Giáo Sư Gián Điệp

Chương 249: Lựa chọn (2)



Casey Selmore lại một lần nữa đi vào dòng sông ký ức. Dòng sông ký ức lúc này không còn vẻ ôn hoà như trước, những cơn sóng dữ dội đập vào nhau như thể muốn cuốn trôi tất cả mọi thứ.

Casey Selmore bình tĩnh xuôi theo dòng chảy tìm kiếm thứ bản thân muốn. Sau một lúc khá lâu, cô ta cuối cùng dừng lại tại phần ký ức bị ngắt quãng lần trước. Chỗ này phảng phất vẫn còn đọng lại chút ma pháp do Casey Selmore thi triển lúc đó. Không một chút do dự, Casey Selmore thả mình vào dòng xoáy nước.

Giống như lần đầu tiên, tầm nhìn của cô ta trở nên tối đi và một lúc sau ánh sáng mới trở lại. Cảnh tiếp theo là câu chuyện khi James Moriarty trở thành giáo sư chính thức tại Đại học Ordo.

Casey Selmore quan sát hành động của James Moriarty với thái độ bình tĩnh hơn trước một chút. Mặc dù đã trở thành giáo sư chính thức nhưng cuộc sống của hắn ta vẫn không thay đổi.

Nghiên cứu, giảng dạy rồi lại nghiên cứu.

James Moriarty từng bước xây dựng danh tiếng của mình với công chúng.

"Xin chào giáo sư!"

Hầu hết các sinh viên khi đi qua đều cúi đầu chào bày tỏ sự tôn trọng với James Moriarty. Một số sẽ nhân tiện hỏi James Moriarty một số thắc mắc học thuật nhưng cũng có không ít người chỉ muốn bắt chuyện với vị giáo sư đẹp trai này.

Casey Selmore quan sát cảnh tượng trước mắt trong trạng thái trong suốt, khoanh tay tỏ vẻ không đồng tình. Sinh viên thì nên có bộ dáng của sinh viên, xao lãng sự chú ý vì những vấn đề khác sẽ chẳng giúp ích gì cho những đứa trẻ này trong tương lai.

'Mấy đứa nhóc này không biết người bọn họ đang nói chuyện nguy hiểm như thế nào sao?'

"Mọi người về nhà cẩn thận nhé."

"Dạ vâng! Tạm biệt giáo sư!"

James Moriarty tỏ ra rất ôn hoà với những học sinh tiếp cận mình. Tất nhiên, sau khi các sinh viên rời đi, biểu cảm của hắn ta lập tức trở lại với gương mặt lạnh lùng, vô cảm thường ngày.

Casey Selmore theo dõi sát sao từng hành động của James Moriarty, nhưng người này chẳng làm bất kỳ điều gì khả nghi khiến Casey Selmore chú ý.

Những bài giảng, những bài nghiên cứu cứ lặp đi lặp lại một cách buồn tẻ. James Moriarty không hề chủ động tạo dựng mối quan hệ với bất kỳ người nào. Hắn không từ chối sự tiếp cận của người khác nhưng cũng không tỏ vẻ gì là sẽ chủ động kết giao với họ.

Dù nhìn theo góc độ như thế nào thì hành vi của James Moriarty cũng chỉ như một giáo sư chuẩn mực bình thường.

James Moriarty quay trở lại văn phòng của mình. Sau khi trở thành giáo sư chính thức, hắn được bố trí một văn phòng khá rộng rãi, với một giá sách đầy ắp sách và một chiếc bảng đen lớn phục vụ cho việc viết lách.

Trên bảng đen lúc này viết chi chít là những thứ liên quan đến toán học tôpô mà James Moriarty đang nghiên cứu.

James Moriarty vừa thong thả thưởng thức hương vị cà phê vừa đọc báo. Sau khi xem xong những tin tức đáng chú ý gần đây, hắn gấp tờ báo đặt sang một bên và bắt đầu đọc sách.

'Hình như mình đã thấy cảnh này ở đâu rồi... ... .'

Trong lúc Casey Selmore có cảm giác cực kỳ quen thuộc khi nhìn khung cảnh trước mặt, cánh cửa văn phòng của James Moriarty đột nhiên mở ra, tiếng giày lộp cộp vang vọng khắp căn phòng.

James Moriarty đang đọc sách hơi ngẩng đầu lên liếc nhìn người vừa đến mà không báo trước. Một bóng dáng ở cửa đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Khoảnh khắc Casey Selmore nhìn thấy người vừa xuất hiện, một phần ký ức bị phủ bụi trong quá khứ chợt trở nên rõ ràng.

'Đúng rồi. Là thời điểm này!'

Ngay sau tiếng kêu nội tâm của Casey Selmore, một giọng nói lớn giống hệt của cô ta vang vọng khắp căn phòng.



"Nghe nói anh là giáo sư James Moriarty?"

Người bước vào phòng là Casey Selmore của ba năm trước. Trông cô ta lúc này trẻ hơn khá nhiều. Một thám tử tư đang ở đỉnh cao danh vọng với danh hiệu thám tử thiên tài đang chu du khắp thế giới. Ba năm trước, tính cách của Casey Selmore tràn ngập tự tin và hứng thú đương đầu với những thử thách, biểu cảm tràn ngập sức sống trên gương mặt của cô ta chính là một minh chứng rõ ràng nhất.

'Ặc... ... Trông mình lúc đó ngu ngốc thế à?'

Casey Selmore che mặt không dám nhìn thẳng vào bóng người trước mặt.

Cô ta nên nói gì đây?

Xấu hổ c·hết mất!

"Tôi là James Moriarty. Cô là ai? Trông cô không giống sinh viên trong trường."

Thay vì tức giận với vị khách không mời mà đến, James Moriarty chỉ hỏi lại với giọng nhẹ nhàng xen lẫn chút âm trầm.

"Tôi là ai? Anh thực sự không biết tôi là ai?"

"Tôi cảm thấy không cần thiết phải biết về người không có phép tắc tự ý xông vào văn phòng của người khác mà chưa xin phép trước."

"Đúng là một người thú vị. Không biết liệu anh đã từng nghe đến cái tên Casey Selmore chưa?"

'A!!!!!!!!!... ... .'

Casey Selmore ôm đầu khi nhìn lại quá khứ của mình đang nói chuyện.

'Sao cô ta lại nói những lời như thế ngay từ lần đầu gặp mặt chứ?'

Nhưng cho dù hiện tại cô ta có hối hận về những điều mình đã làm lúc đấy thì cũng không thay đổi được gì.

"Casey Selmore?... ... . Đúng là tôi đã từng nghe đến cái tên này."

James Moriarty thường đọc báo hàng ngày, hắn đương nhiên không thể không biết đến cái tên Casey Selmore.

"Vậy lý do gì khiến vị thám tử nổi tiếng như cô lại hạ cố đến thăm một giáo sư tầm thường là tôi?"

"Đương nhiên là vì tôi tò mò. Anh là vị giáo sư mới rất nổi danh đấy."

"Mọi người nói quá thôi."

"Lúc đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng sau khi gặp anh thì tôi thấy những lời đồn đó cũng không hoàn toàn vô căn cứ."

"... ... ."

James Moriarty nhìn chằm chằm Casey Selmore với ánh mắt dò xét.

'Dừng lại!!!'



Khi Casey Selmore chứng kiến ​​cảnh này, cô ta chợt nhớ ra chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Casey Selmore lúc này chỉ hận không thể bóp c·hết mình.

Lúc này, Casey Selmore trong phòng chợt đưa một cuốn sách về phía James Moriarty.

"Anh có thể cho tôi xin chữ ký không?"

"Đó là sách tôi đã xuất bản."

"Đúng vậy. Tôi thích đọc sách về cấu trúc liên kết và hình học. Nó chứa đầy những kiến thức thực sự thú vị. Tôi không thể tin được rằng lại có người có thể tìm ra được những nguyên lý này ở độ tuổi trẻ như vậy. Anh xứng đáng được gọi là thiên tài."

"Tôi không xứng với hai chữ 'thiên tài'. Tuy nhiên, nếu cô muốn thì tôi sẽ ký tặng."

James Moriarty nói và ký tên mình trên trang đầu tiên của cuốn sách mà Casey Selmore đưa cho. Chữ ký được viết bằng bút lông tẩm mực, nét chữ rất gọn gàng khiến ai nhìn thấy lần đầu tiên cũng đều ấn tượng.

Casey Selmore nhìn chữ ký của đối phương, miệng tấm tắc.

"Giáo sư James Moriarty, anh có biết gì về 'Bút tích học' không?"

James Moriarty liếc nhìn Casey Selmore và trả lời.

"Tôi có nghe nói về lĩnh vực đó. Có thể thông qua chữ viết tay để phán đoán ra tâm lý, tính cách của một người. Sao đột nhiên cô lại hỏi vậy?"

"Mọi người thường nói thứ đó phản khoa học, nhưng tôi nghĩ có nhiều cái không hoàn toàn sai. Giáo sư James Moriarty, nét chữ của anh rất gọn gàng, như thể chúng được máy đánh vậy. Thường thì những người như thế sẽ có xu hướng khá cầu toàn."

Casey Selmore vừa nói vừa quan sát văn phòng.

Sách vở, giấy tờ vương vãi khắp nơi. Khu vực phía dưới bảng đen bám đầy bụi phấn trắng tinh, có lẽ là do lâu chưa được lau chùi.

"Bao lâu rồi anh chưa dọn dẹp phòng?"

"Tôi đoán là cũng không lâu."

"Vậy sao? À, tiếp tục câu chuyện lúc trước. Thông thường có hai thứ có thể suy đoán. Một là như tôi vừa đề cập. Anh không tò mò về điều còn lại sao?"

James Moriarty thấy đối phương như thể chỉ chờ đợi câu hỏi của mình, hắn lạnh nhạt lên tiếng chiều lòng.

"Vậy cái còn lại là gì?"

"Đó là người đang cố gắng che giấu con người thật của mình."

"... ... ."

Casey Selmore nói xong liền im lặng nhìn chằm chằm vào người đang ngồi trên ghế, James Moriarty cũng bình tĩnh quan sát cô ta. Cả hai đều ăn ý không nói bất kỳ lời nào.

Cuối cùng, James Moriarty mỉm cười và trả lại cuốn sách cho Casey Selmore.

"Đó là một phân tích thú vị."



"Anh không muốn hỏi gì sao?"

"Tôi nghĩ là không cần thiết. Mong rằng cô có thể đọc hết cuốn sách này."

"... ... Tại sao anh lại nghĩ rằng tôi chưa đọc hết nó?"

Casey Selmore nhận lại cuốn sách nhìn chằm chằm vào James Moriarty với ánh mắt khiêu khích.

"Cuốn sách này là ấn bản đầu tiên nên sử dụng giấy của Philepisos, chất lượng chưa tốt lắm. Các trang giấy được xử lý khá ổn, nhưng nếu người dùng lật dù chỉ một chút thô bạo, tay họ sẽ bị nhám và giấy sẽ bị vết hằn."

"Từ cách cô cầm cuốn sách trên tay khi bước vào phòng cho đến lúc đưa nó cho tôi, tôi có thể khẳng định cô không phải là loại người hứng thú nhiều với sách. Các trang giấy của cuốn sách quá sạch sẽ từ sau phần giữa. Không có dấu vết của việc lật giở. Điều đó có nghĩa cô mới chỉ đọc được một nửa."

"Anh có kỹ năng quan sát rất tuyệt vời."

"Tôi sao dám múa rìu qua mắt thợ."

Ánh mắt của hai người v·a c·hạm trong không trung, bầu không khí trong phòng căng thẳng như thể có mùi thuốc súng.

"Thú vị! Giáo sư James Moriarty, tôi có linh cảm rằng chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên trong tương lai."

"Chắc vậy."

Đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa hai người.

Casey Selmore bây giờ đã gần như tuyệt vọng khi nhìn vào chính mình ba năm trước. Cô ta chẳng biết phải đối mặt như thế nào với James Moriarty nữa.

Casey Selmore trong quá khứ lúc đó thường xuyên cảm thấy mọi thứ xung quanh tẻ nhạt. Cô ta không ghét việc giải quyết các vụ án, nổi tiếng và được những người xung quanh ngưỡng mộ như một thiên tài. Nhưng sự hài lòng đó chỉ tồn tại trong thời gian rất ngắn. Càng có nhiều người thổi phồng Casey Selmore, cô ta càng cảm thấy trống rỗng lạ lùng. Casey Selmore có cảm giác như bản thân đang bị cô lập trên hoang đảo. Xung quanh không có bất kỳ đồng loại nào giống mình.

Đó là nỗi cô đơn của một thiên tài.

Vì vậy, khi Casey Selmore nghe tin đồn về một giáo sư thiên tài trẻ tuổi, cô ta vô cùng hứng thú về nhân vật này. Và giáo sư James Moriarty mà cô ta thực sự gặp khác biệt rõ rệt so với những tên ngốc khác mà cô biết.

Bản năng mách bảo cho Casey Selmore biết người đàn ông đó là loại người giống mình.

Khoảng thời gian sau đó, Casey Selmore sống tại Đại học Ordo và thường xuyên đến thăm văn phòng của James Moriarty. Lúc đầu, James Moriarty cảm thấy khá khó chịu, nhưng hắn ta dần cũng thấy hứng thú với tính cách của Casey Selmore nên chẳng mấy chốc hai người đã trở thành bạn. Nói là bạn bè nhưng mỗi lần gặp nhau thì không khí giữa hai con người này lúc nào cũng như nước với lửa chỉ thiếu điều rút đũa phép ra đánh nhau.

Tuy nhiên, thói quen hàng ngày tưởng như sẽ tiếp tục này lại không kéo dài được lâu.

Những điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra ở Vương quốc Delica. Nhiều người dân được báo là bị m·ất t·ích trong đó phần lớn là trẻ em nghèo.

Tuy nhiên, không mấy ai quan tâm đến việc sống c·hết của những người ở đáy xã hội. Không có tờ báo nào đưa tin về những vụ m·ất t·ích hàng loạt, những tờ báo thỉnh thoảng đưa tin nhưng cũng chỉ vỏn vẹn có vài dòng chữ 'Tìm kiếm người m·ất t·ích' ở góc sau cùng.

James Moriarty và Casey Selmore cũng đã sớm chú ý đến những sự việc này.

'Hầu hết trẻ em đều m·ất t·ích... ... .'

James Moriarty lo lắng cho hai đứa trẻ mình quen biết ở nhà trọ. Hắn tính trở lại cảnh báo chúng nên cẩn thận.

Đúng lúc này, một tiếng gọi lo lắng vang lên sau lưng hắn.

"Giáo sư! Không hay rồi!!! Em gái cháu m·ất t·ích rồi!!!"