Giáo Sư Gián Điệp

Chương 283: Bắt gặp (2)



Casey Selmore và Rudger nhìn nhau trong im lặng. Thoạt nhìn thì hai người này trông có vẻ chỉ tình cờ gặp nhau khi đi dạo trên phố, nhưng Pacius có thể tinh ý nhận ra quan hệ giữa hai vị này không đơn giản.

'Ái chà, thú vị đây... ... .'

Pacius vuốt cằm thích thú nhìn tràng cảnh hiện tại. Anh ta nhận ra thân phận cô gái phía bên kia, đó là một pháp sư có danh hiệu của Toà tháp. Hình như cô ta còn là một thám tử tư. Từ cái cách nhìn của người đó với vị giáo sư bên cạnh, hai người này chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.

Chẳng lẽ là quan hệ yêu hận tình thù?

Trông vẻ mặt của giáo sư Rudger Chelici thì có vẻ không giống lắm.

Pacius quyết định sẽ đứng hóng chuyện.

"... ... ."

"... ... ."

Casey Selmore và Rudger vẫn im lặng. Rudger là người mở miệng trước.

"Cố vấn Casey Selmore, cô đang dẫn học sinh đi tham quan thủ đô sao?"

Bầu không khí căng thẳng đến lạ lùng dịu đi đôi chút sau những lời đó. Casey Selmore gật đầu.

"Chúng tôi vẫn đang đi xem mọi thứ xung quanh."

"Vậy sao?"

"Giáo sư Rudger đang bận chuyện gì sao?"

"À, cũng không phải chuyện gì quan trọng."

"Ồ, vậy người bên cạnh anh..."

Casey Selmore liếc nhìn Pacius. Cô ấy không biết người này là ai, nhưng dựa trên các đặc điểm bên ngoài của người đàn ông này cũng không khó đoán ra thân phận của anh ta.

"Chắc hẳn là một hiệp sĩ Hoàng gia có địa vị khá cao."

"Hửm? Chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao?"

"Không. Ngoại hình của anh, tư thế, tác phong, khí chất đều nói lên điều đó."

Pacius kinh ngạc. Anh ta đã thay quần áo trước khi rời khỏi hoàng cung. Vậy mà người phụ nữ này vẫn có thể đoán ra được thân phận của anh ta một cách dễ dàng như vậy. Pacius lúc này mới nhận ra danh xưng thám tử thiên tài của người này không phải tự dưng mà có.

"... ... Anh sẽ không làm chuyện gì nguy hiểm đấy chứ?"

Casey Selmore nhìn Rudger và hỏi. Giọng điệu của cô ấy tuy đã cố giả vờ bình thường nhưng Rudger vẫn tinh ý nhận ra có chút lo lắng trong đó.

"Cô hỏi vậy là có ý gì?"

Nghe vậy, Casey Selmore chợt nhận ra sai lầm của mình, cô ấy hơi đỏ mặt và trông có vẻ xấu hổ, nhưng ngay sau đó liền nghiêm mặt tỏ vẻ nghiêm túc.

"Tôi chỉ đang hỏi thăm người quen thôi!"

".........."

Casey Selmore nhìn Rudger và Pacius bên cạnh.

Người đàn ông này rõ ràng là một hiệp sĩ của Hoàng gia. Từ chuyển động của bước chân hay nhịp thở, Casey Selmore có thể đoán ra trình độ của anh ta không tầm thường, ít nhất phải là một hiệp sĩ cấp cao.

Một người như thế lại đi cùng Rudger Chelici?



Nhìn vào thái độ trò chuyện của hai người thì khả năng tên kia b·ị b·ắt là không cao. Nếu không phải vậy thì có lẽ có liên quan đến những thứ sắp xảy ra ở Lindebrugne.

Casey Selmore cũng cảm nhận được những bất thường đang xảy ra bên trong thủ đô. Sự xuất hiện của hai trong ba đội hiệp sĩ cấp cao của Đế quốc cùng với việc kiểm tra, cảnh giới gắt gao ở ngoài cửa thành phố, cô ấy chắc chắn có chuyện gì đó không ổn sắp diễn ra, rất có thể liên đới đến đoàn đội Theon trong chuyến đi thực tế lần này.

Casey Selmore vẫn chưa thể liên lạc được với Terina nên cô ấy vẫn chưa rõ tình hình cụ thể, hiện cô ấy chỉ có thể suy luận dựa trên vài manh mối ít ỏi.

"Cái đó... ... ."

Casey Selmore tính nói gì đó rồi lại ngậm miệng lại. Cô ấy không biết phải mở lời như thế nào.

"...........Có cần tôi giúp gì không?"

Khi Casey Selmore lắp bắp hỏi, Rudger khựng lại.

"... ... Hả?"

"Ý cô là gì?"

"Có chuyện gì đó sắp phát sinh đúng không?"

Casey Selmore hạ thấp giọng để các học sinh phía sau không nghe thấy.

Rudger không đáp vội mà suy nghĩ một lúc.

Nếu hắn lên tiếng nhờ Casey Selmore giúp đỡ, mọi chuyện chắc chắn sẽ thuận lợi hơn. Hắn tin tưởng khả năng của đối phương sẽ giúp ích rất nhiều trong việc truy tìm dấu vết của những kẻ đột nhập.

Tuy nhiên, khi Rudger nhìn về phía các học sinh phía sau, hầu hết học sinh đều nhìn về phía này với ánh mắt tò mò, có thể thấy bọn nhỏ hiện tại đang rất vui và hứng thú với mọi thứ ở thủ đô. Nếu hắn kéo Casey Selmore đi, chuyến đi thực tế lần này của mấy đứa nhóc sẽ bị kết thúc sớm. Rudger biết các học sinh đã háo hức chờ đợi chuyến đi này như thế nào, hắn không muốn làm bọn chúng thất vọng.

Đôi mắt của Rudger lại quay sang Casey Selmore.

"Không có gì đâu."

"... ... Thật sao?"

"Ừ. Tôi chỉ đang đi kiểm tra tình hình các nhóm cố vấn thôi."

".........."

Casey Selmore chưa kịp nói gì thì Rudger đã dẫn theo Pacius ngang qua đoàn người, tiếp tục đi về phía trước. Casey Selmore nhìn theo bóng lưng của đối phương, không nói gì cả.

Sau khi đã cách khá xa đoàn người, Pacius lúc này mới có cơ hội hỏi.

"Sao anh không nhờ cô ấy giúp đỡ?"

"Ý anh là gì?"

"Cô ấy là thám tử, đúng chứ? Nếu cô ấy tham gia, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều."

Rudger trả lời như thể chuyện đó không có gì to tát.

"Không cần, cô ấy chắc chắn đã nhận ra."

"Sao anh lại nghĩ vậy?"

"Casey Selmore là một người thông minh. Cô ấy chắc hẳn đã sớm nhận ra những bất thường ở thủ đô. Cô ấy sẽ không tin những gì tôi nói ban nãy đâu."

"Vậy sao lúc nãy anh lại bảo không có chuyện gì?"



"Cô ấy vẫn còn việc của bản thân. Không cần làm phiền cô ấy. Dù sao thì tôi đoán là ngay cả khi tôi ngăn cản, cô ấy cũng sẽ tự mình hành động."

Mắt Pacius nheo lại như thể đang trêu chọc Rudger hỏi làm sao hắn lại biết điều đó.

Rudger phớt lờ cái nhìn đó, tiếp tục nói.

"Đây dù sao cũng là nhiệm vụ của chúng ta."

Nghe những lời này, Pacius đã hiểu ý của đối phương, anh ta chỉ cười và lắc đầu.

"Giáo sư Rudger, tôi thực sự muốn hỏi anh một câu."

"Anh muốn hỏi gì?"

"Chính xác thì quan hệ giữa anh và thám tử Casey Selmore là gì vậy?"

"... ... "

Rudger trừng mắt nhìn Pacius.

"... ... Không phải anh đã điều tra về tôi rồi sao? Không cần hỏi những câu vô nghĩa."

"Đúng là vậy. Xem xét những gì đã xảy ra ba năm trước ở Vương quốc Delica, tôi cũng có một vài phỏng đoán sơ bộ, nhưng nhìn thấy phản ứng của thám tử Casey Selmore vừa rồi... ... Có vẻ như cô ấy đã biết sự thật."

"Như vậy thì có vấn đề gì?"

"Không. Không có vấn đề gì. Chỉ là như vậy có ổn không... ... ."

"Cô ấy biết hay không lúc này đã không còn quan trọng nữa."

"... ... ."

Rudger cũng có một cảm giác mơ hồ tương tự khi thái độ của Casey Selmore đột nhiên thay đổi gần đây. Hắn không biết làm thế nào Casey Selmore biết được sự thật trong quá khứ. Nhưng biết rồi thì sao, cũng chẳng có gì có thể thay đổi được. Chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, hiện tại làm gì cũng chỉ vô ích mà thôi.

Vì Rudger đã nói một cách chắc chắn như vậy nên Pacius không tiện nói thêm nữa. Dù sao thì việc quan trọng hiện tại của bọn họ là tập trung tìm ra kẻ đột nhập.

"Anh có phát hiện gì mới không?"

Dù Pacius đang nói chuyện với Rudger một cách bình thường, nhưng mắt anh ta vẫn liên tục nhìn xung quanh. Vừa rồi hai người đi ngang qua nhóm học sinh của Casey Selmore, nếu Quân Giải phóng có cử người theo dõi, bọn họ có thể phát hiện ra bất thường ngay.

"Phía trước."

"Chỗ nào?"

"Hướng một giờ. Người đàn ông đang ngồi trước cửa hàng hoa quả và đọc báo."

"Có thêm một kẻ trung niên đang đứng tựa đèn đường nhìn đồng hồ ở hướng bảy giờ."

"Tôi phụ trách cửa hàng trái cây."

"Tôi xử người còn lại."

Hai người ăn ý tách ra hành động.

Pacius lén lút di chuyển ra phía sau kẻ khả nghi, anh ta giả bộ lại gần như định hỏi chuyện rồi bất ngờ đánh vào gáy người đàn ông trung niên khiến người này ngất xỉu. Pacius nhanh tay đỡ không để người đàn ông ngã xuống tránh gây chú ý, động tác của anh ta tự nhiên đến mức người bên ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy hai người quen đang kề vai bá cổ nhau thân thiết.

Phía Rudger lại hơi khác một chút. Hắn chậm rãi đến gần cửa hàng trái cây và hỏi mua một quả táo. Kẻ khả nghi ngồi gần đó liếc nhìn Rudger rồi tự nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi bước vào một con hẻm nhỏ bên cạnh.



Hắn ta nhận ra Rudger là giáo sư của Theon. Khoảnh khắc người này chuẩn bị báo tin cho đồng bọn, bóng tối bên trong con hẻm trước mặt đột nhiên bùng lên, che khuất tầm mắt kẻ này.

"C-cái!!!!!!!!"

Âm thanh chưa kịp phát ra khỏi miệng liền im bặt. Cái bóng kéo dài trong tích tắc tách ra và biến thành vô số sợi dây, nhốt chặt người đàn ông lại.

Rudger nhìn kẻ bị trói dưới đất, nhẹ nhàng lên tiếng.

"Xong chưa?"

"Đã xong. Còn anh thì sao?"

"Người ở đây."

Pacius ném người trên tay xuống cạnh kẻ bị trói dưới đất.

"Tôi không nghĩ bọn chúng sẽ dễ dàng tiết lộ thông tin đâu."

"Chỉ cần áp dụng vài thủ đoạn đặc biệt."

Đôi mắt của Rudger chợt lóe lên tia tà ác. Hai kẻ b·ị b·ắt trong bóng tối khi chạm vào ánh mắt của Rudger chợt trở nên rùng mình.

"Anh muốn dùng phương pháp nào?"

"Thường thì nên t·ra t·ấn về thể xác, nhưng gần đây tôi đang thử nghiệm xem liệu có thể đánh vào tinh thần bằng phép thuật hay không."

"Tôi cũng có biết một số phương pháp t·ra t·ấn bí mật của Đế quốc."

"Vệ binh Hoàng gia đều học những thứ đó à?"

"Hà hà. Ai cũng phải học. Tuy nhiên thứ này là một phương pháp tôi bí mật học được. Nó khá hữu ích dùng để moi tin từ miệng kẻ khác, dù những kẻ này sau đó cũng không mấy dễ chịu."

"Điều đó không quan trọng."

Hai người thản nhiên nói với nhau những điều đáng sợ.

Sức mạnh ma thuật chảy ra từ Rudger và hào quang chảy ra từ Pacius xâm chiếm không gian. Sắc mặt của hai kẻ dưới đất bị bóng tối bao vây trở nên tái nhợt. Đó là một áp lực đối với người bình thường sẽ không thể chịu nổi.

"!!!!!!!!!"

Hai kẻ này vặn vẹo người, muốn hét lên nhưng miệng của bọn chúng đều bị một cái bóng bịt lại nên không thốt ra được lời nào.

"Ồ. Tên này muốn nói gì đó."

"Vô ích thôi, mấy tên này có vẻ cứng đầu."

"!!!!!!!"

"Nhìn bọn hắn vặn vẹo thân thể tuyệt vọng như vậy, xem ra bọn hắn thật sự có chuyện muốn nói?"

"Nghe nói mấy kẻ thu thập tin tức của Quân Giải phóng cứng miệng lắm. Bọn chúng rất có thể sẽ lừa chúng ta."

"Cho bọn chúng một cơ hội chứ? Sau đó chúng ta sẽ xem xét thông tin từ miệng của chúng rồi xử lý sau."

Gật đầu! Gật đầu!

Hai kẻ dưới đất gật đầu tuyệt vọng trước lời nói của Pacius.

Rudger búng ngón tay và miếng bịt miệng quanh miệng hai kẻ này được gỡ bỏ.

"Tôi sẽ nói! Tôi sẽ cho hai người biết tất cả mọi thứ!"

Rudger và Pacius đồng thời nhìn nhau và khẽ gật đầu.