếng kêu đó.

Những ngọn giáo nước tuy vẫn còn nhưng dường như chúng đã không còn tính uy h·iếp như lúc đầu nữa.

Rudger nhìn Casey Selmore đang đổ mồ hôi lạnh, nhếch miệng trào phúng.

"Cô sợ chuột?"

"........."

Casey Selmore mím môi không trả lời. Cô ta ngoảnh mặt sang một bên, từ chối nhìn thẳng vào đối phương.

Một cơn run nhẹ phát ra từ cổ tay mảnh khảnh của Casey Selmore.

Lúc này, bỗng có một con chuột cống bò dọc theo đáy đường thủy ngầm về phía hai người.

Chít! Chít!

Sắc mặt của Casey Selmore tái nhợt khi nhìn thấy con vật vừa xuất hiện.

Rudger sử dụng phép thuật điều khiển từ xa nâng con chuột lên.

Chít! Chít!

Con chuột cống lớn vùng vẫy nhưng vô ích.

Khi hắn đưa con chuột lại gần Casey Selmore, cô ta hoảng hốt vặn vẹo người.

"Anh làm gì vậy! Lấy nó đi! Mau bỏ nó đi!"

"... ... ."

"Thật nhàm chán."

Rudger nói xong liền cất con dao găm đi. Hắn cũng buông cổ tay Casey Selmore ra.

"Anh tính làm gì?"

Casey Selmore gầm gừ hỏi.

Rudger thả con chuột ra. Con chuột rơi xuống đất, nhanh chóng bỏ chạy.

"Hoá ra vị thám tử vĩ đại đây lại là một kẻ sợ chuột. Thật đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt."

"... ... !"

Casey Selmore tức không nói nên lời.

"Hừ! Chỉ cần tôi nhấc một ngón tay lên, anh có tin là anh sẽ biến thành một con nhím ngay lập tức không?"

"Tuỳ cô."

"Ý gì đây?"

"Nếu cô có thể g·iết tôi, sao không làm điều đó ngay đi? Mất công đe dọa nhiều như vậy làm gì? Danh hiệu của cô chỉ để trưng cho đẹp thôi hả?"

"Câm miệng!"

"Hay là cô không thể làm được? Bớt mạnh miệng đi."



"Hừ! Giết anh dễ dàng như vậy là quá mức nhân từ....."

"Nói được câu đó trong khi chân còn đứng không vững, không biết cô lấy đâu ra sự tự tin đấy."

"Đó chẳng qua chỉ là... ... Úi!"

Lúc Casey Selmore đang định kiếm cớ thì Rudger đã ấn đầu ngón tay lên trán cô ta. Casey Selmore ngay lập tức ngồi phịch xuống đất. Những ngọn giáo nước xung quanh cũng đồng loạt biến mất.

"Muốn bắt được tôi, cô hiện tại vẫn chưa đủ tư cách. Một kẻ đến chuột còn sợ thì không biết sẽ bắt t·ội p·hạm kiểu gì?"

"Anh nghĩ tôi không thể làm gì được à? Anh có tin là ngay ngày mai, thân phận của anh sẽ tràn ngập trên các mặt báo không?"

Casey Selmore nói với giọng đe dọa, nhưng đối với Rudger, những lời đó giống như một lời phàn nàn hơn.

"Cô sẽ không làm vậy!"

"Tại sao anh có thể chắc chắn như vậy?"

"Lòng kiêu hãnh của cô sẽ không cho phép cô làm điều đó."

"... ... ."

Casey Selmore không nói nên lời.

"Đừng có lố bịch thế. Tôi... ... ."

"Nếu thực sự không cần kiêu ngạo và mọi thứ, cô đã không bí mật theo dõi tôi suốt ba năm qua như vậy."

James Moriarty vẫn còn sống và hắn ta vẫn đang lẩn trốn

Casey Selmore có thể lan truyền tin đồn như vậy. Nhưng cô ta đã không làm điều đó.

"Cô là người không thích mượn tay người khác để giải quyết mọi việc."

Những lời đó đánh thẳng vào trái tim của Casey Selmore, khiến cô ta có cảm giác bản thân mình đã bị đối phương nhìn thấu.

Casey Selmore nghiến răng, trừng mắt nhìn Rudger.

"Anh đã biết mọi thứ?"

"Đúng vậy."

"Anh thừa nhận đã lợi dụng tôi?"

"Cô tức giận vì tôi đã lợi dụng cô? Câu hỏi đó thật nực cười. Chẳng phải cô là người biết rõ câu trả lời hơn ai hết sao?"

"... ... ."

"Nếu cô thực sự muốn bắt tôi, lẽ ra cô nên sử dụng phép thuật ngay khi có cơ hội thay vì mất thì giờ chất vấn tôi như thế này."

"Casey Selmore, đừng tự lừa mình dối người nữa."

Casey Selmore biết những gì Rudger định nói tiếp theo. Cô ta muốn bịt miệng đối phương lại, nhưng đã không kịp.

"Ngay từ đầu, cô đuổi theo tôi chỉ vì tư thù cá nhân. Tất cả cũng chỉ vì cái cảm giác chiến thắng trẻ con và nông cạn ấy, không phải sao?"

"............"

Casey Selmore không phản bác. Đôi môi cô ta run rẩy, ánh mắt cúi thấp xuống.

Casey Selmore không thể phản bác lại được bất kỳ lời nào. Bởi vì tất cả những gì Rudger nói đều là sự thật.

Thật là xấu hổ. Người đàn ông cô ta ghét nhất lại là người hiểu cô ta hơn bất kỳ ai khác.

Cô ta luôn biết người này đã cố tình lợi dụng mình vào ba năm trước. Cô ta tức giận vì bị lợi dụng như vậy.

Nhưng bản thân Casey Selmore là người rõ ràng hơn hết thảy.



Rudger không phải là người duy nhất lừa dối cô ta mà chính bản thân cô ta đã tự lừa dối mình bấy lâu nay.

"Tôi rất thất vọng."

"... ... ."

"Ít nhất tôi đã nghĩ cô khác với những người khác, nhưng tôi đoán là mình đã nhầm."

Rudger nhìn Casey Selmore bằng ánh mắt lạnh lùng.

Casey Selmore run rẩy nắm chặt tay, cô ta cúi thấp đầu xuống trông như có thể rơi nước mắt bất cứ lúc nào.

"Vậy còn Bình Minh Đen thì sao... ... ."

"Chúng thật phiền phức nên tôi muốn chăm sóc chúng bằng cách mượn tay cô, nhưng có vẻ cô chẳng có chút đáng tin cậy nào. Nhìn cô lúc này, tôi không có chút lòng tin nào về việc cô có thể đối phó với những kẻ đó."

Đôi mắt Casey Selmore ngước lên, ướt đẫm những cảm xúc phức tạp. Tuy nhiên, Rudger không nghĩ đến việc dành cho cô ta lời cảm thông hay an ủi nào vì hắn còn có việc phải làm.

"Tôi không có ý định tham gia vào trò chơi thám tử của cô. Ra khỏi đây ngay. Trừ khi cô muốn tự đi tìm c·hết."

Rudger không mong đợi câu trả lời từ đối phương.

Nói xong những lời đó, hắn thả tay ra và quay lưng lại.

"Nếu Theon biết danh tính của anh...... ."

"Không quan trọng.... ... Hiệu trưởng biết thân phận của tôi."

"Cái gì?"

"Nếu muốn nhắm vào tôi, cô cần chuẩn bị nhiều hơn thế. Nếu không được thì cứ chơi trò trinh thám đầy công lý như trước đi. Đừng làm phiền tôi."

"James Moriarty. Không, Rudger Chelici. Đồ c·hết dẫm! Anh nghĩ bản thân là ai mà dám nói với tôi như thế hả?"

"... ... ."

Rudger bỏ đi, không thèm trả lời câu hỏi của người đằng sau.

Khi chỉ còn lại một mình, Casey Selmore cười tự giễu, sau đó thở dài và nhặt cây đũa phép trên sàn lên.

Và rồi cô ta đột nhiên bật cười.

"Hahahaha!"

Cô ta cười như thể bản thân đã mất trí, nhưng sau đó vai cô ta thả lỏng.

"Chậc! Giả bộ bị sốc như thế này khó thật đấy!"

Casey Selmore vừa nói vừa lấy ra một mảnh giấy trong tay áo.

Tờ giấy lẽ ra có màu trắng nay đã bị nhuộm màu xanh lam như thể nó đã được thấm nhuần phép thuật của Rudger.

"Hừ! Tôi sai sao? Thất vọng cái quỷ ý! Đồ tự phụ!"

Casey Selmore lầm bầm. Chỉ nghĩ tới lời chửi bới của người đàn ông đó thôi cũng khiến cô ta tức đến mức nghiến răng nghiến lợi. Tuy nhiên, cảm xúc của cô ta lúc đó cũng không hoàn toàn là giả.

Casey Selmore im lặng nhìn chằm chằm vào tờ giấy thấm phép thuật của Rudger.

"Ha. Mình đang lo lắng về điều gì vậy?"

Cô ta ngẩng đầu lên và nhìn lên. Trên đó là nơi ẩn náu của Bình Minh Đen mà cô đang truy đuổi.

Tuy nhiên, nếu người đàn ông đó muốn tự mình xử lý mọi việc ở đây, cô ta sẽ không ngăn cản.

"Hừ! Tốt nhất là anh nên giải quyết cho gọn gàng vào. Đừng để lọt lưới bất kỳ con cá nào."

Với trình độ của tên đó, có lẽ cô ta nên cầu nguyện cho mấy kẻ bất hạnh ở bên trên thì hơn.

Tuy nhiên, nếu đã cất công đến tận đây, cứ như thế này mà rời đi thì cũng không phải phong cách của cô ta.

"Tốt thôi. Anh ta có thể làm việc theo ý của bản thân. Mình cũng sẽ giải quyết mọi việc theo cách của mình."

Lời vừa dứt, một âm thanh lớn vang vọng trong cống ngầm.