Giáo Sư Gián Điệp

Chương 263: Ars Goetia (2)



Những người dọn dẹp di chuyển theo trật tự. Bọn chúng là chuyên gia trong lĩnh vực này. Tốc độ của những kẻ này không hề có sự chậm lại khi thấy các bẫy rập, những kẻ này hầu hết đều tránh qua hoặc loại bỏ bẫy một cách nhanh chóng. Bọn chúng biết rõ cấu trúc của phòng thí nghiệm phức tạp dưới lòng đất, chúng luôn biết phải đi đến đâu.

Hans nhăn mày sâu hơn mỗi khi nhận được báo cáo về chuyển động của những kẻ bên ngoài thông qua lũ chuột.

'Mọi chuyện không thể tiếp tục như thế này được. Nếu đúng như vậy, lũ người kia sẽ đến đây trong vòng chưa đầy mười phút, không, chỉ năm phút thôi.'

James Moriarty đang trên đường g·iết Công tước Ludwig Vencanto, kẻ chủ mưu đằng sau tất cả chuyện này.

Nói cách khác, vai trò của Hans là bảo vệ nơi này. Nhưng đối thủ lợi hại hơn cậu ta nghĩ.

"Hiện tại chúng ta nên làm gì?"

Sheridan bên cạnh hỏi dò.

Hans sau một thoáng suy nghĩ, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

"Tôi có một ý tưởng. Tuy rằng tôi thực sự không định sử dụng phương pháp này."

Nhóm chuột bắt gặp ánh mắt của Hans đồng loạt di chuyển.

* * *

Tên chỉ huy cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Lông mày của hắn giật giật. Đó là tín hiệu từ bản năng gửi đến cơ thể rằng có chuyện gì đó đang xảy ra. Nhưng dù hắn có mở to mắt cảnh giác thăm dò xung quanh, hắn ta cũng không tìm thấy điều gì kỳ lạ.

"Thủ lĩnh, có vấn đề gì không?"

"Không có gì."

Tên chỉ huy vừa dứt lời, trong không gian chợt vang lên tiếng chuột chạy không ngừng.

Chít! Chít! Chít!

Tiếng chuột từ khắp ngõ ngách vọng tới cùng một lúc. Những người xung quanh bắt đầu nhận thấy bất thường.

"Chỗ này luôn có nhiều chuột như vậy sao?"

Mặc dù đây chỉ là một phòng thí nghiệm tạm bợ, không mấy khi được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng không thể nào lại có nhiều chuột đến vậy.

Hơn nữa, có điều gì đó kỳ lạ về chuyển động của lũ chuột, những con chuột bình thường đều sẽ bỏ chạy khi gặp con người. Những tất cả lũ chuột ở đây lại bò lên các đường ống, đồng loạt di chuyển về một mục tiêu. Tên chỉ huy chợt nhận ra lũ chuột này định làm gì.

"... ... Mọi người mau rời khỏi đây ngay!"

"Cái gì?"

"Chạy mau!!!"

Ngay khoảnh khắc tên chỉ huy hét lên. Một cái bẫy bọn chúng đã cố tình tránh trước đó đã bị lũ chuột kích hoạt.

Kwagwagwagwang!!!

Một v·ụ n·ổ lớn nhấn chìm khu vực bên trong và lan ra xung quanh.

Hans đau khổ nhắm mắt lại khi nghe thấy t·iếng n·ổ rung chuyển trên đầu mình.

'Thật xin lỗi.'

Lẽ ra cậu ta có thể không cần quan tâm đến sống c·hết của mấy con chuột, nhưng kỳ lạ thay, trái tim của Hans lúc này rất đau đớn như thể chính đồng đội của mình đã m·ất m·ạng.

Nhờ có lũ chuột kích hoạt cái bẫy và làm nổ tung khu vực đó, nên nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như thế này... ... .

Chợt, Hans nhận được tín hiệu từ vài con chuột khác.

'Bọn chúng còn sống?'

'Không phải tất cả. Nhưng bằng cách nào?'

Hans chợt hiểu được lý do khi nhìn những kẻ còn sống sót bò dậy từ đ·ống đ·ổ n·át.

'Quần áo bảo hộ ma thuật! C·hết tiệt! Những kẻ này còn trang bị cả những thứ đó sao?'



Số lượng khoảng ba chục người đã giảm xuống còn bảy người. Dù vậy, số lượng như vậy vẫn gây khó khăn cho Hans.

Phía bên kia, tên thủ lĩnh đã hoàn toàn bị chọc giận. Máu đang không ngừng chảy xuống trán, hắn ta hiện tại trông không khác gì một con quỷ bò ra từ địa ngục.

Ta-ta-tang!

Tên chỉ huy điên cuồng bắn g·iết tất cả những con chuột xuất hiện trước mặt mình.

Hans lập tức ra lệnh cho tất cả lũ chuột còn lại rút lui.

Kẻ địch đối diện cũng nhận ra rằng đối phương có thể điều khiển chuột để giá·m s·át bọn chúng. Bọn chúng nhanh chóng nâng cao cảnh giác, dè chừng quan sát tất cả vật sống xung quanh.

"Chuyện gì xảy ra thế?"

Sheridan bên cạnh tò mò.

"... ... Vẫn còn vài kẻ sống sót."

"Sao có thể?"

"Tôi không ngờ trong số bọn chúng có đồ bảo hộ, hành tung của những con chuột đã bị lộ rồi. Chúng ta e là không thể giám thị động tĩnh của lũ người đó thông qua lũ chuột nữa."

"Còn bao nhiêu người?"

"Bảy."

"Giờ tính sao?"

Hans do dự một lúc rồi lấy ra một chiếc răng nhỏ từ thắt lưng.

"... ... Cô mau chạy đi."

"Cái gì?"

"Tôi tuy không giỏi chiến đấu nhưng ít nhất tôi có thể kéo dài thời gian."

Bản thân Hans cũng rất muốn chạy trốn. Cậu ta không hề bận tâm tới đứa trẻ đang nằm bên trong ống thủy tinh. Không cần thiết phải mạo hiểm mạng sống của mình và chiến đấu ở một nơi như thế này chỉ để bảo vệ đứa bé đó. Đấy không phải trách nhiệm của cậu ta.

Nhưng anh trai đã yêu cầu cậu ta bảo vệ nơi này. Nếu đó là việc anh trai giao phó thì Hans sẽ trả giá để hoàn thành nó.

"... ... Tôi sẽ câu giờ một chút rồi theo sau."

Vì thế cậu ta không thể rút lui.

Đôi mắt Sheridan mở to trước lời nói của Hans. Ngay sau đó, cô ấy bật cười và vỗ vào lưng người bên cạnh.

"Cô làm gì đấy?"

"À không, lúc này tôi chợt nhận ra cậu cũng không hoàn toàn là một kẻ nhát gan."

"Cô lảm nhảm cái gì vậy?"

"Có lẽ ấn tượng ban đầu của tôi về cậu có chút sai lầm. Yên tâm, tôi sẽ không chạy trốn một mình đâu."

"Nguy hiểm lắm. Cô tốt nhất nên đi trước đi, tôi không thể đảm bảo an toàn cho cả hai chúng ta đâu."

"Nhiều người dù sao cũng tốt hơn."

Sheridan mỉm cười.

"Thế nào? Nếu cậu từ chối, tôi sẽ đi chiến đấu một mình."

"... ... Đừng làm phiền tôi."

Hans nói xong rồi cắm chiếc răng của con thú lớn vào mu bàn tay. Ngay sau đó, cơ thể của Hans phồng lên và biến thành một con gấu. Bộ quần áo bị xé rách nhường chỗ cho bộ lông bồng bềnh.



Sheridan nhìn thấy vậy liền trèo lên người Hans, nắm lấy bộ lông của cậu ta.

"Vậy thì hãy chiến đấu cùng nhau! Tiến lên!"

"Trật tự đi!"

Hans gầm gừ nhưng đã vào tư thế sẵn sàng đối mặt với kẻ thù.

* * *

James Moriarty đã về tới khu mỏ hoang, hắn ta nheo mắt nhìn những dấu chân bên trong. Số lượng khoảng ba mươi người. Nhân số không nhỏ.

James Moriarty chạy nhanh vào trong. Phần còn lại của những chiếc bẫy đã bị phá huỷ nằm rải rác ở mọi ngóc ngách. James Moriarty mỗi khi nhìn thấy một chiếc bẫy bị phá vỡ, hắn càng trở nên sốt ruột hơn.

'Đây là... ... .'

Cuối cùng, khi mỏ than biến mất và khu vực rộng lớn của phòng thí nghiệm bí mật lộ ra. James Moriarty dừng bước, nhìn đ·ống đ·ổ n·át b·ị đ·ánh sập trước mặt. Máu chảy ra từ bên dưới đ·ống đ·ổ n·át cho thấy những kẻ này đ·ã c·hết được một thời gian.

Tooung! Gào!!

James Moriarty đột nhiên cảm nhận được rung chấn nhẹ từ bên dưới mặt đất. Ngay sau đó, một tiếng gầm của một con gấu khổng lồ truyền đến tai hắn.

Hans?

Nếu Hans chủ động biến hình thì có nghĩa là tình hình thực sự không ổn.

James Moriarty ước lượng đại khái vị trí của âm thanh và ngay lập tức dùng ma thuật dịch chuyển đến đó. Nếu là bình thường, hắn sẽ không tuỳ tiện sử dụng ma pháp dịch chuyển như thế này, nhưng giờ không phải là lúc để lo lắng về chuyện đó.

Tầm nhìn của James Moriarty đột nhiên thay đổi cùng với cảm giác cơ thể bị xoắn lại. Cuối cùng, trong khung cảnh sau khi đã thay đổi, James Moriarty loạng choạng đứng dậy. Đầu hắn bắt đầu quay cuồng do đã sử dụng quá nhiều ma lực, nhưng hắn vẫn có thể chịu đựng được.

Ma lực của cái bóng giống như nhựa đường dính chặt vào cơ thể James Moriarty và chảy xuống.

James Moriarty cẩn thận nhìn xung quanh trước khi kiểm tra tình trạng của chính mình.

"Hans."

James Moriarty nhìn thấy một con gấu khổng lồ đang bị mắc kẹt trong một góc phòng thí nghiệm. Sheridan cũng ở đó, cô ấy có vẻ khá mệt mỏi, tuy nhiên, trên cơ thể của Sheridan không có v·ết t·hương nào nghiêm trọng. Có lẽ là do Hans đã chắn lại hầu hết đòn t·ấn c·ông.

"... ... Anh trai."

Hans trong hình hài một con gấu đầy lông lá cười toe toét với James Moriarty. Vẻ mặt của cậu ta lúc này đã nhẹ nhõm hơn hẳn.

"Ngươi là ai?"

Tên chỉ huy trừng mắt nhìn James Moriarty với đôi mắt đỏ ngầu. Hắn ta lúc này cũng đang thở dốc, trên người có rất nhiều v·ết t·hương như thể vừa trải qua một trận chiến khá khốc liệt.

Trong số bảy người còn lại, có ba người đã t·hiệt m·ạng vì bom của người lùn kia.

Điều đó khiến tên chỉ huy cảm thấy rất tồi tệ. Đối với kẻ này, kể cả g·iết tất cả người ở đây cũng không thể làm nguôi cơn phẫn nộ của hắn. Hắn ta đã chủ quan rơi vào một cái bẫy lộ liễu và hậu quả là mất đi những thuộc hạ của mình. Đây không phải là thiệt hại có thể dễ dàng bồi thường.

"Ngươi cùng phe với bọn chúng?"

Lý do tên chỉ huy không lao vào t·ấn c·ông James Moriarty ngay là vì bản năng nào đó đã mách bảo hắn không nên làm vậy.

Người đàn ông này đột nhiên xuất hiện giống như chui ra từ hư không. Sát khí trên người kẻ này không hề nhỏ, chứng tỏ hắn ta cũng là một kẻ chiến đấu lão luyện.

Tình hình hiện tại có chút bất lợi với hắn. Tuy nhiên, hắn vẫn có thể lợi dụng sơ hở của đối phương để lật ngược tình thế. Không phải kẻ mạnh lúc nào cũng là kẻ chiến thắng. Chiến đấu vì sự sống còn bất kể hoàn cảnh có bất lợi đến đâu là niềm tin duy nhất hắn tôn thờ từ trước đến nay.

'Mình cần tìm một kẽ hở của đối phương, sau đó chỉ cần kết liễu hắn.'

Tên chỉ huy ngay lập tức lấy ra một khẩu súng lục.

Khoảnh khắc tay của hắn chạm vào cò súng, âm thanh của một cái đầu bị chặt đứt vang lên, đầu người lăn lóc trên mặt đất. Đôi mắt của tên chỉ huy hoàn toàn không biết rằng bản thân mình đ·ã c·hết. Khi đầu của hắn tiếp xúc với mặt đất, mắt của hắn ta vẫn mở to, bên trong phản chiếu lại thân hình của mình, tay vẫn đang nắm chặt khẩu súng chuẩn bị bóp cò.

"Thủ lĩnh!!!!!!"

Những tên thuộc hạ bên cạnh hô lên thất thanh. Khi những kẻ này chưa kịp phản ứng, cái bóng sau lưng James Moriarty đã nuốt chửng bọn chúng.

Nhìn thấy tình hình đã được giải quyết, Hans lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.



"Những việc như thế này vẫn là nên để cho chuyên gia làm."

"... ... Quý ngài thực sự quá mạnh!"

Một người một gấu nhìn nhau rồi phá lên cười. Bọn họ cuối cùng cũng đã sống sót.

James Moriarty lại gần hai người.

"Vẫn chưa phải lúc để thư giãn. Hans, thí nghiệm thế nào rồi?"

"Tôi không rõ lắm. Chưa thấy bất kỳ phản ứng xấu nào."

James Moriarty đưa cho Hans chất trung hòa cùng với thuốc trị thương.

Hans lập tức nhận lấy, phun thuốc điều trị lên cơ thể rồi tiêm chất trung hòa vào cánh tay. Nhờ lớp da gấu cứng và dai nên các v·ết t·hương trên cơ thể cậu ta không quá sâu. Tuy nhiên, sự đau đớn vẫn là có. Hans cau mày và đứng dậy.

"Tôi sẽ không bao giờ làm chuyện này nữa. May là viên đạn không đâm sâu vào da."

"Ít nhất cậu không dùng đến 'thứ đó'."

"... ... Có c·hết tôi cũng không dùng 'nó' đâu."

Hans nhanh chóng thay bộ quần áo khác.

Ba người đi thẳng tới phòng thí nghiệm.

James Moriarty nhìn Arte vẫn đang nhắm mắt bên trong ống thuỷ tinh.

"Việc chuyển giao linh hồn đã hoàn tất."

Arte mà hắn đang nhìn thấy hiện tại chỉ còn là cái xác không hồn. Linh hồn thực sự của cậu bé đã thấm vào một cơ thể mới.

"Có vẻ như việc đồng bộ hóa sẽ mất chút thời gian."

"Hẳn là vậy rồi."

James Moriarty đang kiểm tra tình trạng của Arte, chợt ngẩng đầu lên.

"Có chuyện gì vậy?"

"... ... Hans. Sheridan. Hai người mau chóng rời khỏi đây."

"Sao tự nhiên....."

"Cô ta đến rồi."

Hans và Sheridan không hiểu James Moriarty có ý gì.

"Ai đang đến vậy?"

Kuuuuung───!!!

Đúng lúc này, một chấn động cực lớn truyền đến từ phía trên, vang vọng khắp phòng thí nghiệm dưới lòng đất.

Boogrrr.

Chất lỏng màu xanh lá cây bên trong ống thuỷ tinh bắt đầu lắc lư.

Kugugoogung!

Âm thanh của thứ gì đó bị mài mòn và sụp đổ dần dần đến gần hơn.

"Cái gì thế?"

James Moriarty nhìn chằm chằm lên trần nhà. Hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của một người ở phía trên.

James Moriarty mơ hồ đoán ra được thân phận của đối phương nên hắn chỉ bình tĩnh mở miệng.

"Một kẻ bám đuôi khó chịu. Cô ta không kiên nhẫn đi tìm lối vào nữa mà tính khoan một lỗ xuống đây luôn rồi."