Giáo Sư Gián Điệp

Chương 250: Lựa chọn (3)



Khi em gái m·ất t·ích, Arte trông suy sụp như thể thế giới xung quanh đã sụp đổ. Cậu bé đã mất cả cha lẫn mẹ, người thân duy nhất còn lại của Arte chính là em gái Sally ngoan ngoãn và dễ thương.

Nhưng hôm nay Sally đã không về nhà.

Ngay cả khi Arte hỏi người chủ quán trọ, câu trả lời duy nhất cậu bé nhận được là ông ấy chưa gặp Sally trở về.

"Giáo sư, ngài nghĩ em ấy vẫn ổn chứ?"

"Bình tĩnh, Arte!"

James Moriarty cố gắng trấn an Arte. Dù Arte có trưởng thành trước tuổi, nhưng rốt cuộc cậu ta vẫn còn là một đứa trẻ. Arte hoàn toàn hoảng loạn sau khi nghe tin người thân duy nhất đã biến mất. Sự thông minh, nhanh trí thường ngày của Arte lúc này đã biến mất.

"Chúng ta vẫn chưa biết chính xác chuyện gì đã xảy ra."

"Nhưng... ... ."

"Hãy bình tĩnh suy nghĩ. Sally là một đứa trẻ mạnh mẽ, ta chắc chắn con bé sẽ ổn thôi."

"Nhưng dạo này đã có nhiều vụ m·ất t·ích trẻ em diễn ra... ... ."

"Hiện giờ chưa chắc Sally đã b·ị b·ắt cóc. Đừng để lo lắng lấn át lý trí. Ta sẽ đích thân đi điều tra."

Sau khi giúp Arte bình tĩnh lại, James Moriarty lập tức trở về phòng, viết một lá thư và gửi qua đường bưu điện hoả tốc.

Tin tức về những vụ m·ất t·ích hàng loạt xảy ra gần đây. Ngay cả Yards - lực lượng cảnh sát của Vương quốc Delica cũng tỏ ra thờ ơ một cách kỳ lạ đối với vụ việc này. Vì n·ạn n·hân của những vụ m·ất t·ích chỉ là thành viên của tầng lớp thấp nên mức độ nghiêm trọng của tình hình không được đề cao.

'Hoặc là phải có thứ gì đó khác?'

James Moriarty nghĩ tới Sally. Không giống như Arte dũng cảm và hướng ngoại, đứa trẻ tên Sally là một bé gái nhút nhát và ít nói. Con bé khá hướng nội, không muốn chủ động giao tiếp với người ngoài.

Rốt cuộc loại người nào có thể ra tay với một đứa trẻ như vậy?

* * *

Ngày kế tiếp sau khi gửi thư.

James Moriarty ngồi trên băng ghế ở ga xe lửa đợi ai đó.

"Anh trai."

Hans khoác trên mình bộ vest đen, đầu đội mũ phớt, ngồi xuống cạnh James Moriarty.

'Người đó là ai?'

Casey Selmore nhận ra rằng người mới xuất hiện này trông có vẻ quen quen. Đó là khuôn mặt mà cô ta đã tình cờ nhìn thấy một lần khi nói chuyện lần đầu với James Moriarty vào lễ hội Theon và một lần ở Phố Hoàng Gia.

"Hans."

"Anh đột nhiên gọi tôi tới đây rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

"Gần đây có vài chuyện mờ ám đang xảy ra ở đây."

"Hửm? Anh cũng nghe nói về những tin đồn đó à?"

"Cậu biết gì sao?"

Vẻ mặt của Hans đanh lại khi nghe những lời đó. Hans thận trọng nhìn những người đang đi lại xung quanh và nói nhỏ với James Moriarty.

"Chúng ta không nên nói chuyện ở đây, hãy đến chỗ nào đó yên tĩnh."

"Ừ."

James Moriarty đưa Hans đến văn phòng riêng của mình tại Đại học Ordo. Vừa bước chân vào phòng, Hans đã huýt sáo khi nhìn thấy nội thất bày biện bên trong.

"Tuyệt thật đấy! Hoá ra nơi làm việc của anh lại xa hoa như vậy."

"Ở đây mọi người đều gọi tôi là James Moriarty, đừng gọi nhầm tên."



"Tôi biết mà. Được rồi, tiếp tục việc ban nãy chúng ta nói dở."

Hans hắng giọng và nói về những gì mình biết.

"Đúng là những động thái gần đây của Vương quốc Delica khá bất thường. Bọn họ đang thu mua một lượng lớn sắt để vận hành các nhà máy. Động thái của q·uân đ·ội cũng không bình thường."

"... ... Bọn họ tính gây chiến ở đâu à?"

"Tôi không biết. Tuy nhiên, chắc chắn bên hoàng thất đang âm thầm thực hiện kế hoạch nào đó."

"Còn chuyện gì khác không?"

"Gần đây, số người m·ất t·ích trên khắp Vương quốc Delica ngày càng tăng. Người m·ất t·ích ban đầu hầu hết đều là ngoại nhân, nhưng gần đây đã bắt đầu lan đến người dân bên trong rồi."

Mất tích?!

Đôi mắt của James Moriarty loé lên.

"Nói chi tiết hơn đi."

"Hiện tại, đây là tất cả thông tin tôi có được. Dù sao thì tôi cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ dùng đến những thứ này nên không đào sâu thêm."

"Vậy cậu nghĩ cần bao lâu?"

"Hừm."

Hans suy nghĩ một lúc rồi duỗi ba ngón tay ra.

"Ba ngày."

* * *

Trong khi Hans bắt đầu thu thập thông tin, James Moriarty không bỏ bê công việc giáo sư của mình. Hắn vẫn giảng dạy và nghiên cứu như thường lệ. Nhưng đồng thời, trong đầu hắn cũng đã có những suy nghĩ khác.

Hans nói rằng vụ việc lần này không tầm thường. James Moriarty cũng đã có linh cảm tương tự sau khi nhìn thấy hàng loạt thông báo tìm kiếm người m·ất t·ích xuất hiện trên mặt báo. Trực giác nói cho hắn biết, người dính líu đến sự việc lần này chắc chắn không tầm thường.

Là ai được đây?

Quý tộc, q·uân đ·ội, hoàng thất, v.v.

Thông tin của những người chủ chốt ở Vương quốc Delica nhanh chóng hiện lên trong đầu James Moriarty.

Đúng lúc này đột nhiên vang lên một giọng nói, James Moriarty rời mắt khỏi tài liệu trên tay, ngẩng đầu về phía cánh cửa văn phòng đang rộng mở.

"Cô nên học lại phép lịch sự tối thiểu khi vào phòng người khác."

"Xin lỗi được chưa. Có trách thì nên trách cửa phòng của anh dởm quá, tôi mới đẩy nhẹ một cái đã bật mở rồi."

"Đấy là thái độ xin lỗi của cô sao?"

"Được rồi. Không phải anh đang tập trung nghiên cứu sao? Tiếp tục đi!"

Casey Selmore kéo một chiếc ghế đối diện và thản nhiên ngồi xuống. Vẻ mặt vui tươi của cô ta đầy mong đợi về những gì sẽ xảy ra ngày hôm nay.

"Hôm nay cô tới đây làm gì?"

"Tán gẫu như mọi ngày thôi. Trong mắt những người khác thì có vẻ như tôi đang can thiệp vào công việc của một giáo sư nổi tiếng là anh đây."

"Hiếm khi cô biết tự nhìn nhận lại bản thân."

"Đó là kỹ năng cơ bản của một thám tử mà. Anh đang làm gì thế?"

James Moriarty lạnh nhạt trả lời.



"Có vẻ như gần đây đã xảy ra nhiều chuyện không may. Tôi lo lắng học sinh có thể sẽ bị cuốn vào."

"Anh nói là những vụ m·ất t·ích?"

"... ... ."

Trong khoảnh khắc, ánh mắt của James Moriarty hướng về Casey Selmore trở nên sắc bén hơn.

"Có vẻ như tôi đã đoán đúng."

"... ... Đúng là những vụ m·ất t·ích liên hoàn này khiến tôi có chút lo lắng."

"Chính quyền có vẻ không mấy mặn mà về những vụ m·ất t·ích đó."

"Cô biết khá nhiều đấy."

Casey Selmore chộp lấy chiếc bút nằm trên bàn của James Moriarty và xoay nó một vòng.

"Chuyện bình thường mà. Tôi là một thám tử. Khi một sự việc đáng ngờ xảy ra, việc cố gắng giải quyết nó không phải là điều đương nhiên sao?"

"Tôi tưởng cô sẽ gây náo động lớn như bình thường cô vẫn hay làm chứ?"

"Lúc đầu thì là như vậy, nhưng dạo này tôi chán rồi."

James Moriarty biết những vụ án mà Casey Selmore giải quyết sẽ luôn xuất hiện trên trang nhất của các tờ báo quốc gia. Chỉ riêng câu chuyện bí ẩn về vị thám tử thiên tài thôi cũng đã đủ thu hút sự quan tâm của công chúng. Có thể nói bất cứ tin tức gì liên quan đến Casey Selmore đều sẽ là tin tức vàng đối với giới truyền thông.

"Cuộc điều tra có tiến triển gì không?"

"Đó là bí mật. Ồ, anh tò mò hả? Ha ha. Nếu anh cần thì tôi có thể nói cho anh vài thông tin bí mật."

"Tuỳ cô nghĩ sao cũng được."

Casey Selmore bĩu môi, người này đúng là một kẻ nhàm chán.

'Casey Selmore' đứng bên cạnh quan sát hiện tại đang há hốc mồm.

'Mình của quá khứ sao lại như thế?'

Nếu trợ lý của cô ta, Betty mà nghe thấy mấy lời ban nãy, Casey Selmore chắc chắn sẽ bị cười cho mất mặt.

"Xin hỏi, thám tử Casey Selmore có ở đây không?"

Lúc này, một vị khách mới xuất hiện qua ngoài cửa. Người này là cảnh sát của Vương quốc Delica khoác trên mình bộ cảnh phục màu xanh đậm. Casey Selmore ngay lập tức nhận ra anh ta.

"Tôi phải đi rồi. Lúc khác nói chuyện nhé."

"Không tiễn."

James Moriarty lên tiếng đuổi Casey Selmore đi, đầu chẳng thèm ngẩng lên nhìn đối phương lấy một cái. Ánh mắt hắn xẹt qua bóng người ở phía ngoài cửa.

* * *

Đã ba ngày trôi qua.

James Moriarty đang trên đường đến khách sạn.

"Tôi sẽ xuống ở đây."

"Vâng. Chúc ngài có một chuyến đi thuận lợi."

James Moriarty tiễn tài xế rời đi và đến chỗ ở của Arte.

Trong ba ngày qua, Arte dường như đã cố gắng kiểm soát bản thân nhiều nhất có thể, nhưng rõ ràng là cậu bé vẫn vô cùng lo lắng cho đứa em gái m·ất t·ích của mình. Sợ mọi chuyện ngày càng trở nên tồi tệ hơn, James Moriarty dự định hôm nay sẽ mang đến cho Arte vài tin tức.

'Hans sẽ đến đây sớm thôi.'

Với ý nghĩ đó, James Moriarty đến căn nhà trọ hắn thường ở nhưng hắn lại nhận được tin dữ từ chủ nhà.



"Arte đã biến mất sao?"

"Tôi không chắc lắm. Bữa tối nó vẫn còn ở đây."

James Moriarty lấy chiếc đồng hồ bỏ túi từ túi áo ngực ra và kiểm tra thời gian. Bây giờ là chín giờ tối. Ít nhất hai tiếng đã trôi qua kể từ khi Arte biến mất.

"Ông đã báo cảnh sát chưa?"

"Báo mấy kẻ đó cũng như không vậy. Để đề phòng, chúng ta nên đi tìm đứa trẻ đó ngay bây giờ... ... ."

"Xin ông hãy đợi ở đây đề phòng trường hợp thằng bé quay trở về."

"Giáo sư, ngài định đi đâu?"

"Tôi sẽ đi tìm thằng bé."

Ông chủ không biết nói gì vì giọng nói của James Moriarty lúc này đã có phần nặng nề.

Khi James Moriarty rời khỏi quán trọ và đi ra đường chính, Hans đã đợi sẵn bên ngoài, cậu ta ngay lập tức xuất hiện từ trong bóng tối.

"Anh trai."

James Moriarty không đáp. Hắn không hề thả chậm tốc độ bước chân, Hans thấy thế liền tự nhiên theo sau.

Con phố yên tĩnh vào ban đêm tràn ngập ánh sáng của đèn đường. Vài khu vực bên trong thành phố còn bị che phủ bởi sương mù.

"Ba ngày đã trôi qua. Cậu có phát hiện được gì không?"

"Những vụ m·ất t·ích lần này dính líu kinh khủng hơn tôi tưởng."

"Cậu đã tìm được gì?"

"Những kẻ đứng sau vụ án lần này không tầm thường."

Đúng lúc hai người đang trò chuyện, một chiếc ô tô hơi nước phóng ngang qua. Nội thất trong xe biến mất, tỏa ra làn hơi trắng đặc hơn sương mù của một đêm mờ mịt. Quần áo rõ ràng đã thay đổi, nhưng khuôn mặt đó là người mà James Moriarty biết.

"Hans."

"Sao thế?"

"Cậu nghĩ cảnh sát có liên quan đến vụ m·ất t·ích này không?"

"... ... Sao anh lại đoán như vậy?"

James Moriarty dừng bước. Hắn nhìn về phương hướng chiếc xe hơi ban nãy đã biến mất.

"Tôi đã nhìn thấy gương mặt đó."

Người ở trong xe lúc nãy chính là viên cảnh sát đã đến văn phòng của James Moriarty vào ban ngày để tìm Casey Selmore. Rõ ràng người này hoàn toàn không có gì khả nghi cả. Nhưng khuôn mặt của người đàn ông đó đã thu hút sự chú ý của James Moriarty ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đó đơn giản là trực giác thuần tuý nhưng hắn chỉ sợ lần này mình đã linh cảm đúng.

"Bọn chúng dự định đưa những người b·ị b·ắt cóc đi đâu?"

"Một mỏ than gần đây."

"Khá mất thời gian. Chúng ta cần tăng tốc lên. Hans, nhờ cậu đấy!"

"Hả?"

Hans nhìn quanh xem có chiếc xe nào có thể bắt không. Nhưng nhìn mãi cậu ta cũng không thấy có chiếc xe nào.

Tuy nhiên, ngay sau đó, Hans nhận ra James Moriarty vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, phải mất vài giây sau cậu ta mới hiểu ý của đối phương.

"... ... ."

"Được rồi. Coi như tôi số khổ vậy."

Hans lấy chiếc răng thú đã chuẩn bị trước ra và đâm vào cổ tay mình.