Giáo Sư Gián Điệp

Chương 226: Căn phòng bí ẩn (2)



Khán giả đồng loạt im lặng. Những người tính đặt câu hỏi về kết quả nghiên cứu của Rudger cũng ngậm miệng như chưa từng có ý định làm như vậy. Bầu không khí tại hiện trường trở lại yên tĩnh như lúc ban đầu.

Casey Selmore chứng kiến cảnh tượng đó chỉ biết lắc đầu. Thái độ của mấy người này thay đổi cũng quá nhanh đi. Mới mấy phút trước còn nghi ngờ người ta xong hiện tại lại tỏ vẻ như chưa có gì xảy ra.

'Kết quả nghiên cứu chi tiết như vậy làm sao có thể coi là ă·n t·rộm của người khác?'

Casey Selmore thừa hiểu đối thủ của mình, với trình độ của tên đó, hắn ta còn khinh thường việc g·ian l·ận nghiên cứu của người khác ý chứ.

'Nhưng tên đó nghiên cứu cổ ngữ từ khi nào vậy?'

Tin tức Rudger Chelici thông thạo cổ ngữ thực sự khiến Casey Selmore bất ngờ. Cô ta từ lâu vẫn tưởng đối thủ của mình chỉ giỏi trong lĩnh vực toán học. Chính vì vậy, cô ta hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của Altego. Nếu ai đó thể hiện thành tích xuất sắc trong một lĩnh vực nào đó thì chắc chắn người đó sẽ yếu ở các lĩnh vực khác.

Nhưng có vẻ như Rudger Chelici là một ngoại lệ.

Các pháp sư tụ tập ở đây không biết về quá khứ của 'Rudger Chelici' thực sự đã trải qua những gì. Những dấu vết trong quá khứ của hắn cực kỳ mờ nhạt, gần như không có bất kỳ mối liên hệ nào với nhau. Chính vì nguyên nhân đó nên Casey Selmore không quá khó chấp nhận sự thật này.

Dù sao thì bản chất Rudger Chelici là một tên t·ội p·hạm có rất nhiều thân phận. Cái tên mà mọi người đang nhìn thấy hiện tại cũng chỉ là một trong số rất nhiều thân phận của hắn ta.

Mọi thứ về người này đều chỉ là dối trá. Điều duy nhất không thể phủ nhận chính là người này thực sự là một kẻ tài năng.

Cho đến tận bây giờ, Casey Selmore vẫn không hiểu được lý do tại sao một kẻ có tài như Rudger lại luôn phải giả dạng lang thang khắp nơi. Với năng lực đó, hắn ta thừa sức sống sung sướng và nổi danh ở bất cứ nơi nào trên phiến đại lục này.

Rốt cục là tại sao?

'Chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó mà mình đã bỏ lỡ.'

Nếu Rudger Chelici là một người bình thường thì điều đó không khó hiểu. Vì có quá nhiều trường hợp có thể xảy ra. Tuy nhiên, nếu một người ở trình độ đó cố gắng che giấu danh tính của mình thì thực sự cần xem xét lại động cơ của hắn ta.

Rudger Chelici che giấu thân phận nhưng lại không hề giấu diếm tài năng của bản thân. Điều đó chứng tỏ hắn lo sợ việc thân phận bị chú ý hơn là sự chú ý của người khác đến năng lực của bản thân. Thân phận của hắn có gì đặc thù sao?

Tiềm thức của Casey Selmore dần khuếch đại và bắt đầu đưa ra những suy luận của mình.

Từ khí chất, ngoại hình hay phong thái, kẻ này chắc chắn không thể là tầng lớp bình dân, ít nhất phải là một quý tộc hoặc thương nhân. Hẳn không phải là con dòng chính nếu không hắn đã có thể đường hoàng hành tẩu khắp nơi rồi.

Sợ thân phận của bản thân bị chú ý? Tại sao hắn lại sợ? Hắn không hề tỏ ra nao núng khi thân phận là t·ội p·hạm bại lộ trước mặt Casey Selmore, vậy khả năng hắn thay tên đổi họ để tránh né sự truy lùng t·ội p·hạm bị loại bỏ.

Vậy thì là sự đe dọa đến tính mạng sao? Nhưng tại sao lại thay đổi thân phận nhiều như vậy? Chẳng lẽ một khi thân phận của hắn bại lộ, lập tức sẽ có người đến g·iết hắn sao? Đuổi tận g·iết tuyệt xuyên quốc gia?

Nếu vậy thì có nghĩa là Rudger Chelici không sinh ra trong một gia đình quý tộc hay thương nhân bình thường. Tranh giành quyền thừa kế trong những nơi đó không thể nào nghiêm trọng như vậy.

Che giấu danh tính để tránh bị phát hiện ngay cả khi bản thân đã lang bạt khắp thế giới, điều đó có nghĩa là nơi truy lùng hắn có sức ảnh hưởng đến toàn bộ lục địa.

Casey khoanh tay, chậm rãi gõ nhịp vào cánh tay.

Không xuất thân từ gia đình quý tộc. Vậy thì chắc chắn phải là người trong hoàng tộc hoặc tiệm cận thân phận hoàng tộc.

Có sức ảnh hưởng xuyên quốc gia.

Nơi nào có sức ảnh hưởng đến nhiều quốc gia nhất?

'Không thể nào!'

Casey lắc đầu để xua tan lý lẽ của chính mình. Suy nghĩ đó đã đi quá xa rồi.

Cô ta vẫn chưa giải được mối nghi vấn về hành động không che giấu năng lực của đối phương, những suy đoán vừa nãy chỉ là nhất thời, có rất nhiều lỗ hổng.



Cô ta vẫn cần điều tra thêm, ít nhất phải khai thác được thông tin từ mảnh giấy ma thuật kia. Chừng nào chưa có thông tin đầy đủ thì không thể võ đoán.

***

Quay trở lại với tình hình trong hội trường, lúc này có rất nhiều người đã tin tưởng vào nghiên cứu của Rudger. Ai nấy đều mong muốn hắn có thể giải đáp những thắc mắc sai khi hắn chính thức công bố nghiên cứu thành công ra giới học thuật.

"Giáo sư Rudger! Tôi có một câu hỏi!"

"Anh có sẵn lòng xuất bản một bản sửa đổi cách diễn giải đầy đủ về cổ ngữ Larsil không?"

"Làm thế nào để tạo ra chất ức chế ma thuật?"

Dù biết không nên hỏi nhưng mọi người không thể kìm nén được sự tò mò đang dâng trào.

Rudger vẫn bình tĩnh trả lời.

"Nếu có bất kỳ câu hỏi nào, xin vui lòng hỏi từng người một."

"Giáo sư Rudger. Tôi là Edwin, thành viên của Tháp Ma Pháp mới."

"Xin mời."

"Anh có sẵn lòng tiết lộ công thức chế tạo thuốc ức chế ma thuật không?"

"Rất tiếc là không thể."

Rudger trả lời.

Ngay lập tức, những tiếng xì xào vang lên khắp nơi nhưng không ai công khai hỏi tại sao. Đó là bởi vì công thức điều chế là do Rudger phát minh ra và quyền sở hữu trí tuệ hoàn toàn thuộc về hắn.

"Xin lỗi, nhưng làm như vậy không phải rất không thoả đáng sao?"

Người lên tiếng lần này là một pháp sư không ngồi ở hàng ghế khán giả mà ngồi ở hàng ghế đầu dành riêng cho những vị khách đặc biệt. Ngồi trên chiếc ghế được làm vừa với kích thước của người lớn là một đứa trẻ nhỏ. Đó là một cô bé dễ thương như búp bê với mái tóc màu nâu vàng được buộc thành hai bím.

"Xin hỏi tên của cô?"

"Caroline Monarch."

Khi người này nói danh tính của mình ra, ai nấy đều ồ lên.

"Cô ta là Caroline Monarch? Pháp sư chuyên đánh thuê đó sao?"

"Hẳn là người đó rồi, kẻ đi du lịch khắp nơi mà không dính líu đến bất kỳ tổ chức nào."

Caroline Monarch là một Lexorer. Danh tiếng của cô ta rất nổi tiếng trong giới ma pháp.

"Nghe nói cô ta thực ra là một thường dân, nhưng lại được phong họ vì những thành tích xuất sắc của bản thân."

"Chà, người này nhỏ hơn nhiều so với tôi nghĩ. Cô ta thành niên chưa vậy?"

"Ai biết được."

Rudger bình tĩnh hỏi lại.

"Quý cô Caroline. Cô nói vậy là có ý gì?"



"Anh đang cố tình che giấu công thức."

Giọng điệu của Caroline Monarch không hề nể mặt chút nào. Đó là tính cách vốn có của cô ta. Mặc dù sở hữu khuôn mặt dễ thương và trông trẻ trung nhưng Caroline Monarch lại có tính cách cực kỳ nóng nảy và bốc đồng.

Người ta đã gọi Caroline Monarch với biệt danh là "bạo chúa" vì tính cách cứng đầu, không chịu thua trước bất kỳ người nào của cô ta.

Bề ngoài trông Caroline Monarch có vẻ trẻ tuổi, nhưng trên thực tế cô ta đã hơn ba mươi tuổi. Trình độ của người này có thể được xếp vào một trong những người đứng đầu cấp sáu.

Nhóm lính đánh thuê có tên "Monarch" nổi tiếng của vương quốc Utah cũng do cô ta chỉ huy. Tuy danh tiếng của nhóm này đã giảm đi đôi chút vì sự tồn tại của Machiavelli, nhưng không ai có thể phủ nhận được tầm ảnh hưởng và sức mạnh của bọn họ.

Rudger cũng đã từng tham gia vào nhóm lính đánh thuê Monarch. Tuy nhiên, hắn chưa từng gặp mặt trực tiếp Caroline Monarch nên hắn khá bất ngờ khi thủ lĩnh đứng đầu của nhóm lính đánh thuê lừng lẫy kia lại là một người trẻ tuổi như vậy.

"Việc anh công bố kết quả nghiên cứu của mình trước mặt mọi người nhưng sau đó lại giấu kín công thức, hành động đó có khác gì tư lợi cho bản thân?"

"Cô nói đúng, nhưng ngay từ đầu, tôi chỉ ở đây để công bố kết quả nghiên cứu 'Gia tăng lượng ma pháp giải phóng' đã thành công mà thôi. Tôi đâu có nói mình sẽ công bố cả công thức chế tạo thuốc."

"Vậy là anh sẽ giữ kín thông tin về công thức thuốc?"

"Tôi không cần phải nói cho mọi người biết về nó."

"Đúng là vậy. Tuy nhiên, nếu ai đó biết cách tạo ra chất ức chế ma thuật thì vấn đề sẽ nảy sinh. Các thành phần là gì? Chắc chắn sẽ nổ ra vấn đề độc quyền nguyên liệu sản xuất."

"Ngay từ đầu anh không ở đây để chia sẻ thông tin có giá trị. Anh chỉ sử dụng nơi này để gia tăng danh tiếng cho bản thân đúng không?"

Nếu chỉ có mình Rudger biết công thức tạo thuốc thì hắn hoàn toàn có thể tích trữ những nguyên liệu then chốt quan trọng nhất và độc quyền chúng. Tình huống đó không khác gì chuôi kiếm quan trọng nhất lại bị nắm giữ bởi một cá nhân.

Caroline ghét những người nắm giữ quyền lực. Đó cũng là lý do cô ta lang thang khắp nơi mà không dính líu đến bất kỳ tổ chức nào.

"Ừm. Ta đồng ý với cô Caroline."

Auguste lên tiếng ủng hộ.

Mặc dù không đứng về phía Altego, nhưng dù sao bản thân Altego cũng thuộc Tháp Ma Pháp do ông ta quản lý, về tình hay về lý ông ta cũng sẽ không ủng hộ Rudger.

"Mọi người đừng quên rằng cá nhân pháp sư có quyền tự do tiết lộ dữ liệu nghiên cứu của bản thân trong hội trường Arcane. Các vị làm như thế này có khác gì đi ngược lại luật lệ chúng ta đã đặt ra?"

Elisa Willow đứng ra bảo vệ Rudger.

"Ngài hiệu trưởng, đây là hai chuyện khác nhau. Nghiên cứu này có ảnh hưởng quá lớn đến giới phép thuật."

"Hiệu trưởng Elisa, đừng tưởng ta không biết cô lên tiếng vì cái gì. Cô lên tiếng bảo vệ cho người dưới danh nghĩa là giáo sư ở Theon, Theon các người định mưu tính cái gì?"

"Ồ, cô Caroline vừa lên tiếng hả? Xin lỗi vì tôi không nhìn thấy gì."

"Cái gì? Cô cố tình chọc tức tôi đấy hả?"

Bím tóc của Caroline rung lắc dữ dội khi nghe được lời nói của Elisa Willow.

"Dù sao đi nữa, tôi không nghĩ hành động số đông bức bách lấy kết quả nghiên cứu của một cá nhân là đúng."

Cùng lúc đó, một giọng nói khác phát ra từ ghế bên cạnh. Người mở miệng là một pháp sư đeo mặt nạ. Những người xung quanh không ngớt lời xì xào.



"Là Loteron của Tháp Ma Thuật mới."

"Tại sao anh ta lại đeo mặt nạ vậy?"

Dù bị nhiều người chỉ trỏ bàn tán, nhưng Loteron vẫn thẳng thừng bày tỏ quan điểm của mình như thể không quan tâm chút nào đến phản ứng của người khác.

"Từ khi nào Hội trường Arcane lại gây áp lực lên kết quả nghiên cứu của ai đó vậy?"

"Loteron. Lần này khác."

"Các người đang cố gắng tạo ra một ngoại lệ phải không? Nghe thật dễ dàng nhỉ? Vậy ai đặt ra điều kiện cho các trường hợp ngoại lệ? Tháp Ma Thuật cũ à?"

Các pháp sư khác ngồi ở bàn đầu cũng gật đầu đồng tình với Loteron.

"Tôi nghĩ hoàn toàn không có vấn đề gì khi coi trường hợp này là một ngoại lệ."

Người lên tiếng là một nữ pháp sư mù có mái tóc dài. Cô ta thoạt nhìn có vẻ rụt rè, nhưng giọng nói của cô ta lại vô cùng điềm tĩnh.

"Dù nhìn thế nào đi nữa, chẳng phải việc một cá nhân độc quyền công thức là quá rủi ro sao?"

Một người phụ nữ khác sau khi lên tiếng liền lập tức cúi đầu xuống. Nhưng không ai chỉ trích hành động đó của cô ta.

Royna Pavlini - thân phận của cô ta là một Lexorer của Hiệp hội các trường học.

"Tôi phản đối!"

Lần này, là một tiếng nói đanh thép đến từ một vị pháp sư cơ bắp cao gần hai mét. Nếu không có dấu hiệu ma pháp đến từ chiếc áo choàng khẳng định thân phận người này là một pháp sư, chắc hẳn không ít người sẽ nhầm lẫn anh ta là một hiệp sĩ.

"Người đó cũng là thành viên của Hiệp hội các trường học phải không?"

"Garon ấy hả? Chỉ là một tên ngốc thay vì tập trung đề thăng ma pháp của bản thân thì lại tập trung phát triển cơ bắp của mình thôi."

Garon nổi tiếng là một người lập dị ngay cả trong giới pháp sư. Tuy nhiên, việc người này có thể xuất hiện ở hàng ghế đầu có thể chứng minh cho năng lực của anh ta hoàn toàn không thể coi thường.

"Các người đang cố gắng bày ra một lý do có vẻ hợp lý chỉ để đánh cắp thành quả nghiên cứu của người khác! Làm vậy có khác gì quân ăn c·ướp?"

"Thôi đi Garon! Cậu đang phức tạp hoá vấn đề lên đấy!"

Tình huống trong hội trường lúc này rất ồn ào. Ai nấy đều có thể nhận ra tình hình lúc này đã biến tướng phát triển thành thế đối đầu giữa hai thế lực trong Toà Tháp và nội bộ Hiệp hội các trường học.

Lời nói của những người ngồi ở đầu bàn rất có trọng lượng trong giới ma pháp. Vì vậy, theo một cách tự nhiên, ý kiến ​​của các pháp sư ngồi ở hàng ghế thường cũng bị chia rẽ thành hai luồng trái chiều.

"Thông tin phải được công bố."

"Không thể! Đây là quyền tự do của người diễn thuyết. Chúng ta không có quyền làm việc đó."

"Mức độ thông tin này có tác động quá lớn. Ai sẽ chịu trách nhiệm nếu có rủi ro xảy ra?"

"Nó chưa xảy ra. Nếu xảy ra thì chúng ta hoàn toàn có thể xử lý được."

"Lúc đó có lẽ đã quá muộn rồi."

Những người ngồi ở đầu bàn tự nhiên hướng ánh mắt sang một bên.

Khi ý kiến ​​bị chia rẽ như thế này, điều tốt nhất lúc này chính là tiếng nói của người có thẩm quyền cao nhất trong hội trường. Và hiện tại, chỉ có duy nhất một người có thể đảm đương trọng trách đó.

Người đó chính là Clinton Rothschild.

"Haha. Mọi người đều muốn hỏi ý kiến từ một lão già như ta sao?"

Clinton cười ha hả, ông ta cũng biết tình huống này là không thể tránh khỏi. Mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của ông ta.