Giáo Sư Gián Điệp

Chương 211: Cổ ngữ (2)



Ngày tiếp theo, Rudger gọi sáu học sinh vào phòng thí nghiệm.

"Bắt đầu từ hôm nay, các trò sẽ trải qua quá trình thử nghiệm lâm sàng trong một tuần."

Các học sinh ngồi xuống nghe Rudger nói với ánh mắt nửa mong chờ, nửa hồi hộp.

"Trước khi bắt đầu, mọi người sẽ phải làm bài kiểm tra sức mạnh ma thuật trước. Lần kiểm tra này nhằm mục đích thu thập các chỉ số ban đầu của các trò trước khi đối chiếu với số liệu sau thử nghiệm. Và hiệu trưởng sẽ là người giúp đỡ ta trong quá trình đo lường lại tiến trình dao động ma pháp của các trò."

"Chào mọi người."

Hiệu trưởng Elisa Willow vẫy tay mỉm cười thân thiện.

Các học sinh đều có biểu cảm khó hiểu trước sự xuất hiện của hiệu trưởng. Rudger bèn lên tiếng giải thích.

"Hiệu trưởng nói rằng muốn đích thân quan sát thử nghiệm. Dù sao thì ngài ấy cũng là người đã cho phép nghiên cứu này diễn ra, ta hy vọng mọi người có thể chào đón ngài ấy."

Các học sinh lúc này mới vỗ tay với vẻ mặt sửng sốt.

Tuy nhiên, hiệu trưởng không phải là người duy nhất có mặt với tư cách quan sát viên.

"Chà. Tôi không thể tin được là mình lại được tận mắt chứng kiến nghiên cứu này!"

Đó là Rushek, vị pháp sư đến từ Tháp Ma Thuật mới, người đã đưa cho Rudger tấm danh th·iếp ở Lễ hội Phép thuật. Đi cùng anh ta còn có một pháp sư khác đến từ Toà Tháp Ma thuật cũ và một pháp sư từ Hiệp hội các Trường học.

Tổng cộng có bốn quan sát viên, bao gồm cả hiệu trưởng.

Rushek trông có vẻ mong đợi. Ngược lại, hai người còn lại vẫn mang vẻ mặt nghi ngờ.

"Trước khi bắt đầu, hãy để tôi giải thích chính xác lại quá trình sẽ tiến hành như thế nào. Phương pháp tôi sử dụng trong nghiên cứu này sẽ bắt đầu bằng việc triệt tiêu sức mạnh ma thuật hiện có trên người pháp sư."

"Giáo sư định ức chế sức mạnh ma pháp bằng loại thuốc đặc biệt mà giáo sư đã đề cập sao?"

Aidan giơ tay lên hỏi.

Rudger gật đầu xác nhận.

"Đúng vậy. Tất nhiên, sẽ có một vài người còn thắc mắc về việc liệu cách này có khả thi hay không. Vì thế hãy nhìn kỹ vào đây."

Rudger thả những vật liệu đã chuẩn bị trước lên bảng ma thuật. Những mảnh ghép quanh co nhưng có phần trật tự của bức tranh dần xuất hiện. Đó là loại ngôn ngữ mà các học sinh chưa từng thấy trước đây.

"Cái đó... ... ."

"Đây là một ngôn ngữ cổ đã hơn một nghìn năm tuổi, Cổ ngữ Larsil."

Ngay cả khi Rudger đã giải thích, Larsil vẫn là một từ xa lạ với các học sinh.

Ngược lại, phản ứng của những vị pháp sư trưởng thành xung quanh thì khác. Họ không quá xa lạ với cái tên này.

"Cổ ngữ Larsil sao?"

"Tôi tưởng Cổ ngữ Larsil cho đến thời điểm hiện tại vẫn chưa có ai diễn giải được."

Trong khi mọi người còn đang bối rối thì Rudger vẫn bình tĩnh tiếp tục giải thích.

"Mục đích chính của chúng ta trong nghiên cứu này không phải là diễn giải Cổ ngữ Larsil. Tôi sẽ không cố gắng dạy mọi người cách diễn giải nó, thay vào đó, tôi sẽ nhanh chóng chỉ ra những điểm chính. Xin hãy nhìn vào đây."

Các chữ cái của Cổ ngữ Larsil nhanh chóng được khắc trên bảng ma thuật.

"Như mọi người có thể thấy, hình dạng rất lộn xộn. Vì cổ ngữ Larsil có một hệ thống ngôn ngữ cơ bản phức tạp nên việc nó bị đào thải và thất truyền là điều không thể tránh khỏi. Một ngôn ngữ ít nhất phải trực quan và đơn giản để dễ học. Hãy nhìn vào ví dụ này."

Ngay cả những lời chào đơn giản như "Bạn đã ăn gì chưa?" cũng có hơn mười ý nghĩa khác nhau, những chi tiết nhỏ nhất đều có ý nghĩa không giống nhau.

"Cổ ngữ Larsil hầu như không có điểm chung nào với hơn ba nghìn loại ngôn ngữ từng tồn tại. Rất khó để truy ra nguồn gốc của nó. Nếu có bất kỳ mối liên hệ nào thì có thể kể đến một số điểm tương đồng với ngôn ngữ Quo-Denian."

Rudger tiếp tục giải thích.

"Nhưng nếu chỉ điều đó thôi thì không thể giải mã hoàn toàn Cổ ngữ Larsil. Điều này là do những người phát minh ra nó đã sử dụng tổng cộng ba loại ngôn ngữ cùng một lúc. Quo-Denian là một trong số đó.'"

Các học sinh mở to mắt kinh ngạc trước những lời của Rudger. Những người quan sát đằng sau cũng vậy.

"Về phần tại sao cái tên Larsil được đặt. Cách giải thích duy nhất chính là Larsil là tên ghép của hai loại ngôn ngữ còn lại. Theo cách giải thích này, hai loại còn lại có thể là Geu-ka và Sham-ra."



Ồ ồ.

Rushek sau khi nghe lời giải thích của Rudger, trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ.

"Ra là vậy. Tôi có thể hiểu tại sao Cổ ngữ Larsil lại khó diễn giải đến thế rồi. Làm sao họ có thể sử dụng cùng lúc ba hình thức ngôn ngữ song song được vậy?"

Đây chính là lý do tại sao cho đến hiện tại vẫn không ai có thể giải thích được Cổ ngữ Larsil ngay cả sau khi đã có rất nhiều pháp sư và nhà khảo cổ làm việc cùng nhau.

"Khoan đã, vậy giáo sư Rudger Chelici có thể hiểu được Cổ ngữ Larsil sao?"

Vị pháp sư của Toà Tháp Ma Thuật cũ lẩm bẩm với vẻ hoài nghi.

Lời giải thích của Rudger tiếp tục.

"Tôi đã hoàn thành việc giải nghĩa hai dạng khác nhau của Cổ ngữ Larsil và qua đó hiểu được thứ được viết trong tài liệu này."

Những chữ cái hiện có bị xóa khỏi bảng ma thuật và những chữ cái mới bắt đầu được khắc.

「Geuka」

「Sham-Ra」

Hai loại ký tự còn lại tạo nên cổ ngữ Larsil đã được phân loại chi tiết.

"Đây là một từ có thể nói là khuôn khổ cơ bản. Phần ngữ pháp giải thích rất phức tạp nên tôi sẽ bỏ qua."

Những người quan sát không giấu được sự thất vọng trước những lời đó. Chỉ có vị hiệu trưởng quan sát cảnh tượng này với biểu hiện thoải mái.

Nội dung được viết bằng bản thảo Cổ ngữ Larsil xuất hiện trên bảng ma thuật.

"Nếu chúng ta giải thích nội dung bằng cách kết hợp các từ như thế này, chúng ta có thể thấy rằng bản thảo này là nhật ký viết tay của một pháp sư. Theo cuốn hồi ký này, các pháp sư cổ đại trong quá khứ sử dụng ma thuật nguyên thủy, thô sơ và không có kỹ thuật nào được thiết lập, không giống như ngày nay."

Sức mạnh của các pháp sư cổ đại thường được mô tả rất gần với một t·hảm h·ọa tự nhiên. Có thể hơi cường điệu một chút, nhưng sự thật là phép thuật của các pháp sư cổ đại thời đó có sức mạnh vô cùng vượt trội so với hiện đại.

Thầy của hắn cũng thường nói những điều tương tự. Rudger đã nghe đi nghe lại những lời đó không dưới trăm lần.

"Theo tài liệu này, phép thuật mà họ sử dụng mạnh mẽ nhưng cũng rất đơn giản. Điều đó có thể thực hiện được thông qua việc sử dụng thuốc ức chế ma pháp."

Và đó chính là thuốc thử mà Rudger sẽ tặng cho các học sinh tham gia nghiên cứu ngày hôm nay.

"Số lượng pháp sư cổ đại rất ít. Vào thời điểm đó, trở thành pháp sư là một chức vụ đặc biệt mà chỉ những người được chọn mới có thể nắm giữ. So với bây giờ, phép thuật lúc đó chưa được phổ biến rộng rãi."

Rene giơ tay hỏi.

"Thưa giáo sư, vậy tại sao bây giờ phương pháp đó lại bị lãng quên?"

"Có nhiều lý do nhưng có vẻ nó đã tự nhiên biến mất theo thời gian vì đó là phương pháp mà chỉ có một số ít người có thể làm được."

"Không thể tăng số lượng pháp sư sao?"

"Các pháp sư ở thời đại đó có tuổi thọ rất ngắn. Mặc dù bọn họ đều là những pháp sư vĩ đại nhưng bọn họ cũng thường xuyên gặp nguy hiểm và cận kề c·ái c·hết."

Ngay cả bây giờ cũng có rất nhiều pháp sư b·ị t·hương hoặc c·hết vì thí nghiệm không thành công chứ chưa nói đến ngày xưa, mọi chuyện lúc đó chắc chắn còn tệ hơn khi phép thuật thời đó kém ổn định hơn hiện tại.

"Tóm lại, tất cả những gì chúng ta cần làm là luyện tập cách sử dụng sức mạnh ma pháp trong khi ức chế dòng năng lượng bên trong cơ thể luân chuyển đến mức giới hạn."

Đó là ý tưởng mà người cổ đại đã nghĩ đến. Không rõ liệu nó có hữu ích hay không, nhưng ít nhất bọn họ hiện tại sẽ thử nghiệm.

"Vậy thì việc giải thích kết thúc ở đây. Trợ lý Sedina, hãy mang đồ chuẩn bị vào đây."

"Vâng."

Sedina di chuyển nhanh chóng và mang chiếc chai mà cô đã chuẩn bị trước đến cho từng học sinh.

Các học sinh tỏ ra khá tò mò khi nhìn vào cái chai trước mặt.

Một loại thuốc được Rudger đặc biệt điều chế. Màu sắc của nó trông có vẻ khá kinh dị và sền sệt như cháo, thi thoảng lại có vài bọt bong bóng sủi lên.

'Đây không phải là độc dược sao?'

Ai nấy đều nhìn Rudger với ánh mắt thắc mắc như vậy, nhưng Rudger vẫn kiên quyết nói.



"Hãy uống nó."

"Sẽ không có vấn đề gì chứ, thưa giáo sư?"

"Uống đi."

Khoảnh khắc mọi người đều nghi ngại khi phải dùng thứ trước mặt. Điều ngạc nhiên là Rene lại là người dũng cảm thử trước. Cô nhấp một ngụm chất lỏng màu tím và mở to mắt kinh ngạc.

"Sao vậy?!"

"Rene! Em có ổn không?"

"Ồ! Nó ngon hơn em tưởng."

"Thật sao?"

"Đúng vậy. Vị không tệ. Cảm giác hơi ngọt giống như nước trái cây. Mọi người cũng thử xem."

Rene nói xong liền uống tiếp một ngụm thuốc thử để chứng minh rằng đó không phải là lời nói dối.

Nhìn biểu cảm không có sự thay đổi nào của Rene, có vẻ như thứ này đúng là có vị không tệ như bề ngoài của nó.

Những người khác liền không do dự nữa, bắt đầu lấy thuốc thử từng người một.

Và hàng loạt phản ứng nổ ra.

"Ồ!"

"... ... ừm."

"Hơi ngọt."

Một số người thấy vị khá ổn, trong khi những người khác lại cau mày vì vị đắng khủng kh·iếp.

Trong đó, người cau mày nhiều nhất chính là Tam công chúa Erendir và Freuden Ulburg.

"À, ta quên không giải thích. Sẽ có sự khác biệt về khẩu vị ở mỗi người. Tuy nhiên, nó thực sự không có tác dụng phụ gì đối với cơ thể các trò, vì vậy hãy chịu đựng và uống nó đi."

Freuden trừng mắt nhìn Rudger. Cậu ta chắc chắn người này cố ý.

Rudger nhẹ nhàng phớt lờ ánh mắt của Freuden.

Tất nhiên, mùi vị của thuốc thử sẽ hơi khác tùy theo từng người. Hắn đã cho thêm rất nhiều vị ngọt để bớt đắng cho những học sinh ngoan ngoãn.

Nhưng còn anh chàng Aidan này thì hơi lạ.

Aidan là một học sinh gương mẫu, nhưng thành thật mà nói, cậu ta cũng là người khó đoán nhất. Vì vậy Rudger đã thêm một vị đắng đặc biệt trong thuốc của Aidan để kiểm tra phản ứng của cậu học sinh này, nhưng ngạc nhiên thay là anh chàng này uống thuốc mà không hề có chút phản ứng nào.

Tất cả những người đã nếm trải vị đắng đều có vẻ mặt như sắp c·hết, nhưng Aidan lại là người duy nhất có khuôn mặt tỉnh táo.

"Rất tốt. Mọi người đều đã uống hết. Chúng ta sẽ sớm có phản hồi thôi."

Đúng như Rudger nói.

Những học sinh uống thuốc thử ban đầu không có phản ứng gì, nhưng sau năm phút đã bắt đầu cảm nhận được những triệu chứng lạ.

"Cơ thể em sao tự nhiên nặng nề quá."

"Cảm giác xung quanh dường như chậm chạp đi không ít."

Bọn họ đều có cảm giác như đang chìm dưới mực nước biển, toàn thân như bị trói buộc bởi những sợi xích vô hình. Tuy không có cảm giác khó khăn khi di chuyển cơ thể, nhưng cảm giác ngột ngạt và khó chịu vẫn không biến mất.

"Có vẻ như mọi người đều đã cảm nhận được thay đổi trong cơ thể."

"Giáo sư, cái này... ... ?"

"Như ta đã nói trước đây, đó là tác dụng của thuốc ức chế ma thuật. Ma pháp mà các trò thường sử dụng một cách tự nhiên lúc này đã cứng lại và không hoạt động như bình thường. Khi ma pháp của bản thân không hoạt động theo ý muốn từ trước đến giờ, các trò sẽ có cảm giác bản thân không khác gì một người bình thường."



Đối với một pháp sư, việc không thể điều khiển luồng ma lực của mình theo ý muốn sẽ giống như một phần linh hồn của bản thân bị xé toạc. Đó chắc chắn là một cảm giác không dễ chịu.

"Hãy cố gắng luân chuyển phép thuật của các trò trong trạng thái này."

Theo hướng dẫn của Rudger, các học sinh tập trung tinh thần để sử dụng sức mạnh của mình.

Ma thuật vốn luôn chảy ra một cách tự nhiên như hơi thở lúc này lại không hề di chuyển, như thể nó bị chặn bởi thứ gì đó. Nó giống như một con đập khổng lồ được xây dựng trên một dòng sông đang chảy và cửa x·ả l·ũ chỉ được mở ra một chút.

Mười phút trôi qua mà vẫn chưa có học sinh nào giải phóng ma lực thành công. Mồ hôi bắt đầu chảy xuống trán của các học sinh.

"Được rồi. Dừng lại."

Rudger vừa dứt lời, các học sinh liền mất đi sự tập trung, thở ra từng hơi thở nặng nề.

Giọng nói nặng nề của Rudger vang lên trầm thấp trong phòng thí nghiệm, nơi chỉ còn lại tiếng thở nặng nhọc.

"Sẽ khó khăn với mọi người vì đây là lần đầu tiên."

"Cái này... ... Chuyện này sẽ kéo dài trong một tuần sao, thưa giáo sư?"

Đối với câu hỏi này, Rudger gật đầu xác nhận.

"Hôm nay là ngày đầu tiên, vì vậy bây giờ hãy tập trung làm quen với cảm giác cơ thể nặng nề của các trò. Buổi tập luyện chính thức sẽ bắt đầu vào ngày mai."

"Hiệu quả của thuốc sẽ kéo dài trong bao lâu ạ?"

"Đúng một ngày."

Erendir rên rỉ trước những lời đó.

Ngay cả khi chỉ thở thôi, cảm giác lạ lẫm vẫn khiến Erendir cảm thấy vô cùng khó chịu. Tình trạng này sẽ kéo dài cả ngày sao?

"Sẽ mất khoảng một ngày để làm quen với cảm giác đó. Nếu có người làm tốt thì có thể là nửa ngày, thậm chí có thể ngắn hơn. Trong trạng thái đó, các trò phải biết cách sử dụng sức mạnh của bản thân. Bởi vì bản thân quá trình này là một phần của cuộc thử nghiệm."

Rudger nhìn đồng hồ.

Từ khi hắn giải thích quá trình thử nghiệm cho đến hiện tại thì đã hai giờ trôi qua. Điều này khiến Rudger cảm thấy như mình vừa có một tiết học.

"Hôm nay như vậy thôi. Mọi người có thể trở về."

"Làm như thế này thực sự có hiệu quả sao, thưa giáo sư?"

Julia vừa hỏi vừa dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán.

"Chắc chắn khả thi."

Câu trả lời của Rudger kiên quyết đến mức phi lý.

"Ta sẽ cho các trò xem thứ này."

Rudger nói xong liền giải phóng sức mạnh của mình.

Tooung─!

Một âm thanh cộng hưởng lớn vang lên xung quanh và một làn sương mù màu xanh bắt đầu chảy ra.

Màn sương mù ma thuật xuất hiện khi mật độ sức mạnh ma thuật cao tập hợp lại. Đó là một hiện tượng chỉ có thể thấy được khi một pháp sư cấp cao sử dụng phép thuật.

"Đây là một nửa sức mạnh hiện tại của ta. Chính xác một nửa."

Chỉ điều đó thôi cũng đã khiến phòng thí nghiệm tràn ngập bầu không khí xanh lam.

Các học sinh nín thở, những người quan sát cũng mở to mắt trước cảnh tượng này.

"Chỉ mất chưa đầy hai giây để giải phóng từng này năng lượng. Đó là một chỉ tiêu vượt xa tiêu chuẩn trung bình của một pháp sư thông thường."

Giọng nói của Rudger vang lên bên trong màn sương có âm hưởng huyền bí, như thể nó thuộc về một người đang đi giữa những đám mây trên bầu trời.

Vụt!

Cuối cùng, làn sương mù xanh theo ý muốn của Rudger bị hút trở lại cơ thể hắn.

"Nếu các trò làm theo hướng dẫn của ta trong thời gian còn lại."

Rudger xuất hiện lại từ trong màn sương mù, nhìn các học sinh và chậm rãi lên tiếng.

"Các trò cũng có thể làm như vậy."