Giáo Sư Gián Điệp

Chương 251: Chân tướng (1)



James Moriarty ngồi trên lưng Hans, lúc này đã biến thành một con sói, cả hai nhanh chóng tiến về mỏ than bỏ hoang. Gần lối vào là chiếc ô tô chạy bằng hơi nước vừa vượt qua bọn họ cách đây không lâu. Bên cạnh còn có một chiếc xe tải.

"Cầm lấy đi, Hans."

James Moriarty đưa cho Hans chất trung hòa, cậu ta ngay lập tức tiêm nó lên cẳng tay. Sau khi trở lại hình dạng con người, mặc lại áo khoác, Hans không khỏi càu nhàu.

"Tôi cảm giác như mình là một con thú cưng vậy."

"Người bình thường không ai sẽ cưỡi thú cưng cả, cậu nên biết bản thân mình đặc biệt."

"Cảm ơn sự an ủi không có tý tác dụng nào của anh."

James Moriarty và Hans từ từ tiến vào hầm mỏ bỏ hoang. Đường hầm tối tăm không có ánh sáng chiếu vào, nhưng điều đó không gây quá nhiều ảnh hưởng đến hai người. Hans có thể nhìn trong bóng tối nhờ bản năng hoang dã vẫn còn sau khi biến hình, James Moriarty cũng có khả năng nhìn xuyên qua bóng tối bằng cách tập trung ma thuật vào đôi mắt.

Hai người đi sâu vào bên trong đường hầm. Ánh sáng dần xuất hiện ở phía trước, chẳng mấy chốc một không gian rộng lớn xuất hiện.

"Một mỏ than bỏ hoang vẫn còn đèn hoạt động sao?"

James Moriarty nhìn thấy rất nhiều dấu chân xuất hiện trên sàn nhà. Dựa vào độ to nhỏ của những vết chân này, đối phương phải có ít nhất năm người.

"Hans, chia làm hai đi. Cậu đi hướng này xem có thu thập được gì không."

"Còn anh thì sao?"

"Tôi sẽ đi dọc theo đường chính."

"Nguy hiểm lắm!"

"Đừng lo lắng. Tôi sẽ xử lý được."

Nghe vậy, Hans cũng không tiện nói gì thêm. Nếu nghĩ một cách cẩn thận thì nếu có một trận chiến nổ ra ở đây, người có khả năng sống sót cao nhất chính là James Moriarty.

"... ... Được rồi. Cẩn thận nhé, anh trai!"

"Chắc chắn rồi."

James Moriarty men theo con đường có dấu chân. Sau một lúc lâu đi bộ dọc theo những ngọn đèn, cuối cùng, một bãi đất trống có kích thước bằng một nhà kho xuất hiện.

Hàng chục người đang tập trung ở trung tâm một không gian chứa đầy những chiếc hộp gỗ và dụng cụ bằng thép. Trên người những kẻ này đều mặc cảnh phục màu xanh nước biển. Trong số đó có cả viên cảnh sát mà James Moriarty đã nhìn thấy cách đây không lâu. Những người này đang tụ tập lại với nhau và nói gì đó, trông bọn họ đều có vẻ đang rất vui.

Khi James Moriarty căng mắt ra, hắn có thể nhìn thấy cảnh vật trước mắt rõ ràng hơn.

"... ... ."

Và hắn đã thấy. Ở khu đất trung tâm nơi bị các cảnh sát bao vây là bóng dáng một đứa trẻ đang nằm thoi thóp. Khi nhìn sang người bên cạnh đang đứng, hắn thấy một cảnh sát đang cầm một chiếc dùi cui nhuộm đẫm máu.

Cảnh tượng một đứa trẻ ngã xuống cả người đầy máu. Trong mắt Casey Selmore, cảnh tượng này thật quen thuộc.

"Gì vậy?"

"Ngươi là ai?"

Một tên cảnh sát chợt phát hiện ra sự hiện diện của James Moriarty. Tuy nhiên, James Moriarty vẫn không rời mắt khỏi đứa trẻ đang gục dưới đất.

"Arte... ... ."

* * *

Sau khi Sally biến mất, Arte lo lắng đến mức không thể chú tâm làm việc. Ông chủ nhà trọ thấy thế không đành lòng bèn bảo Arte nên nghỉ ngơi nhưng cậu bé không đồng ý.

Nhìn thấy nụ cười gượng gạo của Arte, ông chủ không khỏi lắc đầu. Ông ta luôn trông chừng kỹ Arte để đề phòng đứa nhỏ này hành động liều mạng. Ông chủ trọ rất đau buồn trước sự m·ất t·ích của Sally, ông ấy cũng đã đến đồn cảnh sát báo án nhưng cho đến hiện tại vẫn chưa có tiến triển gì khả thi.

Hôm nay, biểu cảm của Arte vẫn giống như thường lệ. Nhưng ông chủ trọ không ngờ thằng bé này sẽ nhân lúc mình không chú ý lẻn ra ngoài.

Arte điên cuồng suy nghĩ nơi có thể tìm kiếm em gái m·ất t·ích.

'Nếu những vụ án b·ắt c·óc tiếp tục xảy ra. Vậy thì rất có thể vẫn còn t·ội p·hạm ở khu vực này đang cố b·ắt c·óc những đứa trẻ khác.'

Không có gì đảm bảo rằng một vụ b·ắt c·óc có thể xảy ra ngày hôm nay. Nhưng đối với Arte, giả thiết này là thứ duy nhất cậu có thể dựa vào.



'Nếu mình là t·ội p·hạm, mình sẽ b·ắt c·óc một đứa trẻ ở đâu được? Một nơi mà ánh mắt của mọi người thường không chạm tới, một nơi mà thậm chí không ai để ý nếu một người biến mất.'

Khu ổ chuột.

Một cái tên lóe lên trong tâm trí Arte.

Không chút do dự, Arte đi thẳng đến khu ổ chuột.

Vào đêm tối, khu ổ chuột của Delica tối đen như mực, không có ánh đèn chiếu vào, nhưng với người thường xuyên đến đây như Arte thì không hề bị ảnh hưởng. Arte đến gần chỗ ở của những người ăn xin, nơi rất nhiều trẻ em tụ tập.

'Nếu tên t·ội p·hạm thực sự nhắm vào trẻ em thì đây sẽ là nơi duy nhất.'

Arte trốn gần một số thùng rác bị bỏ rơi gần đó.

Chính lúc này, một nhóm người khả nghi cầm đèn lồng xuất hiện từ xa.

'Những người đó... ... .'

Arte nín thở theo dõi chặt chẽ hành động của những người này. Nhóm người nhìn quanh cẩn thận rồi cuối cùng bước vào chỗ ở của những người ăn xin. Ngay sau đó, nhiều tiếng đánh nhau vang lên bên trong, những đứa trẻ b·ất t·ỉnh được cho vào bao tải rồi lôi ra ngoài.

Arte trợn mắt. Cậu ta lo lắng nên đuổi theo hay báo cảnh sát.

Trong lúc Arte mải suy nghĩ, nhóm người nhanh chóng rời khỏi khu ổ chuột, mỗi người cõng một đứa trẻ ăn xin đang ngất xỉu trên vai.

Arte nghiến răng đuổi theo bọn chúng.

Bọn t·ội p·hạm chất những đứa trẻ b·ất t·ỉnh lên xe tải rồi nổ máy rời đi. Arte vội vàng chạy theo và bám vào đuôi xe tải trước khi nó chạy. Chiếc xe tải khởi động làm Arte suýt ngã nhưng cậu vẫn nghiến răng, cố gắng bám vững vào thành xe.

Chiếc xe tải rời khỏi thành phố và đi ra phía ngoại ô. Quang cảnh xung quanh dần trở nên vắng vẻ và yên tĩnh hơn, cuối cùng chiếc xe tải dừng lại trước một mỏ than cũ. Arte vội vàng nhảy ra khỏi xe tải và lao mình vào bụi cây gần đó.

"Di chuyển nhẹ nhàng thôi."

"Hầy. Bọn chúng chỉ là những kẻ đầu đường xó chợ thôi mà."

Những kẻ b·ắt c·óc nói chuyện với nhau và di chuyển từng người bị ngất xỉu vào trong.

Arte vô cùng lo lắng.

Cậu ta có nên theo dõi những kẻ này vào mỏ than hay nên quay lại thành phố và gọi cảnh sát?

'Tuyệt đối không được mất kiên nhẫn. Ngay cả khi vào trong, mình cũng không thể làm gì được. Tốt hơn vẫn nên tìm kiếm sự giúp đỡ.'

Cậu ta không biết tình hình bên trong mỏ than như thế nào, nhưng nó chắc chắn không giống như khu ổ chuột, bên trong đó là hang ổ của những kẻ b·ắt c·óc.

Arte đã nhận thức rõ ràng về tình huống trước mặt. Cậu ta phải báo cho cảnh sát ngay.

Cậu ta đã nhớ rõ địa điểm, tất cả những gì phải làm là quay trở lại thành phố.

Khi Arte đang nghĩ vậy, một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi tiến đến gần mỏ than. Arte nín thở, đầu cúi xuống bãi cỏ thấp hơn.

Nhìn thấy năm cảnh sát xuống khỏi xe, mắt Arte sáng lên.

'Là cảnh sát!'

Arte ngay lập tức chạy ra khỏi bãi cỏ.

"Thằng nhóc này là ai?"

Mấy tên cảnh sát trừng mắt nhìn Arte.

"Cảnh sát! Ở đây! Có kẻ b·ắt c·óc ở đây!"

"Hửm?"

"Những kẻ khả nghi đã b·ắt c·óc t·rẻ e·m trong chiếc xe tải đó ... ... ."

"Mấy kẻ bên trong làm gì thế? Sao lại để sót một đứa bên ngoài thế này?"



Khoảnh khắc nghe thấy lời tên cảnh sát lẩm bẩm, Arte ngừng chạy về phía bọn họ. Cậu ta nhanh chóng quay người và cố gắng bỏ chạy.

"Mày nghĩ mày có thể chạy đi đâu?"

Một tên cảnh sát để ria mép tiến đến và túm lấy lưng áo Arte.

Arte cố gắng vùng vẫy nhưng vô ích.

Bốp!

Tên cảnh sát không do dự dùng dùi cui đánh vào đầu đứa trẻ trước mặt. Arte ngay lập tức gục xuống. Mấy tên cảnh sát trao đổi ánh mắt với nhau rồi kéo Arte vào trong mỏ than.

Arte tuy b·ị đ·ánh vào đầu nhưng vẫn chưa ngất xỉu hoàn toàn. Cuối cùng, khi bãi đất rộng lớn xuất hiện, tên cảnh sát ném Arte xuống.

"Hửm?"

"Ngạc nhiên đấy! Nó vẫn còn tỉnh táo này."

Arte khó nhọc mở mắt nhìn kẻ vừa vung dùi cui vào mình.

"Em gái....trả em gái....trả em gái lại cho tôi....."

Khi Arte nói vậy, tên cảnh sát tặc lưỡi và ra hiệu cho những kẻ xung quanh. Sau đó, bọn chúng đồng loạt tiến tới và đánh Arte.

"Đừng g·iết nó ngay lập tức. Nó có thể sử dụng làm vật thí nghiệm."

Sau trận đòn tàn nhẫn, trên người Arte lúc này đã đầy máu. Mặc dù trên cơ thể đầy vết bầm tím, đôi môi bị vỡ ra và chảy máu, nhưng ngọn lửa trong mắt Arte vẫn không hề tắt.

" ... . Lũ t·ội p·hạm b·ắt c·óc. Trả lại em giá cho ta... ... !"

"... ... Thằng khốn này!"

Tên cảnh sát điên tiết vung dùi cui vào đầu Arte.

Bốp! Bốp! Bốp!

"Thằng khốn! Mày có giỏi nói nữa tao xem? Mở mắt ra!"

Bốp!

Khi cây gậy cậu đập trúng vào thái dương của Arte, cơ thể gầy gò của cậu bé đổ sụp xuống như một con búp bê bị cắt đứt dây.

"Nó c·hết chưa?"

"Kệ đi. Dù có c·hết mất vài đứa thì cũng còn khối đứa khác. Cùng lắm thì lại đi bắt thêm vài đứa."

"Đúng vậy. Ha ha ha."

"Có máu trên đồng phục của anh kìa."

Tên cảnh sát lên tiếng, hắn còn chưa quyết định sẽ làm gì với thằng nhãi c·hết tiệt này. Dù sao thì sớm muộn gì nó cũng sẽ c·hết vì mất máu.

Bỗng.....

Năm tên cảnh sát đồng loạt thấy rùng mình, tất cả bọn chúng cùng quay lại phía sau.

"Gì vậy?"

"Ngươi là ai?"

Lũ cảnh sát nhìn thấy một người đàn ông xuất hiện phía sau.

Áo choàng màu đen, găng tay trắng, tay cầm quyền trượng, đầu đội mũ của quý tộc. Vẻ ngoài sắc sảo độc đáo chứng tỏ hắn ta là một người có địa vị cao.

"Arte... ... ."

Kẻ vừa xuất hiện này miệng vừa lẩm bẩm vừa nhìn đứa trẻ dưới đất. Khoảnh khắc lũ cảnh sát thấy vậy, chúng liền nhận ra người này đến vì đứa trẻ kia.



"Không cần biết ngươi tại sao có thể đến được đây, nhưng ngươi sẽ không thể rời khỏi đây được đâu."

"... ... ."

James Moriarty không lên tiếng trả lời. Hắn chầm chậm đi về phía Arte đang gục trong vũng máu. Hắn quỳ trước mặt Arte và kiểm tra tình trạng của cậu bé. Đôi găng tay trắng tinh trên tay hắn dính đầy máu của cậu bé.

"Giáo sư... ... ngài đến rồi!"

"Arte."

Arte khó nhọc mở mắt nhìn người trước mặt.

"C... ... c-cháu....hộc....."

"Đừng nói gì cả. Giữ sức đi."

"B-bọn họ.....lũ b·ắt c·óc......."

"Ta đã bảo nhóc im lặng mà."

"Xin lỗi... ... giáo sư......."

Một giọt nước mắt lăn dài trên má Arte.

"C-cháu xin lỗi......v-vì không nghe lời......"

"Arte.... ... ."

Khoảnh khắc James Moriarty chuẩn bị nói điều gì đó, Arte cố gắng nói bằng toàn bộ sức lực còn lại của mình.

"Giáo sư........x-xin hãy cứu em gái cháu."

Nói xong câu đó, mắt Arte nhắm nghiền, đầu rũ xuống một bên, hơi thở trên người cậu bé đã hoàn toàn ngừng lại.

"Arte!!!"

James Moriarty cố gắng lay người nhưng Arte không có phản ứng. Tim của cậu bé đã ngừng đập, cơ thể đang dần lạnh đi.

James Moriarty đặt cơ thể Arte xuống sàn. Nhìn gương mặt tưởng chừng như chỉ đang ngủ say trước mặt, hắn biết đôi mắt đó sẽ không bao giờ mở ra nữa, đứa trẻ tên Arte đã mãi mãi rời bỏ cuộc sống này.

James Moriarty từ từ đứng dậy.

"Anh là giáo sư James Moriarty."

Tên cảnh sát nhận ra James Moriarty liền vuốt ria mép và cười toe toét.

"Tại sao một người như anh lại đến đây?"

"... ... ."

"Chà, ta đoán là sau đêm nay, một nhân vật nổi tiếng ở Vương quốc Delica sẽ hoàn toàn biến mất."

James Moriarty quay lại nhìn mấy tên cảnh sát trong im lặng.

Vào lúc ánh nhìn của hắn lướt qua, tên cảnh sát có ria mép bất giác run lên. Trực giác nói cho hắn biết có nguy hiểm.

"Các ngươi......"

"Mọi người cùng xông lên! Giết c·hết kẻ này!"

Những tên cảnh sát khác cũng nhận ra điều gì đó nguy hiểm, đồng loạt lao về phía James Moriarty.

Đối diện với tình huống này, James Moriarty mặt vẫn không cảm xúc, hắn lạnh nhạt lên tiếng.

"Bất kể là kẻ nào có liên quan đến vụ việc này. Cho dù kẻ đó là ai, ta nhất định sẽ nhổ bỏ tất cả."

Cái bóng dưới chân James Moriarty lay động. Những chiếc gai nhọn nhô ra từ những cái bóng dưới mặt đất đâm xuyên qua thân hình của những tên cảnh sát đang lao về phía James Moriarty. Không chỉ năm tên cảnh sát, những chiếc gai nhọn còn xuất hiện ở khắp mọi nơi, t·ấn c·ông tất cả những kẻ xuất hiện bên trong khu mỏ đang lặng lẽ quan sát tình hình. Chỉ cần là nơi có bóng tối xuất hiện, nơi đó liền có bóng dáng những ngọn giáo gai sắc nhọn nhuốm máu trồi lên kèm theo vô số xác người nằm la liệt.

Màu đen của ma pháp hoà lẫn với màu đỏ của máu.

Những cái bóng phản chiếu trong ánh sáng chớp loé.

Một mỏ than đầy tiếng la hét và c·hết chóc.