Giáo Sư Gián Điệp

Chương 248: Lựa chọn (1)



Một tin vui đã đến với các học sinh của Theon. Các giáo sư vừa thông báo bài kiểm tra thứ ba sẽ được tiến hành cùng với chương trình thực tế. Sở dĩ đó là tin vui vì đây sẽ là cơ hội nhận được điểm trực tiếp từ người hướng dẫn và bọn họ không cần phải vò đầu bứt tai với những câu hỏi khó trong đề thi như trước nữa.

"Nghe đồn nếu may mắn gặp được cố vấn dễ tính thì có thể đạt được điểm B trở lên."

"Hầu hết cố vấn đều rất thông cảm cho các học sinh mà."

Những học sinh lo lắng về bài thi đều nóng lòng chờ đợi chuyến đi thực tế mau mau đến. Trong khi phần đông mọi người đều có suy nghĩ như vậy thì lại có một số người không thể tận hưởng không khí vui vẻ này một cách thuần túy.

Người đó không ai khác chính là Leo.

Khi thời gian đi thực tế càng ngày càng đến gần, Leo không khỏi lo lắng cho các học sinh sẽ đi cùng mình lần này. Cậu ta cũng đã liên lạc lại cố gắng ngăn cản trận tập kích của Quân Giải phóng nhưng đều vô ích. Những kẻ điên kia gần như đã đánh mất lý trí, dù Leo có nói gì thì chúng cũng không chấp nhận.

"Thằng nhóc kia, nên nhớ hiện tại gia đình mi đang trong tay ai."

Leo nghiến răng khi nghe những lời đó. Người mẹ ốm yếu và đứa em trai duy nhất của cậu hiện đang là con tin trong tay Quân Giải phóng, Leo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải tuân theo mệnh lệnh của chúng dù có thích hay không.

Cậu siết chặt nắm đấm trong cơn giận dữ. Nhưng thực tế rất phũ phàng với Leo, hiện tại cậu ta chẳng thể làm gì khác ngoài việc trơ mắt để mọi chuyện dần dần xảy ra.

"... ... Phiền thật đấy! "

Leo hiện tại chỉ muốn quay trở về ký túc xá.

Khi ba người Aidan, Tracy và Iona phát hiện Leo từ xa liền lên tiếng gọi, nhưng Leo phớt lờ họ và bỏ đi.

"Tên đó bị cái gì thế?"

Tracy càu nhàu khi thấy Leo phớt lờ mình.

"Hình như Leo dạo này gặp phải chuyện gì đó."

"Có vẻ đúng là như vậy."

Iona khẳng định.



"Gần đây trông cậu ta lúc nào cũng rất lo lắng."

"Thật à?"

Iona im lặng gật đầu.

Tình trạng của Leo tệ đến mức ngay cả Aidan vốn ngu ngơ cũng nhận ra tình trạng khác thường của cậu ta.

"Gì vậy? Chẳng lẽ tôi là người duy nhất không biết chuyện gì à?"

Tracy liếc Aidan và Iona mới vỡ lẽ hoá ra cả hai người này đều biết Leo gặp vấn đề. Cô ấy khá sốc trước tình hình hiện tại. Thế là Tracy nảy ra một ý.

"Chúng ta có thể bí mật tìm hiểu nguyên nhân cậu ta trở nên lo lắng như thế."

"Cậu định làm gì?"

"Đi theo cậu ta thôi."

Tracy không biết lấy đâu ra một chiếc kính lúp bắt đầu làm vài động tác như kiểu truy tìm dấu vết. Aidan và Iona đứng cạnh đầu đầy hỏi chấm nhưng cũng không nói gì. Cả ba người chậm rãi bám theo Leo.

* * *

Sau khi hoàn tất thỏa thuận xong với Hugo Burtag, Rudger tháo kính ra và dụi dụi mắt vì đã hoàn thành một nhiệm vụ lớn.

"Giáo sư, ngài vẫn ổn chứ?"

Sedina lên tiếng hỏi thăm. Trông cô ấy cũng mệt mỏi không kém với những quầng thâm dưới mí mắt.

"Ta ổn. Những việc cấp bách đều đã được xử lý xong."

"Ý ngài là phía bên giáo sư Hugo?"

"Phải. Ít nhất trong khoảng thời gian tới, ông ta sẽ không tìm chúng ta gây chuyện."



Hiện giờ Rudger đã là một nhân vật nắm giữ quyền lực không nhỏ trong học viện. Sẽ không có người nào mạo hiểm tuỳ tiện đắc tội hắn. An toàn của hắn tạm thời sẽ được đảm bảo.

Nghĩ như vậy, Rudger chợt bật cười tự giễu. Ai mà ngờ được hắn từ một kẻ g·iả m·ạo thế thân cho một tên gián điệp nay lại có thể leo lên được vị trí như vậy cơ chứ.

"Hiện tại cô có thể nghỉ ngơi thoải mái một chút."

"Ngài cũng dự định đi thủ đô sao?"

"Đúng vậy. Nhưng trước đó, chúng ta cần lên danh sách những cố vấn đi cùng."

Thời gian nộp đơn xin cố vấn cho chuyến đi thực tế sắp tới vẫn đang có hiệu lực.

Bây giờ Rudger đã là Trưởng phòng Kế hoạch. Một trong những công việc của hắn chính là xem xét danh sách những người đăng ký làm cố vấn và chọn ra những người phù hợp.

"Hầu hết các cố vấn đều đã được định sẵn, chúng ta chỉ cần bổ sung thêm vài người là được."

Sau sự kiện Rudger công bố nghiên cứu ở hội trường Arcane, khi tin tức về chuyến đi thực tế của Theon bắt đầu lan truyền, số lượng pháp sư gửi đơn đăng ký đến Theon làm cố vấn đã tăng theo cấp số nhân.

"Vậy ngài có cần tôi thu thập lại thông tin của các ứng cử viên không?"

"Không cần. Đấy không phải việc của chúng ta, sẽ có người khác làm việc đó."

Sedina gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ. Với thân phận hiện tại của giáo sư, ngài ấy hoàn toàn không cần trực tiếp nhúng tay vào những việc nhỏ đó, sẽ có những phòng ban khác chuyên phụ trách lọc thông tin rồi chuyển đến cho giáo sư phê duyệt.

Tưởng tượng đến cảnh mấy người đó phải vật lộn với đống thư tín chất cao như núi, Sedina chỉ biết lắc đầu chúc bọn họ may mắn..

* * *

Casey Selmore sau khi đánh bại tất cả những tên sát thủ liền giao chúng cho cảnh sát thành phố Leathervelk. Cô ta biết có thẩm vấn những kẻ này cũng chẳng có thêm tý thông tin hữu ích nào, tốt nhất nên tống khứ mối phiền toái này cho cảnh sát chính quyền.



Dù sao thì cô ta cũng biết ai là kẻ ra tay với mình. Tám phần mười chính là mấy tên ở tổ chức Bình Minh Đen kia.

Casey Selmore nhặt lá thư của Rudger trong thùng rác lên. Khoảnh khắc nhìn thấy những chữ cái viết bên trong, cảm xúc của cô ta chợt trở nên phức tạp khó có thể diễn tả bằng lời. Cái tên c·hết dẫm đó chắc chắn đã lấy cô ta ra làm lá chắn thu hút sự chú ý của tổ chức, nhưng tên đó không nhất thiết phải gửi cảnh báo cho cô ta.

Hành động của Rudger Chelici rốt cuộc có dụng ý gì?

Soạt.

Casey Selmore vò nát lá thư trong tay. Ngay cả khi không có lá thư này, cô ta vẫn có thể tự mình ngăn cản được cuộc á·m s·át bất ngờ nhắm vào mình. Tuy nhiên, đối phương đã gửi thứ này đến đồng nghĩa với việc cô ta nợ Rudger Chelici lần này. Tên xấu tính đấy cũng không đến mức vô lương tâm cho lắm.

Casey Selmore không biết nên vui hay tức giận. Ba năm trước, hắn ta là tên t·ội p·hạm đe dọa đến cả một quốc gia. Nhưng bây giờ thì sao? Diễn vai giáo sư đến nghiện rồi?

Hành động của James Moriarty và Rudger Chelici hiện tại hoàn toàn trái ngược nhau.

'Không. Có lẽ mình đã bỏ qua thứ gì đó.'

Casey Selmore vẫn nhớ như in có sự tồn tại của một đứa trẻ ở Vương quốc Delica mà Rudger Chelici đã nhận là học trò. Thái độ của hắn đối với đứa trẻ đó không phải là giả.

Rốt cuộc đứa trẻ đó đã đi đâu?

"... ... ."

Casey Selmore lấy tờ giấy chứa ma thuật của Rudger từ trong túi ra.

Cô ta vẫn luôn do dự có nên chứng kiến đoạn ký ức đó không.

Sau một lúc đấu tranh tư tưởng, Casey Selmore hạ quyết tâm. Cô ta là một thám tử, việc của cô ta là tìm ra sự thật cuối cùng.

Casey Selmore lập tức nằm xuống giường, hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại.

Đúng lúc này, Betty bước vào phòng, nhìn thấy Casey Selmore đang nằm liền kêu lên.

"Casey Selmore! Giờ này mà chị lại định ngủ à?"

"Ừ, trông chừng giúp tôi chút nhé!"

Cô ta nói xong liền kích hoạt tạo tác trong tay, ngay lập tức liền chìm vào giấc ngủ.

Đã đến lúc cô ta phải nhìn thẳng vào sự thật năm đó rồi.