Giáo Sư Gián Điệp

Chương 228: Caroline Monarch



"Cô đang làm gì ở đây?"

Giọng Elisa Willow trở nên lạnh lùng khi nhìn thấy Caroline Monarch. Caroline Monarch cũng cau mày khi thấy người đang đứng cạnh Rudger Chelici.

"Tôi không có gì để nói với cô, Elisa Willow."

"Cô đến đây để gặp giáo sư Rudger phải không? Thế thì tất nhiên chuyện sẽ liên quan đến tôi. Dù sao thì anh ta hiện cũng đang là giáo sư của Theon."

"Tôi không nhớ cô có tính nhiều chuyện từ lúc nào đấy? Đừng làm phiền tôi, tránh ra."

"Nếu cô có điều gì muốn nói thì hãy nói ở đây. Tôi nghĩ giáo sư Rudger sẽ không có nhiều thời gian dành cho một người như cô đâu."

"Giờ cô tính chọc tức tôi chứ gì?"

Caroline Monarch trở nên tức giận khi năm lần bảy lượt bị cản trở.

Đối diện với cơn giận của đối phương, Elisa Willow chỉ mỉm cười và nói.

"Cô không nghĩ việc đến gặp giáo sư Rudger ngay từ đầu đã là sai lầm sao?"

Caroline Monarch nhất thời không không biết nói gì.

Lúc này, Rudger vốn đang yên lặng quan sát tiến lên hỏi.

"Được rồi, ngài hiệu trưởng."

"Giáo sư Rudger?"

"Dù sao thì quý cô Caroline Monarch cũng là khách nên ít nhất tôi cũng muốn nghe xem cô ấy muốn nói chuyện gì."

Sau khi Rudger nói vậy, Elisa Willow không nói gì thêm nữa.

"Quý cô Caroline Monarch, cô muốn nói gì với tôi?"

"... ... ."

Caroline Monarch do dự một lúc, nhưng rồi cúi đầu về phía Rudger.

"Thật xin lỗi."

Rudger ngạc nhiên trước những lời xin lỗi phát ra từ miệng đối phương.

"Lúc đầu tôi tưởng anh là kẻ xấu. Xin thứ lỗi cho tôi vì tôi vốn có ác cảm với các quý tộc và người trong hoàng thất."

"Tôi chắc chắn hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Việc cô căm ghét hoàng gia thì liên quan gì đến tôi?"

"Khoảnh khắc lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã nghĩ anh là một vị hoàng tộc nào đó. Thực sự xin lỗi anh vì trực giác ngớ ngẩn của tôi."

"... ... ."

"Có khá nhiều pháp sư che giấu thân phận của bản thân. Vì vậy, tôi đánh giá một người chỉ dựa trên cảm nhận của tôi lúc đó chứ không dựa trên tên hay họ của người đó."

Mặc dù nghe có vẻ vô lý nhưng Rudger không lên tiếng bác bỏ. Và còn đáng kinh ngạc hơn khi trực giác của người này rất chính xác. Rudger có cảm giác như đang đối diện với một Casey Selmore thứ hai vậy.



"Không phải quý cô Caroline Monarch cũng mang họ của quý tộc sao?"

"Ồ, ý anh là cái tên Monarch này? Đó không phải là họ thật của tôi. Đó chỉ là một sợi dây xích do vương quốc đưa ra để trói chân những kẻ không nghe lời."

"Lúc đầu tôi ghét điều đó nhưng việc mang cái họ đó đã giúp tôi rất nhiều. Vì vậy, tôi chấp nhận vì tôi có thể sử dụng nó vào nhiều mục đích khác."

"Việc cô thành lập nhóm lính đánh thuê Monarch cũng một phần nhờ nó sao?"

"Đúng vậy. Dù sao thì một lần nữa tôi chân thành xin lỗi vì hành động của mình."

Caroline Monarch dõng dạc cúi đầu về phía Rudger.

"Xin hãy ngẩng đầu lên. Cô không cần thiết phải làm vậy."

"Anh chấp nhận lời xin lỗi của tôi?"

"Ngay từ đầu tôi đã không làm bất cứ điều gì để đáng nhận được lời xin lỗi. Cô không cần phải cảm thấy có lỗi với tôi."

Caroline Monarch kinh ngạc ngẩng đầu lên. Rudger chậm rãi nói tiếp.

"Hội trường Arcane là nơi các pháp sư trao đổi kiến thức. Việc xảy ra mâu thuẫn hoàn toàn là việc không tránh khỏi."

"Anh ... ."

"Tôi đã cân nhắc toàn bộ tình huống có thể xảy ra ngay từ lúc tôi đứng ở trung tâ·m h·ội trường. Những gì cô nói tôi hoàn toàn có thể hiểu được. Ngay cả khi cô không làm điều đó thì chắc chắn cũng sẽ có người khác làm điều tương tự."

"Nhưng cuối cùng người làm việc đó vẫn là tôi......."

"Chẳng có gì khác biệt. Đó là điều rất tự nhiên. Khi tôi rời khỏi hội trường Arcane, tôi đã không còn quan tâm những chuyện xảy ra trong đó nữa."

"... ... !"

Caroline Monarch rất xúc động trước lời nói của Rudger. Cô ta không ngờ đối phương lại là một người rộng lượng như vậy.

"Nếu anh đã nói như vậy thì tôi sẽ không cố chấp nữa. Nhưng tính tình tôi không thích phải mắc nợ người khác."

Caroline Monarch nói xong liền đưa cho Rudger một tấm danh th·iếp.

"Mong anh hãy nhận nó. Đây là danh th·iếp chỉ được trao cho những vị khách đặc biệt của nhóm lính đánh thuê Monarch chúng tôi. Anh có thể liên lạc với chúng tôi nếu cần giúp đỡ. Chúng tôi có thể đảm bảo thực hiện mọi yêu cầu trong khả năng của mình."

"... ... Được rồi."

Rudger không tiện từ chối đành nhận tấm danh th·iếp.

Sau khi Caroline Monarch rời đi, Elisa Willow đau đầu lấy tay day trán.

"Anh không cần thiết phải tiếp chuyện cô ta."

"Haha. Caroline Monarch quả thật là một người thẳng thắn. Tôi sẽ thấy rất có lỗi nếu không nhận thành ý của cô ấy."

"Bỏ đi. Dù sao thì với tính cách của cô ta, anh chắc chắn cũng không thể từ chối được."



Rudger lặng lẽ gật đầu thay vì trả lời. Đối với Elisa Willow, thế là đủ.

* * *

Aret là dãy núi nằm giữa Vương quốc Utah và Đế quốc Exilion. Dãy núi này nổi tiếng với những vách đá dựng đứng và những chỏm băng không bao giờ tan. Môi trường tự nhiên ở nơi đây khắc nghiệt đến mức chỉ có thể nhìn thấy mặt trời trong vòng chưa đầy một tháng trong năm do bão tuyết liên tục kéo dài.

Cetadel chậm rãi một mình băng qua đây mà không có bất kỳ cản trở về thời tiết nào. Chiếc áo choàng đen tung bay phía sau lưng hắn ta, phấp phới theo từng đợt gió rít gào.

Khi Cetadel dừng chân, nơi hắn ta đứng lúc này là một hẻm núi nằm sâu giữa lòng ngọn núi. Có thể coi nơi này là đáy của một vách đá dựng đứng.

Cetadel đưa tay ra hướng về cánh đồng tuyết phía trước mặt. Hắn ta cần tìm dấu vết của một người ở đây. Ở một nơi mà ngay cả dấu chân cũng sẽ bị tuyết rơi xóa sạch sau mười phút thì việc tìm kiếm một ai đó gần như là vô vọng.

Nhưng phương pháp tìm kiếm của Cetadel hoàn toàn khác biệt. Hắn ta lấy ra một chiếc chuông vàng nhỏ từ trong tay và lắc nhẹ.

Leng keng.

Âm thanh của cơn bão tuyết chợt trở nên yên tĩnh dưới tiếng chuông trong trẻo. Một dòng năng lượng màu trắng truyền ra từ cánh đồng tuyết và bay về một hướng.

Cetadel theo sau dòng năng lượng. Cuối cùng, hắn ta đến được một hang động bên dưới vách đá. Cetadel bước vào trong không chút do dự.

Bên trong hang động vô cùng lạnh lẽo. Có dấu vết mờ nhạt của ai đó đã từng xuất hiện ở đây. Cetadel tiếp tục tiến sâu vào bên trong. Khi đi đến cuối, hắn ta đã nhìn thấy mục tiêu cần tìm.

Cảnh tượng trong hang lúc này là xác một người đàn ông đ·ã c·hết. Xung quanh chỉ có củi và tro tàn đã cháy hết.

"Tên này không c·hết ngay lúc đó sao?"

Tuy nhiên, dù có sống sót được trong tình huống nguy hiểm đó nhưng bản thân b·ị t·hương nặng cùng với việc không thể liên lạc với bên ngoài, John Doe thật cuối cùng vẫn không thể sống sót sau từng ấy thời gian.

Cetadel cũng không hề ngạc nhiên khi nhìn t·hấy x·ác c·hết trước mặt. Hắn ta lại lấy ra chiếc chuông vàng ra và rung nó lên.

Leng keng.

"Mở mắt ra hỡi linh hồn đang ngủ say. Ta triệu hồi ngươi quay trở lại."

Leng keng.

Khi chiếc chuông được rung thêm một lần nữa, xác c·hết của John Doe co giật, sau đó một luồng khí trắng tinh từ đỉnh đầu chảy ra cuối cùng tụ lại thành hình dạng con người.

[Đây là đâu?]

"John Doe. Ngươi còn nhớ ta chứ?"

[Ngươi là Cetadel, phụ tá của ngài Linh Cấp?]

"Thật tốt khi ngươi vẫn còn nhớ rõ."

[Sao ta lại ở đây? Không, đúng hơn là sao ngươi lại ở đây... ... .]

"Nói chuyện vô nghĩa thế đủ rồi, ta sẽ đi thẳng vào vấn đề. John Doe. Ngươi đ·ã c·hết rồi."

[Hửm? Ta c·hết rồi sao?]



Dường như linh hồn John Doe lúc này vẫn chưa hiểu rõ tình hình hiện tại.

"Ngươi vừa được triệu hồi nên trí nhớ sẽ không rõ ràng. Nghĩ kỹ lại. Mục đích của ngươi là gì, John Doe?"

[Mục đích của ta? .........Thâm nhập vào Học viện Theon......... Giả trang thành giáo sư.........tên Rudger Chelici.........]

"Chuyện gì đã xảy ra?"

[Ta gặp tập kích trên tàu Ma thuật trên đường tới Leathervelk... ... .Sau đó thì bị trúng bom nên rơi xuống......Ta may mắn sống sót vì kịp tạo thần chú phòng hộ khi rơi xuống......Sau đó.........sau đó ta đã tìm thấy hang động và ở lại nơi này..........]

Và rồi hắn c·hết. C·hết vì v·ết t·hương quá nặng và điều kiện thời tiết khắc nghiệt của núi tuyết. John Doe thấy hụt hẫng khi nhận ra sự thật rằng bản thân hiện tại chỉ là một linh hồn vất vưởng còn xác của hắn thì ở ngay trước mặt. Chợt một chuyện nhảy ra trong đầu hắn.

[Nhiệm vụ của Linh Cấp thế nào rồi?]

"Ngươi không cần phải lo lắng. Có người sẽ thay mặt ngươi thực hiện nhiệm vụ."

[Đó là ai?]

"Ngươi còn nhớ ai là hành khách đi cùng ngươi không?"

[Hành khách? .....Thì ra là vậy!.... Thì ra là vậy!]

Giọng John Doe chợt trở nên rõ ràng hơn như thể hắn ta đang nhớ lại.

Cetadel nheo mắt bên dưới lớp áo choàng.

"Có gì đó rất lạ. Nếu là ngươi, ngươi sẽ không chủ động nói chuyện với người khác thậm chí là nhớ kỹ một người qua đường như vậy."

[Người đó hoàn toàn không phải là người bình thường.]

"Ý ngươi là gì?"

[Mặc dù hình dáng và thân phận bị che giấu nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua là ta có thể biết được người đó là ai.]

"Kẻ đó là ai?"

[Một người đi lang thang khắp đại lục với những chiếc mặt nạ khác nhau. Bất kỳ thân phận nào của người đó cũng đều gây ra chấn động đối với thế giới này.]

Cetadel hỏi.

"Ngươi nói chuyện với kẻ đó dù biết kẻ đó là một nhân vật nguy hiểm như vậy? Lý do là gì?"

John Doe nghe xong bỗng nhiên ngậm miệng lại.

Cetadel tỏ ra khó chịu.

"John Doe. Trả lời ta. Ngươi đang che giấu điều gì?"

[... ... .]

"Ngươi không thể từ chối mệnh lệnh của ta. Ta chính là người đã triệu hồi ngươi. Mau trả lời ta!"

Linh hồn John Doe không thể chịu được trước sự thúc giục của Cetadel liền mở miệng.

[Vì... ... người đó là người ta luôn ngưỡng mộ.]

"... ... .?!"