Giáo Sư Gián Điệp

Chương 262: Ars Goetia (1)



Ludwig Vencanto chế nhạo.

"Ngươi có vẻ như vẫn không hiểu tình hình hiện tại của bản thân. Chỉ có kẻ chiến thắng mới có quyền lên tiếng."

James Moriarty không trả lời.

Ludwig Vencanto trở nên mất hứng, hắn ngay lập tức ra hiệu cho thuộc hạ của mình, cuộc trò chuyện này không cần thiết phải tiếp tục nữa. Những tên hiệp sĩ nhận được tín hiệu đồng loạt rút kiếm và từ từ tiếp cận James Moriarty.

Ánh mắt của James Moriarty vẫn dán chặt vào Ludwig Vencanto phớt lờ những lưỡi kiếm xung quanh. Khoảnh khắc những thanh kiếm đồng thời bổ về phía hắn, chuyện kỳ lạ đã xảy ra.

"Cái gì vậy?"

"Rõ ràng ta đã chém trúng nhưng sao...."

"Hắn ta đã làm gì vậy?"

Âm thanh bối rối của những hiệp sĩ lọt vào tai Ludwig Vencanto. Ludwig Vencanto thoát khỏi dòng suy nghĩ, nheo mắt xem xét tình hình trước mặt.

James Moriarty lẽ ra đã phải c·hết, lúc này vẫn đứng đó như chưa có chuyện gì xảy ra. Thuộc hạ của hắn ta chắc chắn đã chém trúng người này nhưng hắn ta vẫn chẳng hề hấn gì. Đúng hơn thì mỗi khi những thanh kiếm phủ hào quang được vung lên, hình ảnh của James Moriarty lại tan biến như ảo ảnh rồi quay trở lại trạng thái ban đầu. Một ý nghĩ liền xuất hiện trong đầu Ludwig Vencanto.

"... ... Ảo ảnh?"

Nhưng đó là loại phép thuật gì vậy? Nhìn như thể đối phương chỉ là một hình ảnh phản chiếu không hề chân thật.

Khoảnh khắc Ludwig Vencanto nhìn James Moriarty, hắn chợt cảm thấy một nỗi sợ hãi khó tả khi chạm trán với đôi mắt đầy huyết sắc.

"Vanitas vanitatum, omnia vanitas." (Hư vô, phù phiếm, mọi thứ đều là hão huyền)

"Cái gì?"

Ludwig Vencanto bất giác hỏi lại sau khi nghe thấy những lời khó hiểu phát ra từ miệng James Moriarty.

"Ngươi đang nói cái quái gì vậy?"

Ludwig Vencanto nhăn mặt vì nghe không hiểu những gì đối phương nói. Hắn không thích việc bản thân phải đối mặt với một thứ xa lạ, không nằm trong tầm kiểm soát.

"Giáo sư James Moriarty, ngươi đã làm phép thuật gì vậy?"

"Thứ mà các người sẽ không bao giờ biết đến."

[Vanitas]

Trạng thái hư hoá, loại phép thuật có thể khiến người thi triển không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ đòn t·ấn c·ông nào bất kể vật lý hay phép thuật. Đây là một phép thuật mà James Moriarty đã tự mình sáng tạo ra sau khi đến thế giới này.

Bản thân hắn không muốn sử dụng phép thuật này nhiều vì nó tiêu tốn một lượng ma lực vô cùng lớn. Mặt khác, việc thể nghiệm cái cảm giác tự biến cơ thể mình thành hư không quả thực không tốt lắm. Cảm giác giống như cơ thể lúc này đã không còn thuộc về bản thân nữa mà hoàn toàn dung nhập vào trong không khí, hoà làm một với xung quanh.

Năm giác quan của James Moriarty trong trạng thái này đã hoàn toàn biến mất, lúc này, sự tồn tại của hắn chỉ còn lại ý thức và tâm trí của bản ngã. Nếu phải duy trì trạng thái này lâu, James Moriarty e rằng ngay cả mình cũng không thể chịu đựng được mà phát điên, cuối cùng thực sự tan biến theo đúng nghĩa đen cả thân xác lẫn linh hồn.

Đây là một phép thuật nguy hiểm, chính vì lý do đó nên James Moriarty không muốn sử dụng nó trừ khi phải rơi vào những hoàn cảnh đặc biệt. Hắn lấy từ trong túi ra một lọ thuốc phục hồi, nhanh chóng đổ vào miệng.

Ánh sáng đỏ trong mắt James Moriarty ngay lập tức trở nên mạnh mẽ hơn khi những viên thuốc ma thuật vỡ vụn trong miệng hắn. Sức mạnh ma thuật không ngừng luân chuyển bên trong cơ thể James Moriarty.

"... ... Các ngươi đứng đực ra đó làm gì? Giết hắn cho ta!!!"

Ludwig Vencanto cảm thấy điều gì đó cực kỳ nguy hiểm sắp ập đến liền điên cuồng hét lên.

Những tên thuộc hạ còn đang bối rối liền lấy lại tinh thần đồng loạt xông lên t·ấn c·ông. Nhưng mọi thứ đã quá muộn, phép thuật của James Moriarty lúc này đã hoàn thành.

[Ars Goetia]



Chương đầu tiên của 'Chìa khoá Solomon' (Clavicula Salomonis Regis) cuốn sách ma thuật được viết bởi Solomon.

Phép thuật này gần giống với phép thuật triệu hồi bảy mươi hai con quỷ được viết trong cuốn sách. Thứ James Moriarty triệu hồi ra tuy chỉ là những ảo ảnh ma thuật mô phỏng bảy mươi hai con ác quỷ nhưng sức mạnh của chúng cũng đã đủ để quét sạch toàn bộ người nơi này.

Shuhuaaah!!!

Chiếc áo choàng bóng tối rung chuyển dữ dội, vô số bóng ma từ trong đó tràn ra quét qua căn phòng. Ma quỷ tiếp cận những tên hiệp sĩ và pháp sư, dùng tay tóm lấy bọn chúng và ra sức cắn xé.

"Cái quái gì vậy? Những thứ quái quỷ này là thứ gì?"

"Đòn t·ấn c·ông không có tác dụng! Cứu mạng!"

Bên trong tràn ngập tiếng la hét và phòng khách dần dần nhuốm đầy máu người.

Khuôn mặt kiêu hãnh của Ludwig Vencanto dần trở nên biến sắc trước cảnh tượng khủng kh·iếp trước mắt. Thuộc hạ của hắn đều đ·ã t·ử v·ong. Tất cả đều do một người gây ra.

"Quỷ dữ. Ngươi là ác quỷ."

Ludwig Vencanto nhẹ giọng lẩm bẩm. Hắn như thể đang chìm trong một cơn ác mộng. Chủ nhân của những cơn ác mộng đó đang dần tiếp cận Ludwig Vencanto. Hắn nhìn thấy hình ảnh James Moriarty tiến đến gần bức tường ma thuật.

Ludwig Vencanto điên cuồng hét lên.

"Cho dù ngươi có là ai đi chăng nữa, ngươi cũng không thể nào vượt qua được bức tường này. Đây chính là ma pháp được dựng bởi Lexorer."

"... ... ."

"Sớm thôi! Tất cả binh lính của ta sẽ bao vây nơi này, ngươi chắc chắn không thể nào sống sót ra khỏi đây."

James Moriarty không đáp lại lời của đối phương. Thay vào đó, hắn duỗi tay ra và đặt lên trên rào chắn.

"Cho dù ngươi có làm gì đi chăng nữa... ... !!!!!!!!!!!"

Vẻ mặt của Ludwig Vencanto chợt cứng lại.

Krekkkkkkkkkkkkkk!

Những linh hồn tà ác sau khi nuốt chửng toàn bộ người bên trong đang bay lượn trong phòng ngay lập tức đổ xô về phía James Moriarty. Những bóng ma tụ tập trên cả hai cánh tay của James Moriarty, tạo ra một bóng đen bao phủ mọi thứ từ đầu ngón tay đến toàn bộ cẳng tay hắn. Bàn tay đen đúa của ác quỷ ngay tức khắc xé nát hoàn toàn rào chắn ma thuật.

Ludwig Vencanto không thể tin những gì đang diễn ra là sự thực. Hắn cầu mong những gì đang diễn ra chỉ là một cơn ác mộng.

"Chúng ta cần nói chuyện... ... "

Trước khi Ludwig Vencanto kịp nói xong, James Moriarty dùng đôi tay hung bạo của mình tóm lấy cổ hắn ta và ném ra ngoài cửa sổ.

Xoảng!

Lực đạo cực lớn không chỉ làm vỡ cửa sổ mà còn thổi bay toàn bộ bức tường kèm theo đó là một t·iếng n·ổ vang trời.

James Moriarty không có ý định để Ludwig Vencanto c·hết một cách dễ dàng như vậy.

"Ư!"

Hắn tóm lấy cổ Ludwig Vencanto, treo kẻ này lơ lửng phía ngoài bức tường đã đổ vỡ.

Ludwig Vencanto cố gắng vùng vẫy. Giữa nỗi sợ hãi rằng bản thân có thể sẽ c·hết nếu James Moriarty buông tay ra, Ludwig Vencanto nhìn James Moriarty với ánh mắt cầu khẩn. Biểu cảm cao cao tại thượng ban nãy đã hoàn toàn biến mất.

James Moriarty dần dần siết chặt bàn tay đang b·óp c·ổ Ludwig Vencanto. Ludwig Vencanto vùng vẫy, nhưng mọi cố gắng đều vô ích, bàn tay của James Moriarty như một gọng kìm siết chặt lấy cổ hắn, hơi thở của Ludwig Vencanto dần trở nên mong manh.



Vụt!

Đúng lúc này, từ cánh cửa bị đập vỡ, một tia nước cực lớn bắn về phía James Moriarty với tốc độ kinh hoàng. James Moriarty không ngoái đầu lại, chiếc áo choàng của hắn ta tự động di chuyển. Những bóng ma đen chảy ra từ chiếc áo choàng tập hợp lại và tạo thành một bức tường cản lại đòn t·ấn c·ông từ phía sau. Những khẩu pháo nước v·a c·hạm trực diện nhưng không thể xuyên thủng bức tường đen, chỉ có thể lần lượt b·ị đ·ánh tan.

"James Moriarty!!!!"

Casey Selmore xông vào bên trong. Cô ta ngay tức khắc nhìn thấy những xác c·hết xung quanh mình, một bức tường đổ nát và James Moriarty đang b·óp c·ổ Ludwig Vencanto.

"Thả anh ta ra ngay!"

Tình huống lúc này giống hệt như ở trong văn phòng Gord Himbel. Khi đó, cô ta đã không thể ngăn James Moriarty lại.

Để tránh mắc phải sai lầm đó một lần nữa, Casey Selmore ngay lập tức vận chuyển ma thuật của mình lên mức tối đa.

Rầm rầm.

Dòng nước ngay lập tức chuyển động theo ý muốn của Casey Selmore. Phạm vi không chỉ dừng lại ở khu vực bên trong căn phòng.

"... ... ."

James Moriarty nhìn ra ngoài bức tường vỡ.

Toàn bộ mặt nước của hồ nhân tạo trong khu vườn của Công tước Vencanto đều đang dâng lên và bao quanh dinh thự khổng lồ này. Đó là một lượng nước khổng lồ lên đến hàng trăm tấn.

Như thể những gì đã từng thể hiện trước đây chỉ là trò trẻ con, Casey Selmore hiện tại mới chân chính bộc lộ sức mạnh của bản thân.

James Moriarty hoàn toàn ngạc nhiên. Nhưng hắn cũng nhanh chóng nhận ra đối phương đã đến giới hạn của bản thân.

"Cô điên rồi, Casey Selmore!"

"Lần này tôi sẽ không để cho anh đắc thủ."

"... ... ."

"Mau thả anh ta ra."

James Moriarty suy nghĩ một lúc. Nếu hắn g·iết Ludwig Vencanto ở đây, Casey Selmore chắc chắn sẽ bất chấp mọi thứ đuổi theo hắn. Hắn hiện tại không muốn cô ta bám đuôi mình.

Nếu những gì Ludwig Vencanto nói là sự thật. Người do Ludwig Vencanto cử đến có thể đã đến được phòng thí nghiệm bí mật. Arte, Sheridan và Hans vẫn còn đang ở trong. Bọn họ khả năng không phải là đối thủ của những kẻ đó.

Sau khi cân nhắc kỹ càng, James Moriarty kéo người Ludwig Vencanto lại gần, ngay lập tức rút con dao găm từ tay trái ra và đâm vào cơ thể đối phương.

"James Moriarty!!!!!!!!"

Casey Selmore đang định lao lên thì thân thể của Ludwig Vencanto bị James Moriarty ném trở về. Casey Selmore ngay lập tức triệu hồi một dòng nước đưa Ludwig Vencanto đến nơi an toàn. Khi nhìn thấy v·ết m·áu trên bụng Ludwig Vencanto, cô ta trừng mắt nhìn James Moriarty.

"Anh... ... !"

"Nếu không cầm máu ngay, hắn ta sẽ c·hết trong vòng ba phút. Cô có thể cân nhắc đến việc đuổi theo tôi hay cứu mạng kẻ này. Lựa chọn là ở cô."

James Moriarty nói xong liền nhảy ra khỏi bức tường vỡ.

Casey Selmore nghiến răng nhìn cảnh đó. Cô ta không thể để mặc người b·ị t·hương nằm đây được.

"Ngăn..... N-ngăn kéo đằng kia... ... ."

Lúc này, Ludwig Vencanto trong tình trạng thở thoi thóp run rẩy chỉ vào một ngăn kéo. Casey Selmore hiểu ý liền mở ngăn kéo lấy ra món đồ bên trong.



Đó là một lọ thuốc. Không biết tại sao trong phòng khách lại có thứ như thế này nhưng Casey Selmore lập tức đổ lọ thuốc đó lên v·ết t·hương của Ludwig Vencanto. Vết thương từ từ lành lại, nhưng vẫn chưa đủ để Ludwig Vencanto có thể di chuyển. Tuy nhiên, tính mạng của Ludwig Vencanto đã được giữ lại.

"Bắt kẻ đó giúp tôi."

James Moriarty đã chạy trốn, làm sao cô ta biết hắn ta đã chạy đi đâu?

Mắt Casey Selmore hướng về phía Ludwig Vencanto.

"Tôi biết hắn ta đã đi đâu."

* * *

Những 'người dọn dẹp' do Ludwig Vencanto cử đi đã đến địa điểm là phòng thí nghiệm bí mật. Lối vào ban đầu của mỏ than bỏ hoang đã bị chặn, nhưng vẫn còn nhiều lối đi khác dẫn vào bên trong. Bọn chúng lập nhóm và lần lượt di chuyển vào bên trong, nâng cao cảnh giác cho mọi tình huống bị tập kích bất ngờ.

Tuy nhiên, bên trong không có thứ gì tập kích bọn chúng cả.

"Không có ai ở đây sao?"

Tất cả những gì lũ người này có thể thấy chỉ là lũ chuột chạy xung quanh.

Những kẻ này được gọi là người dọn dẹp, trên thực tế, bọn chúng chính là những kẻ giải quyết công việc bẩn thỉu cho giới quý tộc. Mỗi người đều được trang bị súng, có một hiệp sĩ nghiệp dư và một thuật sĩ tự do.

Đám người này tự tin rằng với đội hình này, bọn chúng sẽ không thua bất kỳ đối thủ nào ở nơi này. Tuy nhiên, bên trong không có người nào khiến những kẻ này bớt hào hứng hơn một chút.

"Được rồi, công việc này có vẻ sẽ kết thúc nhanh hơn chúng ta tưởng."

Những người khác gật đầu đồng tình với lời của tên chỉ huy, ai nấy liền tăng tốc thêm một chút.

"Đợi chút, mau dừng lại."

Chợt, tên chỉ huy giơ tay phải lên làm động tác dừng, tất cả thuộc hạ đi theo phía sau đều dừng lại. Tên cầm đầu rút một con dao găm từ thắt lưng ra và gõ nhẹ vào sợi dây kim loại mảnh treo trước mặt.

"Một cái bẫy thô thiển."

Đường dây chạy dọc theo bức tường và nối với trần nhà. Nếu chạm nhầm vào một thứ như thế này, quả bom lắp trên trần nhà sẽ p·hát n·ổ và làm sập lối đi.

"Thay vì g·iết kẻ xâm nhập, làm như thế này là bọn chúng tính câu giờ sao?"

Trong trường hợp đó.

"Tăng tốc lên. Chúng ta sẽ dọn dẹp chỗ này sớm thôi."

"Tuân lệnh."

Những người dọn dẹp ngay lập tức di chuyển với tốc độ nhanh hơn.

Hans ở bên trong sau khi nghe báo cáo từ một con chuột liền cau mày.

"Bọn chúng đã tăng tốc? Sao tự nhiên lại như thế?"

"Giờ làm sao đây?"

Ngay cả Sheridan bên cạnh cũng khá xấu hổ vì không biết chuyện này sẽ xảy ra.

Ánh mắt của Hans chuyển sang ống thủy tinh đang chứa Arte.

"... ... Chúng ta phải câu giờ bằng mọi giá cho đến khi anh trai trở lại."

/*Vanitas vanitatum, omnia vanitas: Lời mở đầu của câu thứ hai trong sách Truyền đạo Cựu ước của Kinh thánh, trong tiếng Latinh có nghĩa là 'Tất cả chỉ là hư vô, mọi thứ đều là hão huyền'.

Ars Goetia: là bảy mươi hai con quỷ ưu tú của Địa ngục, mỗi con có cấp bậc và quân đoàn chỉ huy riêng ở trận chiến nổi dậy cùng với Lucifer trong Cuộc chiến trên thiên đường. Tên của chúng được liệt kê trong cuốn ma đạo thư 'Chìa khóa của Solomon'.

Solomon: còn được gọi là Jedidiah, theo Kinh thánh tiếng Do Thái và Cựu Ước là một vị vua của Israel cổ đại và là người kế vị của Vua David. Trong Tân Ước, ông được miêu tả là một học giả trí tuệ. Trong Kinh Qur'an, ông được coi là một nhà tiên tri Hồi giáo lớn. Trong hầu hết các giới không thuộc Kinh thánh, Solomon được biết đến như một pháp sư và một nhà trừ tà, với vô số bùa hộ mệnh và con dấu huy chương có niên đại từ thời kỳ Hy Lạp hóa.*/