Giáo Sư Gián Điệp

Chương 212: Lời mời (1)



Trên thực tế, sức mạnh ma thuật mà Rudger vừa giải phóng vừa rồi là lượng ma pháp tối đa mà hắn có thể sử dụng lúc này, một phần ma lực trong cơ thể hắn phải dành cho việc kiểm soát phong ấn.

Đương nhiên con số một nửa mà hắn vừa nêu ra là nói láo, nhưng như vậy mới có thể khiến những học sinh trước mặt chịu phục.

Chỉ xét về tài năng thì những đứa trẻ tập trung ở đây thiên phú còn cao hơn cả Rudger. Hắn tin tưởng bọn chúng sẽ còn làm tốt hơn những gì hắn mong đợi. Hắn rất chờ mong kết quả vào ngày hôm sau.

"Vậy thì công việc của chúng ta hôm nay đến đây là kết thúc."

Ngay khi Rudger nói những lời đó, những người quan sát đang bồn chồn trên ghế đồng loạt đứng dậy. Bọn họ đều muốn hỏi Rudger về cách diễn giải Cổ ngữ Larsil và cách hắn tạo ra thuốc ức chế ma thuật.

"Giáo sư Rudger... ... !"

Ngay lúc vị pháp sư của Toà Tháp Ma Thuật cũ lên tiếng gọi Rudger thì đã có người lên tiếng trước.

Đó là hiệu trưởng Elisa Willow. Cô ta mỉm cười nhìn người này thông qua đôi mắt hoàng kim của mình.

"Nếu ta nhớ không nhầm thì giáo sư Rudger không có chút liên quan nào đến Toà Tháp Ma Thuật cả."

"À, cái đó...... ."

"Ta nhớ đã nói trước với ngài rồi. Với tư cách là người quan sát, ngài chỉ cần làm chứng về kết quả nghiên cứu sẽ thấy ở buổi sau. Đó là cam kết ban đầu phải không? Ngài định phá vỡ cam kết?"

"Đúng là vậy, nhưng đây quả thực là một khám phá lớn! Nếu không công bố chuyện này, đó sẽ là cản trở lớn đến sự phát triển của thế giới phép thuật!"

"Vậy sao? Ta nghĩ ta có lẽ cần cân nhắc lại....."

"Cái gì... ... ."

".....về việc có nên đuổi ngài ra ngoài vì không tuân thủ cam kết không?"

Vị pháp sư của Toà Tháp Ma thuật cũ đang định tranh luận ngay lập tức ngậm miệng lại. Hiệu trưởng nói đúng, thân phận của ông ta ngay từ đầu chỉ là quan sát viên làm chứng cho cuộc nghiên cứu. Những câu hỏi ông ta định hỏi quả thực đã vượt quá giới hạn cho phép ban đầu.

Vị pháp sư này nghiến răng không cam lòng. Ông ta cần phải báo cáo lại chuyện này với Toà Tháp ngay lập tức.

Hiệu trưởng đang ngang nhiên bảo vệ Rudger Chelici. Nếu cách diễn giải Cổ ngữ Larsil đúng như những gì vị giáo sư kia đã nói và nghiên cứu của hắn ta thành công, khi đó, tình hình sẽ không khác gì việc Theon cầm trên tay một thanh lợi kiếm khổng lồ. Tòa Tháp chắc chắn sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra.

Sau khi suy tính mọi chuyện, vị pháp sư liền quay người rời đi. Ông ta chắc chắn sẽ quay lại đây sớm thôi.

Khi người này rời đi, đại diện của Hiệp hội các Trường học cũng chú ý đến và lặng lẽ rời đi cùng.

Chỉ có Rushek, đại diện của Toà Tháp mới là cúi đầu chào Elisa Willow trước khi rời đi.

Vị hiệu trưởng ở lại lắc đầu với nụ cười trên môi.

'Dù chỉ là diễn nhưng giáo sư Rudger cũng đã làm hơi quá rồi.'

Thành thật mà nói, chính cô ta cũng ngạc nhiên không kém khi chứng kiến những gì giáo sư Rudger đã thể hiện.

'Nếu anh định làm chuyện này từ đầu, ít nhất hãy báo cho tôi một lời trước.'



Elisa liếc nhìn Rudger với ánh mắt không hài lòng.

Rudger cảm nhận được ánh mắt hiệu trưởng đang trừng mắt nhìn mình.

'?'

Hắn bỏ sót điều gì à? Hắn nghĩ phần trình bày hôm nay khá thành công, có gì khiến hiệu trưởng không hài lòng sao?

"Anh có chắc chắn rằng chất ức chế có hiệu quả không?"

"Tôi có thể đảm bảo."

"Anh nghĩ giới hạn gia tăng sẽ là bao nhiêu?"

"Còn tùy thuộc vào mỗi người. Người bẩm sinh càng có nhiều ma lực thì phạm vi gia tăng sẽ càng nhỏ."

"Nói cách khác, cách này sẽ có lợi nhất với những người thiếu hụt ma lực trong cơ thể?"

"Chính là như thế."

"Nếu phương pháp này có hiệu quả, phản ứng của nó sẽ không tầm thường chút nào."

"Ngài không cần phải lo lắng về điều đó."

"Tại sao?"

"Đây cũng chính là lý do tôi chỉ tuyển học sinh l·àm t·ình nguyện viên cho nghiên cứu."

"Đừng nói với ta là phương pháp này...."

"Đúng thế. Phương pháp này chỉ có tác dụng với những pháp sư đang trong giai đoạn trưởng thành. Nó không có tác dụng với những pháp sư đã trưởng thành."

"Thật sự không có tác dụng sao?"

"Thể chất của học sinh sẽ có thể cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi chỉ sau một tuần. Tuy nhiên, nếu ở độ tuổi ngoài hai mươi, dù có ức chế ma pháp nửa năm cũng sẽ không có tiến triển gì, nếu lâu hơn thì có thể nói là gần như bất khả thi."

"Vậy thì số lượng người có thể áp dụng phương pháp này đã bị thu hẹp đáng kể. Giờ thì ta đã hiểu tại sao phương pháp này lại bị thất truyền rồi."

Nhưng dù là vậy, phương pháp này vẫn sẽ gây ra chấn động lớn trong thế giới phép thuật. Nó có thể là một trợ giúp lớn trong việc gia tăng trình độ của các pháp sư trẻ, thế hệ nòng cốt của xã hội trong tương lai.

"Hiệu trưởng cũng muốn thử phương pháp này sao?"

"Không có pháp sư nào từ chối phát triển hơn nữa so với hiện tại mà, phải không?"

"Thật đáng tiếc, nó đối với ngài không có tác dụng gì."

"Ý anh nói là ta lớn tuổi?"



Rudger đổ mồ hôi lạnh khi nghe câu hỏi đó.

"Ừm. Ý tôi là, ngay cả khi một người tài năng như hiệu trưởng thử phương pháp này thì nó cũng sẽ không tạo ra quá nhiều khác biệt. Nhưng có một vấn đề..."

"Ý anh là chúng ta không thể áp dụng nó cho tất cả học sinh?"

"Đối với tôi, học sinh ai cũng có thể áp dụng phương pháp này."

Nghe những lời đó, hiệu trưởng nhìn thẳng vào mặt Rudger.

"Anh thực sự nghĩ như vậy?"

"Cá nhân tôi không thích sự ưu ái cho một số ít người".

"Rất tốt. Tuy nhiên, nếu anh công bố phương pháp... ... ."

"Đúng. Hậu quả từ việc này chắc chắn sẽ rất lớn."

Tình huống đầu tiên chắc chắn sẽ xảy ra chính là việc các thành phần thảo dược được sử dụng trong thuốc thử ức chế ma thuật có thể sẽ bị một nhóm người độc quyền và thao túng.

Không thể nào có viễn cảnh lý tưởng mà mọi người đều có thể được hưởng lợi như nhau. Bởi vì bọn họ là con người, mà con người thì tất sẽ có lòng tham.

"Bản thân tôi cũng cảm thấy không thoải mái khi công bố phương pháp này... ... ."

"Nhưng anh vẫn làm vậy."

"Ít nhất tôi nghĩ hiệu trưởng là một người đáng tin cậy."

Vì hiệu trưởng đã quyết định không thắc mắc về thân phận thực sự của Rudger nên hắn làm vậy cũng là để đáp lễ.

Đôi mắt của Elisa Willow có vẻ khá bất ngờ.

"Ngài có thể làm bất cứ điều gì. Tôi không phiền ngay cả khi ngài sử dụng thứ này cho mục đích cá nhân."

Nghe những lời đó, hiệu trưởng trừng mắt nhìn Rudger.

"Anh nghĩ ta là loại người đó?"

Rudger không trả lời.

Con người luôn có dục vọng và ham muốn, dù bây giờ họ quyết định không làm như vậy thì cũng không có gì đảm bảo rằng họ sẽ như vậy trong tương lai.

Một số người không thay đổi. Tuy nhiên, số người như vậy rất ít.

May mắn thay, xem xét những gì Elisa Willow đã thể hiện cho đến nay, có vẻ như tình huống mà Rudger lo lắng sẽ không xảy ra. Hắn tin tưởng vị hiệu trưởng này là người yêu thương các học sinh.

"Dù thế nào đi nữa, kết quả của tất cả những thành tựu này đều thuộc về giáo sư Rudger. Ta không có ý định c·ướp công của anh."



"Ngài có thể gây ảnh hưởng theo hướng tích cực."

"Ta sẽ cân nhắc."

Nhìn bề ngoài, đó có vẻ đây là một mối quan hệ hài hòa, nhưng thực tế thì không phải vậy. Bọn họ không đánh giá đối phương chỉ dựa trên cảm xúc của bản thân. Bị cuốn theo những cảm xúc nhất thời và chỉ nhìn vào tương lai và lý tưởng tươi sáng là điều chỉ những kẻ ngốc mới làm.

Elisa Willow và Rudger đều biết sự thật đó.

Điều khiến họ tin tưởng nhau không phải là những lời nói chân thành hay những cuộc trò chuyện cởi mở mà là giá trị mà đối phương có thể mang lại.

Với hiệu trưởng, thứ cô ta cần là danh tiếng và tầm ảnh hưởng của Rudger Chelici đến bàn cờ chính trị của cô ta.

Còn với Rudger, thứ hắn cần ở hiệu trưởng Elisa là quyền lực và một hậu trường vững chắc.

"Hợp tác vui vẻ, giáo sư Rudger. Hay ta nên gọi anh là Trưởng phòng Kế hoạch?"

Rudger nắm lấy bàn tay chìa ra của hiệu trưởng và bắt tay cô ta một cách lịch thiệp.

"Rất hân hạnh, hiệu trưởng."

* * *

Một đêm yên tĩnh.

Rudger đang duyệt tài liệu trong ký túc xá riêng, sắp xếp chi tiết các tài liệu nghiên cứu trong tương lai của mình.

Bên ngoài cửa sổ phía sau ánh sáng đỏ tươi có thể nghe thấy âm thanh trầm thấp của tiếng côn trùng kêu.

Luận án ma thuật rất quan trọng, nhưng hắn cũng phải kiểm tra tiến độ công việc kinh doanh đang diễn ra ở Leathervelk.

"Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ."

Những luồng gió thay đổi gần đây đã thổi vào Leathervelk.

Tất cả đều bắt nguồn từ một khu ổ chuột và khu ổ chuột đó lúc này cũng đã thay đổi hoàn toàn. Nó hiện tại đã không còn gọi là khu ổ chuột nữa mà được gọi với một cái tên khác.

[Khu Phố Hoàng Gia]

Đúng như tên gọi của nó, rất nhiều người đã đổ đến nơi này mua sắm và nhờ đó mà doanh số bán hàng tăng vọt mỗi ngày.

Rudger hài lòng, gấp bản báo cáo của Hans lại và đốt đi.

Đúng lúc này, chiếc nhẫn Linh Cấp đã tặng cho hắn đặt trên bàn rung lên.

'... ... Cuối cùng cũng đến rồi.'

Rudger chộp lấy chiếc nhẫn và đeo vào tay. Hắn tắt hết đèn trong phòng rồi ngồi xuống ghế sofa, lặng lẽ nhắm mắt lại.

Cuộc họp giữa các thủ lĩnh cấp cao của Bình Minh Đen rốt cuộc cũng bắt đầu.

Lời mời cuộc họp đã xuất hiện, Rudger vui vẻ chấp nhận nó.