Giáo Sư Gián Điệp

Chương 227: Căn phòng bí ẩn (3)



Sự chú ý của các pháp sư bên trong hội trường giờ phút này đều tập trung vào Clinton Rothschild. Lời nói của ông ta sẽ là thứ quyết định thế cuộc.

"Haha. Mọi người đã đặt quá nhiều kỳ vọng vào lão già này rồi. Ta nghĩ ta sẽ giữ thái độ trung lập. Kết quả định đoạt chỉ dựa vào lựa chọn của ta không phải là một ý kiến ​​hay. Ta nghĩ ý kiến của vị giáo sư kia quan trọng hơn chứ nhỉ?"

Clinton Rothschild miệng tuy nói nhưng không hề rời mắt khỏi người đứng trên bục. Ánh mắt của ông ta khi nhìn về phía Rudger chứa đầy sự thưởng thức cùng đánh giá.

Rudger biết ý của đối phương là gì. Ông ta muốn bản thân hắn tự mình giải quyết chuyện này. Một nước đi tuyệt diệu. Người này hẳn muốn xem liệu hắn sẽ đối phó với sức ép của nhiều người bên trong như thế nào.

Rudger lắc đầu cười, cũng tốt, hắn thích xử lý mọi chuyện theo cách trực tiếp như thế này hơn.

"Tôi đã lắng nghe ý kiến ​​của mọi người."

Khi Rudger mở miệng, những pháp sư đang tranh cãi ầm ĩ dần im lặng, chú ý những lời hắn sắp nói tiếp theo.

"Tôi không ngờ nghiên cứu của mình lại được nhiều người để tâm đến vậy. Tuy nhiên, tôi hoàn toàn có quyền tự quyết với nghiên cứu của bản thân. Tôi không thích việc người khác sẽ quyết định thay mình. Tôi rất tiếc nhưng tôi nghĩ tôi sẽ không thay đổi quyết định."

Trước giọng nói nghiêm nghị đó, Auguste nheo mắt lại và hỏi.

"Vậy là cuối cùng cậu vẫn quyết định không công khai công thức chế tạo thuốc?"

Caroline trừng mắt nhìn Rudger.

"Vậy nếu tôi công bố nó, tôi sẽ được lợi ích gì?"

"Có thứ gì quan trọng hơn niềm vinh dự khi được công nhận chứ?"

Nói xong, trưởng lão Auguste liền bổ sung thêm.

"... ... Tất nhiên, chúng ta cũng sẽ đưa cho cậu phần thưởng xứng đáng."

"Xin thứ cho tôi nói thẳng. Tôi không thấy có phần thưởng nào đủ giá trị bằng nghiên cứu của tôi."

Đó là một tuyên bố ngạo mạn nhưng trưởng lão Auguste không lên tiếng phủ nhận. Ông ta cũng thầm đồng tình với lời nói đó của Rudger.

"Vậy thì cậu muốn thứ gì?"

"Tôi không nghĩ kết quả nghiên cứu của mình sẽ bị tước đoạt bằng vũ lực nên tôi rất khó để nói bất cứ điều gì ở đây lúc này."

Auguste cau mày.

Rudger ngang nhiên nói thẳng rằng hắn không thích hành động của bọn họ. Tất nhiên đó là sự thật. Buộc một người tiết lộ nội dung nghiên cứu là một hành động không đẹp. Tuy nhiên, nếu gắn cho nó một cái mác "vì lợi ích chung" thì câu chuyện sẽ khác.

"Đây đều là vì lợi ích chung cho tất cả mọi người."

Rudger cười mỉa mai trước lời nói của đối phương.

"Hoặc giả như giáo sư Rudger Chelici đây đang từ chối việc cống hiến chung cho giới ma pháp?"



"Vậy để tôi hỏi ngài một câu nhé, ngài Auguste. Từ những gì ngài đã thấy về tôi, ngài nghĩ tôi sẽ đưa ra câu trả lời như thế nào?"

Rudger nhìn chằm chằm vào trưởng lão Auguste với ánh mắt kiên định.

Trưởng lão Auguste không trả lời. Đối với ông ta, câu trả lời nào trong trường hợp này cũng đều không ổn, cách tốt nhất chính là im lặng.

Ánh mắt của Rudger chuyển từ trưởng lão Auguste sang Caroline Monarch rồi đến Royna Pavlini.

"Mọi người nghĩ tôi sẽ trả lời thế nào?"

Ai nấy đều im lặng trước những lời đó. Vẻ mặt của những người ngồi ở hàng ghế đầu trở nên đáng sợ.

Ực.

Có người nuốt nước miếng vì sợ hãi. Thái độ của Rudger lúc này dường như cho thấy người này có thể sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Bối rối, chờ đợi, hồi hộp. Giữa sự hỗn loạn nơi nhiều cảm xúc trộn lẫn vào nhau, trưởng lão Auguste chợt mở miệng.

"Điều đó có nghĩa là cậu sẽ từ chối công bố công thức đến cùng phải không?"

"Từ chối?"

Rudger lắc đầu phủ nhận.

Mọi người trong phòng ai nấy đều khó hiểu trước hành động này.

"Thực ra thì hoàn toàn ngược lại."

"Cái gì?"

"Tôi sẽ công bố công thức."

Khoảnh khắc những người có mặt tại hiện trường nghe thấy những lời đó, họ không thể hiểu Rudger đang nói gì.

Và sau khoảng vài giây, những tiếng nói ngạc nhiên tràn ngập hội trường Arcane.

"Sự lựa chọn này là của riêng tôi, không ai ép buộc và do đó, mọi hậu quả và trách nhiệm đều thuộc về tôi".

"... ... Anh nghiêm túc?"

Caroline Monarch kinh ngạc thốt lên. Trong mắt cô ta vẫn còn một cảm giác ngờ vực sâu sắc.

"Đúng thế. Không phải cô gây áp lực cho tôi nãy giờ vì muốn tôi nói những lời này sao?"

"Không, thực ra... ... tôi không có ý... ... ."

Cô ta cũng đâu có ngờ Rudger sẽ đồng ý một cách dễ dàng như vậy. Vừa nãy không phải hắn ta còn có bộ dạng như định sống mái với người khác sao? Sao đột nhiên lại thay đổi thái độ nhanh như chong chóng vậy?



Lúc này, những người nhất quyết yêu cầu tiết lộ thông tin trước đó cảm thấy rất xấu hổ.

Giữa bầu không khí mà cảm xúc dao động dữ dội, người duy nhất còn giữ được bình tĩnh chính là vị pháp sư Clinton Rothschild. Ông ta quả thực đã cố kìm nén để không bật cười trước mặt bao người.

Khi Rudger tuyên bố như vậy, ông ta liền biết người này thực ra ngay từ đầu đã có ý tưởng như vậy. Cậu ta cố tình hành động như thể phản kháng lại tất cả mọi người cốt chỉ là để lấy được thiện cảm sau đó của những người khác. Và đương nhiên mục đích sau cùng của người này......

Rudger lúc này đứng ở trên bục chợt huy động ma pháp hiển thị toàn bộ công thức chế tạo phía trên không trung.

"Đây là công thức chế tạo thuốc ức chế ma pháp."

Khoảnh khắc trưởng lão Auguste nhìn thấy hành động đó, ông ta nhận ra có điều gì đó không ổn.

'Tên đó muốn.......'

Mục đích Auguste gây áp lực lên Rudger là để ngăn người này độc chiếm những thông tin quan trọng. Theo ý định ban đầu của ông ta, nếu Rudger bị ép phải tiết lộ công thức, những thế lực lớn như Tháp Ma Thuật hay Hiệp hội các trường học có thể bí mật trao đổi công thức trước để giành được lợi thế độc quyền về nguồn cung nguyên liệu trên thị trường.

Nhưng Rudger lúc này lại bất ngờ tiết lộ hết cho mọi người ở đây. Cho tất cả hơn năm nghìn pháp sư bên trong hội trường Arcane.

Mọi người trên khán đài hiện tại ai nấy đều trợn tròn mắt không ngừng chép lại công thức trên không trung.

C·hết tiệt! Chuyện này đã vượt ra ngoài dự tính của ông ta!

'Chẳng lẽ mục đích ban đầu của tên đó chính là điều này?'

Vì biết bản thân không thể không tiết lộ công bố nên hắn ta thà tiết lộ nó cho toàn bộ mọi người hơn là chỉ tiết lộ cho một bộ phận người.

"Tôi nghĩ hẳn mọi người đều đã ghi nhớ xong."

Rudger thu lại ma pháp của mình, toàn bộ ghi chép công thức trên không dần biến mất.

Không có ai cảm thấy tiếc nuối vì những thứ cần xem thì họ đều đã xem cả rồi.

"Mong rằng nghiên cứu của tôi có thể góp phần vào sự phát triển của thế giới phép thuật và trợ giúp cho những pháp sư trong tương lai."

Những lời này của hắn vừa dứt liền nhận được những tràng pháo tay và tiếng reo hò như sấm của khán giả. Một số người xúc động thậm chí còn rơi lệ, miệng không ngừng hô tên Rudger.

Trưởng lão Auguste cuối cùng cũng đã nhận ra sự thật muộn màng. Dù thứ trong tay bị lấy đi, nhưng địa vị của Rudger Chelici trong giới học thuật hiện tại đã vững chắc và dần có sức ảnh hưởng to lớn.

"Cảm ơn mọi người đã lắng nghe phần trình bày của tôi."

Rudger cúi đầu lịch sự rồi từ từ rời sân khấu.

Ánh đèn trên sân chiếu xuống t·ừ t·rần nhà đột nhiên vụt tắt đánh dấu sự kết thúc của buổi diễn thuyết hôm nay.



* * *

Sau khi rời khỏi hội phòng Arcane, Rudger rời đi cùng Elisa Willow. Khi đang đi dọc trên hành lang dài, hiệu trưởng đột nhiên lên tiếng hỏi.

"Tại sao anh lại làm vậy?"

"Ý ngài là gì?"

"Anh không cần thiết phải công bố công thức."

"Tôi không làm điều đó một cách mù quáng. Tất cả mọi thứ đều đã được tính toán."

"Ngay từ đầu anh đã nghĩ đến việc đó sao?"

"Dù sao thì thông tin về công thức sớm hay muộn cũng phải được công khai. Những lợi ích có thể đạt được trong thời gian này không lớn. Không cần thiết phải vì cái lợi trước mắt mà đánh mất lợi ích sau này."

"Nguyên liệu chế tạo thuốc ức chế ma thuật rất phổ biến và rất dễ dàng kiếm."

"Hiện tại giá nguyên liệu sẽ tăng vọt, nhưng cuối cùng mọi người sẽ nhận ra phương pháp này chỉ có tác dụng với những pháp sư chưa thành niên. Vấn đề sau đó không lớn."

"Nhưng dù vậy thì anh cũng nên báo trước cho ta. Anh có biết lúc đó ta rất kinh ngạc không?"

"Tôi xin lỗi nhưng tôi nghĩ việc giữ bí mật chuyện đó sẽ đảm bảo hơn."

Elisa Willow càu nhàu.

"Anh có biết là bản thân vừa mới vứt bỏ bao nhiêu lợi ích không?"

"Tôi không quan tâm đến những thứ như vậy. Dù sao thì ngài cũng không cần lo lắng."

"Tại sao?"

"Ngay cả khi biết cách tạo ra chất ức chế, bọn họ cũng không thể đạt được kết quả như mong muốn."

"Ý anh là gì?"

"Phương pháp đó không đơn thuần là thứ có thể làm nếu chỉ biết nguyên liệu và sự kết hợp."

Bây giờ họ có thể rất phấn khích và cố gắng tạo ra thuốc ức chế ma thuật, nhưng họ sẽ sớm nhận ra thôi. Vì đã có một thứ quan trọng bị thiếu trong quá trình tạo ra thuốc ức chế.

"Ngài không cần phải lo lắng."

"Ta đoán trong trường hợp này ta cũng không thể làm gì hơn được."

"Đúng hơn thì lúc này tôi nghĩ chúng ta nên chào đón vị khách không mời mà tới kia."

"Hửm?"

Elisa Willow bỗng nhận ra rằng có ai đó đang chặn đường bọn họ.

Người này chính là Caroline Monarch.

Vẻ mặt của vị hiệu trưởng Theon ngay lập tức trở nên lạnh lùng.