Giáo Sư Gián Điệp

Chương 210: Cổ ngữ (1)



"Tại sao đến tận bây giờ anh mới công bố điều này?"

"Cô bị ngốc à?"

"Hả?"

"Cô sẽ nghĩ gì khi một người không rõ danh tính lại thông hiểu Cổ ngữ Lasil tự nhiên xuất hiện?"

"Nhưng với trình độ của anh... ... ."

"Giới khảo cổ học có mối liên hệ chặt chẽ với trường phái phép thuật cổ xưa của Tháp Ma Thuật cũ. Trên thực tế, khảo cổ học ngày nay hầu như đã không quan tâm đến văn hóa của người xưa nữa rồi, bọn họ để tâm đến nguồn gốc của các Cổ vật và phép thuật được sử dụng trong quá khứ hơn."

Toà Tháp cũ là một nơi nhiều tệ nạn và tai tiếng. Mặc dù bây giờ nó đã được cải thiện một chút khi có sự cạnh tranh với Tháp Ma Thuật mới, nhưng những nguyên tắc cơ bản của nó vẫn không thay đổi.

"Tôi sẽ không giao tài liệu nghiên cứu của mình cho một nơi vẫn còn đầy rẫy g·ian l·ận như vậy."

Hiện tại Rudger đã tạo dựng được tên tuổi ở Theon, hắn có thể tự mình chủ trương công bố nghiên cứu học thuật của bản thân. Hơn nữa, nghiên cứu này thậm chí còn nhận được sự cho phép trực tiếp từ hiệu trưởng. Điều đó có nghĩa là hiệu trưởng sẽ đứng sau hậu thuẫn cho hắn.

"Được rồi. Tôi hiểu. Vậy anh có định xuất bản luận án nghiên cứu không?"

"Điều tôi đang làm là chứng minh qua thí nghiệm rằng phương pháp này tồn tại và nó khả thi. Tất nhiên, tôi cũng không có ý định tiết lộ kế hoạch chi tiết."

"Cũng đúng, đó là kế sinh nhai của anh. Nhưng anh cũng nên biết, nếu thông tin quý giá này bị tiết lộ thì sẽ có nhiều người nhắm đến nó đấy?"

Ai cũng hiểu sức cám dỗ từ thành quả nghiên cứu nếu Rudger thành công. Nó sẽ là miếng mồi béo bở thu hút vô số sự chú ý trên khắp phiến đại lục này. Miễn là người có thể sử dụng ma pháp, không ai có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của việc tăng trưởng giới hạn ma pháp đồng nghĩa với việc nâng cao trình độ của bản thân lên một tầm cao mới.

Đó là lý do tại sao Rudger lại có thể gặp nguy hiểm.

Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội.

Nếu hắn không có đủ sức mạnh và tầm ảnh hưởng để bảo vệ thành quả nghiên cứu của bản thân thì sớm muộn hắn cũng sẽ chuốc tai họa vào thân.

"Anh có chắc là mình sẽ ổn không?"

"Đó là việc của tôi. Cô không cần quan tâm."

"Ờ, được rồi. Coi như tôi lắm chuyện."

"Tôi nghĩ cuộc trò chuyện của chúng ta nên kết thúc ở đây. Cô nên đi đi."

"Cái gì? Tôi vẫn còn muốn hỏi... ... ."

"Không tiễn."

Rudger vừa dứt lời liền tạo ra một cơn gió thổi bay Casey Selmore ra ngoài.

Casey Selmore vô cùng xấu hổ. Cô ta lồm cồm bò dậy, miệng lẩm bẩm những lời mắng nhiếc.

"Đồ độc ác!"

Tuy nhiên, cô ta cũng đã đạt được thứ bản thân cần rồi. Casey Selmore lấy ra một mảnh giấy từ túi áo trong. Mảnh giấy lẽ ra phải là màu trắng ban đầu lúc này đã bị nhuộm màu xanh lam.

'Mình chưa bao giờ nghĩ rằng cuối cùng tên đó sẽ sử dụng phép thuật để ném mình ra ngoài như thế này. Có vẻ như việc chọc tức hắn ta cũng khá hiệu quả?'

Tự nhủ với bản thân chắc chắn lần này sẽ tìm thấy chân tướng, Casey Selmore trừng mắt nhìn cánh cửa phòng Rudger rồi nhanh chóng rời đi.

* * *

Giờ ăn trưa.

Rudger đến nhà ăn cùng với các giáo sư khác.

"Cũng khá lâu rồi chúng ta mới tụ tập và ăn uống như thế này nhỉ?"

"Đúng vậy."

Selina ngồi cạnh Rudger nở nụ cười ấm áp.



"Trông giáo sư Bruno trông không được khỏe lắm."

Rudger nói vậy vì giáo sư Bruno đối diện hắn hiện trông khá hốc hác so với trước lễ hội.

"Có chuyện gì đã xảy ra sao, giáo sư Bruno?"

Ngay lúc Rudger đang tự hỏi liệu có chuyện gì tồi tệ xảy ra thì giáo sư Selina cẩn thận thì thầm bên tai hắn.

"Giáo sư Rudger, anh không nghe được tin đồn gì sao?"

"Tin gì?"

"Nghe nói rằng con Golem của giáo sư Bruno đã b·ị đ·ánh cắp vào ngày cuối cùng của lễ hội."

'... ... Ặc!'

Rudger khựng lại một lúc để tiêu hoá tin tức vừa rồi. Hắn chợt nhớ lại con Golem màu đồng thau đã bị tan chảy khi chiến đấu với Quasimodo. Dạo này hắn bận nhiều việc quá nên quên mất chuyện đó.

'... ... Thật xin lỗi, giáo sư Bruno!'

Rudger chỉ có thể thầm gửi lời xin lỗi chân thành đến đối phương. Hắn có nên bù đắp lại bằng một thứ khác không?

Khi Rudger đang miên man suy nghĩ, giáo sư Merylda bỗng mở miệng.

"Giáo sư Rudger, trông anh dạo này có vẻ rất bận rộn nhỉ?"

"Đúng là tôi có chút bận rộn."

"Nghe nói anh đang chuẩn bị tiến hành một loại nghiên cứu nào đó?"

Merylda nói và liếc nhìn Selina.

Selina bị choáng váng bởi ánh mắt mãnh liệt đó, vội vàng tỉnh táo lại.

"Ồ, đúng rồi đấy. Tôi cũng có nghe thấy tin đó. Một phương pháp mới gì đó đúng không nhỉ?"

Giáo sư Bruno nửa tỉnh nửa mê lúc này cũng phản ứng lại.

"Tôi nghe nói cậu đang nghiên cứu để gia tăng giới hạn năng lượng ma thuật được giải phóng... ... Điều đó là thật sao?"

"Đúng vậy."

Khi Rudger gật đầu xác nhận, những đồng nghiệp xung quanh rộ lên những lời cảm thán.

"Thật sao? Tuy nhiên, tôi nghe nói thứ đó không dễ dàng cải thiện như vậy."

"Đúng là có những hạn chế rõ ràng với phương pháp hiện tại. Những gì tôi đang đề xuất gần như là một con đường mới."

"Phải không? Học sinh sẽ không dễ dàng tin tưởng đâu."

Trên thực tế, tình hình hiện tại của đại đa số mọi người chính là như vậy.

"Tôi nghĩ tôi sẽ dành chút thời gian quan sát trước đã."

"Vậy thì....."

Selina nói với giọng lo lắng.

"Tôi ... ...Ý tôi là... tôi có thể tham gia không?"

"Cô Selina?"

"Vâng."



Selina rốt cuộc cũng can đảm nói ra đề nghị của mình. Nếu tham gia nghiên cứu, cô ấy có thể có nhiều thời gian hơn cùng giáo sư Rudger.

'Làm tốt lắm, Selina!'

Giáo sư Merylda cũng giơ ngón cái tán thưởng hành động của đối phương.

Rudger nhẹ nhàng vuốt cằm như thể đang cân nhắc đề nghị vừa rồi một cách nghiêm túc.

"Ừm. Tôi rất biết ơn vì cô Selina đã nói như vậy, nhưng tôi cần suy xét thêm. Vậy nhé. Có lẽ tôi cần đến văn phòng xem có ai đã nộp đơn tham gia hay chưa. Tôi xin phép đi trước!"

"... ... ."

Rudger nói lời chào rồi đứng dậy rời đi.

* * *

Đã khoảng ba ngày trôi qua kể từ khi Rudger đăng thông báo chính thức.

Câu chuyện gây hứng thú cho học sinh ngày đầu tiên dường như nhạt nhòa đi một chút vào ngày thứ ba. Hầu hết học sinh đều kết luận rằng điều này là không thể.

Nhưng cũng vẫn có những ngoại lệ.

'Rất đáng để thử!'

Flora Lumos nghĩ rằng người như giáo sư Rudger không thể vô cớ tuyên bố một điều như vậy. Nếu giáo sư đã đăng một thông báo chính thức thì chắc chắn phải có cách nào đó?

'Thông báo đó còn có con dấu phê duyệt của hiệu trưởng. Hiệu trưởng không phải là người sẽ tuỳ tiện cho phép một nghiên cứu nguy hiểm diễn ra như vậy.'

Có lẽ hiệu trưởng đã nhìn thấy điều gì đó khác về tài liệu nghiên cứu của giáo sư Rudger mà những người khác không biết. Có lẽ ngài ấy đã cho phép vì ngài ấy nhìn thấy tiềm năng ở đó.

Flora Lumos đã suy nghĩ rất nhiều trong ba ngày qua, cuối cùng cô ấy đi đến một kết luận. Nếu không tham gia thì thực sự là mất mát lớn.

Đứng trước phòng của Rudger, Flora bình tĩnh lại và gõ cửa một cách lịch sự.

"Giáo sư. Em là Flora Lumos. Em đến nộp đơn tham gia nghiên cứu."

"Mời vào."

Flora tự tin bước vào bên trong. Và đập vào mắt cô bé là một vài vị khách khác đã ở đó trước.

'Cái gì?'

Flora tưởng mình là người đến đầu tiên nhưng hóa ra có đến năm người khác đến trước.

"Trò đến đúng lúc lắm. Ta rất vui vì có nhiều người nộp đơn hơn dự kiến."

Rudger nói vậy và nhìn các học sinh trước mặt.

Từ trái sang phải.

Aidan.

Rene.

Erendir von Exilion.

Julia Plumheart.

Freuden Ulburg.

Và người cuối cùng, Flora Lumos.

Tổng cộng có sáu người nộp đơn cùng một lúc.

Sáu người tụ tập trong phòng lúc này cũng có suy nghĩ tương tự nhau.

'Gì vậy? 'Tại sao cậu ta cũng ở đây?'



'Người đó là ai...?.'

'Tiền bối cũng ở đây à?'

Trong số đó, Aidan là người hào hứng nhất.

'Đúng như dự đoán, chỉ những người nổi bật mới đến vì nghiên cứu của giáo sư Rudger!'

Động lực nộp đơn của Aidan hoàn toàn là niềm khao khát và tò mò về phép thuật.

Ban đầu cậu ta đã định nộp đơn ngay vào ngày đầu tiên nhưng Leo đã ngăn cản, vì vậy Aidan đã bí mật nộp đơn vào ngày thứ ba.

Trong trường hợp của Rene, cô bé gặp vấn đề với phép thuật của mình, vì vậy cô ấy đã nộp đơn với suy nghĩ rằng giáo sư có thể chữa trị được nó.

Erendir và Freuden đơn thuần đi theo chỉ để canh chừng Rene.

Còn Julia Plumheart đến đây chỉ vì tò mò về người có thể ảnh hưởng đến những giấc mơ của Sedina.

Sáu người với những suy nghĩ khác nhau đã tụ tập lại cùng một chỗ.

"Ta nghĩ mọi người đều biết nghiên cứu ta đang thực hiện khi đọc thông báo chính thức."

"Trước khi bắt đầu, ta sẽ hỏi liệu mọi người có thể thực sự cam kết thực hiện đến cùng nghiên cứu này hay không. Những người không thể theo đến cùng lúc này có thể rời đi. Ta có thể đảm bảo rằng sẽ không có hậu quả hay vấn đề gì cả."

Không ai lên tiếng phủ nhận cũng không ai có ý định rời đi. Mọi người đều ngầm thừa nhận sẽ theo đuổi nghiên cứu đến cùng.

"Được rồi. Nếu vậy, mỗi trò hãy ký tên mình vào bản thỏa thuận bảo mật này. Sedina!"

Khi Rudger gọi tên mình, Sedina ngay lập tức bước ra và chuyển hợp đồng cam kết giữ bí mật cho từng người.

Sedina tỏ ra hơi do dự khi đưa tờ giấy cho Julia, nhưng cuối cùng, cô ấy đưa nó ra một cách dứt khoát và biến mất trở lại phòng trợ giảng. Julia nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Sedina.

Tất cả học sinh chấp nhận lời cam kết đều ký tên. Đó là một lời thề bằng văn bản có tác dụng ngay từ thời điểm người cam kết ký tên mình lên.

Rudger sau khi xác nhận tất cả đều đã ký tên liền đặt tài liệu sang một bên và mở miệng.

"Bây giờ các trò sẽ dùng thuốc ta điều chế mỗi ngày một lần."

"Thuốc?"

"Đó là một phương thuốc pha trộn nhiều loại thảo dược."

"Chuyện gì xảy ra nếu chúng em ăn thứ đó? Uống nó sẽ gia tăng giới hạn ma pháp vĩnh viễn sao?

"Đương nhiên là không, làm gì có chuyện đơn giản như vậy. Ngược lại, nếu uống nó, các trò sẽ gặp cản trở lớn trong việc sử dụng sức mạnh của bản thân."

Erendir nheo mắt kháng cự.

"Khả năng ức chế này khá cao, vì vậy ngay cả ma pháp mà các trò thường sử dụng cũng sẽ không thể phát huy ra ba phần trăm uy lực ban đầu. Chúng ta sẽ tập luyện trong điều kiện đó."

"Tập luyện trong khi ngăn chặn sức mạnh ma thuật sao?"

"Việc tập luyện sẽ bắt đầu từ những điều cơ bản nhất. Vận hành, giải phóng cũng như triển khai ma pháp."

"Nó cơ bản hơn em nghĩ."

'Thế thì không phải là nó khá dễ dàng sao?'

Rudger có thể thấy rằng mọi người đều đang nghĩ như vậy.

Hắn hiểu. Vì hắn của ngày xưa cũng nghĩ như thế.

Nhưng nghĩ là một chuyện, tự mình trải nghiệm lại là một chuyện khác. Những đứa trẻ này sẽ sớm được trải nghiệm cảm giác đó thôi.

Rudger có chút cười trên sự đau khổ của người khác.

/*"Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội" là câu nói xuất xứ từ "Xuân thu tả truyện – hoàn công thập niên" nói về chuyện Ngũ Thúc dâng ngọc cho Ngu Công. Đại ý của câu nói chỉ: Lão thất phu vốn không có tội, nhưng vì lão sở hữu thứ bảo ngọc quý giá mà thân phận của lão không xứng để có được, khiến người ta thèm thuồng để ý, ấy chính là cái tội. Những người bình thường không có khả năng thường vì trong mình có vật bất phàm hoặc quý hiếm mà rước vào thân không ít phiền toái, thậm chí là m·ất m·ạng.*/