Giáo Sư Gián Điệp

Chương 298: Vật thí nghiệm (1)



Rudger nhìn chằm chằm vào đối phương, không nói nên lời.

'Tại sao cô lại che giấu một sự thật quan trọng như vậy?'

Belaruna sợ hãi né tránh ánh mắt của Rudger. Nhưng khi ánh mắt của Rudger trở nên mãnh liệt hơn như muốn xuyên thủng mình, Belaruna chợt cảm thấy bất công. Cô ấy không bỏ cuộc mà trừng mắt nhìn lại.

'Anh không có tư cách để nói điều đó với tôi.'

Belaruna biết bản thân đã phạm luật và bị đuổi khỏi khu rừng yêu tinh. Nhưng nghĩ kỹ mà xem, Rudger không phải cũng như thế sao. Những thân phận trong quá khứ của anh ta có cái nào tốt đẹp chứ? Ngay cả thân phận hiện tại của anh ta cũng chẳng phải người lương thiện gì.

Tình cảnh hiện tại trở thành việc hai người đang trừng mắt nhìn nhau, không ai chịu thua ai.

'Đúng là tôi đã phạm luật, nhưng thủ lĩnh chắc chắn còn phạm tội nhiều hơn tôi.'

Belaruna trừng mắt nhìn lại.

Rudger có hơi bất ngờ khi nhìn thấy phản ứng từ đối phương, sau đó hắn lập tức trừng ngược lại.

'Ít nhất thì tôi cũng không giấu chúng với mọi người.'

'.........!!!'

Belaruna cứng họng. Sự can đảm mà cô ấy vừa mới gom góp lại được chút ít một lần nữa b·ị đ·ánh tan.

'Chúng ta sẽ thảo luận vụ này sau khi mọi chuyện kết thúc.'

'... ... Đ-được rồi.'

Cuối cùng tình hình tạm thời được cả hai nhượng bộ.

Chris Bennimore đứng bên cạnh liếc nhìn Rudger và Belaruna bằng ánh mắt sắc bén.

"Hai người trao đổi xong chưa? Có vẻ như hai vị đây đã quen nhau từ trước?"

Giọng điệu của anh ta có phần khó chịu. Đặc biệt, có điều gì đó bất thường trong ánh mắt Chris Bennimore khi nhìn về phía Rudger.

Rudger tự hỏi tại sao người này lại hành động như vậy, nhưng trực giác mách bảo hắn phải nói gì đó giải thích ngay lập tức.

"Chúng tôi không quen biết nhau. Tôi chỉ có phần bất ngờ khi cô ấy lại biết tin tức quan trọng đấy thôi."

"Giáo sư Rudger Chelici, có vẻ như anh cần xem lại thái độ khi hỏi của mình. Bất kỳ ai khi bị chất vấn như vậy đều sẽ cảm thấy khó chịu."

Sao câu chuyện lại đi đến chủ đề này rồi?

"Dù sao thì cô Belaruna cũng là chuyên gia được Đại Công chúa giới thiệu, anh nên nói chuyện tôn trọng cô ấy một chút."

"... ... ."

Giờ nghĩ lại, Rudger quả thật đã nói thế khi giới thiệu Belaruna với Chris Bennimore. Đúng là tự lấy đá đập chân mình. Hắn hiện tại không biết phản bác như thế nào.

Chris Bennimore tiếp tục nói.

"Được rồi. Điều quan trọng bây giờ không phải là chuyện quá khứ của cô Bellaruna mà là rễ của Cây Thế Giới ngay trước mặt chúng ta."

Belaruna vui mừng mở miệng nhằm thay đổi chủ đề.

"Đúng thế. Trước hết, hãy để tôi tóm tắt như thế này. Sức mạnh của ác quỷ đang ngủ yên trong rễ Cây Thế Giới đ·ã c·hết đó. Chúng ta không biết ai đã đưa nó vào, khi nào và ở đâu... ... ."



"Điều đó có nghĩa là sức mạnh của ác quỷ đang nỗ lực thoát ra khỏi bộ rễ bất cứ lúc nào."

"Phải. Rất có thể đó chính là thứ quân địch đang nhắm đến."

Quân Giải phóng đang cố gắng sử dụng sức mạnh của ác quỷ.

Ba người nhận ra rằng đây là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Tuy nhiên, tất cả hiện tại vẫn chỉ là phỏng đoán. Nếu không có bằng chứng rõ ràng, sẽ chẳng ai tin vào thông tin này.

Đúng lúc này, Rudger phát hiện một con bướm nhỏ đang bay lượn trong không trung. Hắn nhẹ nhàng đưa tay ra, con bướm ngay lập tức đậu lên cánh tay hắn. Cuối cùng, con bướm từ từ hoá thành một tờ giấy nhỏ.

Rudger quét qua nội dung trên tờ giấy. Đây là thông tin quan sát được từ con Chimera bị điều khiển.

Cơ sở nuôi cấy Chimera. Lũ thuật sĩ vẫn đang cố gắng nghiên cứu thứ gì đó.

Câu trả lời lúc này đã hoàn toàn rõ ràng. Bọn chúng thực sự đang muốn sử dụng sức mạnh của quỷ dữ.

"... ... Tôi nghĩ chúng ta cần nhanh chóng quay lại và thông báo cho mọi người biết."

Chris Bennimore và Belaruna cũng gật đầu đồng ý. Mức độ nghiêm trọng của tình hình hiện tại hai người này hoàn toàn nhận thức được. Bọn họ cần trao đổi lại đối sách với những người khác càng sớm càng tốt.

"Tốt nhất vẫn nên lấy mẫu Cây Thế Giới làm bằng chứng, mọi người sẽ tin tưởng hơn... ... ."

Thời điểm Rudger chưa nói dứt câu.....

Kugugoong───!!!

Một cơn chấn động lớn vang vọng khắp toàn bộ không gian. Ba người đều sửng sốt trước trận đ·ộng đ·ất bất ngờ này. Nhưng chuyện ngạc nhiên còn tiếp tục xảy ra.

Ầm! Ầm!

Vách ngăn phía sau hành lang nơi ba người vừa đi ra đã sập xuống, chặn đường quay trở lại của họ. Không chỉ con đường bị chặn, ngay cả khung cảnh xung quanh họ cũng đang thay đổi.

Rudger chợt có một suy đoán rằng toàn bộ hệ thống phía dưới mặt đất rất có thể là một mê cung khổng lồ. Khả năng cao là có người có thể điều khiển lại bố trí của mê cung.

Cuối cùng, khi sự rung chuyển lắng xuống và sự ổn định trở lại, nơi ba người đang đứng đã biến thành một địa điểm hoàn toàn khác.

"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"

"Tôi đoán bản thân không gian này không phải là một đường cống ngầm bình thường. Có vẻ nó là một cấu trúc phức tạp như mê cung, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ nó có thể di chuyển được như thế này."

"Mê cung tự di chuyển sao? Hay là có kẻ khác điều khiển?"

"Tôi nghiêng về giả thiết thứ hai. Không khó đoán ra kẻ chủ mưu."

"Trừ khi bọn chúng bị ngốc, nếu không chúng chắc chắn đã sớm nhận ra có kẻ đột nhập. Chúng ta có lẽ không chỉ phải đối phó với Chimera đâu."

"Bọn chúng tính nhốt chúng ta trong này?"

"Ít nhất hiện tại có vẻ đúng là vậy."

Chris Bennimore cau mày. Anh ta không ngờ bọn họ sẽ rơi vào tình cảnh như bây giờ.

"Chúng ta nên tìm kiếm lối thoát thử xem."

"Không quá khả thi. Chúng ta không rành địa hình dưới này. Có khả năng quan địch đã chặn hết đường trốn thoát bên ngoài rồi."

"... ... Trên thực tế, tôi nghĩ chúng ta nên làm ngược lại."



Rudger nhẹ nhàng kiểm tra tình trạng của mình.

"Sẽ tốt hơn nếu mọi chuyện diễn ra như thế này."

"Ý anh là gì?"

"Phía bên kia đã chặn đường quay về của chúng ta, vậy không phải vẫn còn một con đường sao?"

"........."

"... ... Anh điên rồi!"

Chris Bennimore hiểu Rudger đang nói gì, anh ta lẩm bẩm cảm thán. Tuy nhiên, Chris Bennimore không hề có dấu hiệu gì phản đối. Bản thân anh ta cũng biết hiện tại bọn họ chỉ có một con đường duy nhất phải đi. Bọn họ không còn đường lùi nữa. Nếu đã biết rõ đối phương tính làm gì, thay vì bị động phòng thủ không bằng chủ động t·ấn c·ông.

"Nếu anh không tự tin khi chiến đấu, anh có thể giao việc đó cho tôi."

Rudger nói điều đó với giọng điệu lạnh nhạt thông thường của mình. Tuy nhiên, những lời này vào tai Chris Bennimore lại có chút châm chọc.

"... ... Không cần. Dược học tuy chỉ là một lĩnh vực thiên về nghiên cứu nhưng không có nghĩa là tôi không thể chiến đấu."

"Vậy tại sao anh lại không tham gia vào trận đấu tại Lễ hội Phép thuật?"

"Tôi thấy không cần thiết."

Chris Bennimore bình thản liếc mắt về phía Rudger.

Rudger gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

"Được rồi. Trong trường hợp đó, mong anh có thể bảo vệ chuyên gia Belaruna của chúng ta."

"Không cần anh phải nhắc."

"... ... !"

Belaruna rất cảm động khi nghe thấy những lời đảm bảo của Chris Bennimore. Dù thực tế Belaruna chẳng cần phải bảo vệ nhưng hiện tại, trên danh nghĩa cô ấy đang là người không có sức chiến đấu. Tốt nhất là cô ấy vẫn nên nghe theo sắp xếp của bọn họ.

"Có kế sách nào tốt hơn không?"

"Ý anh là gì?"

"Ngay cả khi chúng ta quyết định chủ động t·ấn c·ông thì đây vẫn là sân nhà của đối phương. Bọn chúng chắc chắn nắm giữ nhiều lợi thế hơn."

Nếu bọn họ di chuyển một cách mù quáng và địa hình lại bị thay đổi, bọn họ sẽ lại bị lạc. Tất cả cố gắng trước đó đều sẽ trở nên vô nghĩa.

Tuy nhiên, mối lo ngại của Chris Bennimore đã bị Rudger nhẹ nhàng bác bỏ.

"Anh có thấy rễ cây đằng kia không?"

"... ... Anh muốn nói gì? Không phải nó vẫn ở đó từ nãy sao?"

"Đúng thế. Vừa rồi, khi cấu trúc địa hình thay đổi, con đường phía sau chúng ta đã bị thay thế. Vì vậy, tôi đoán nơi đây có lẽ là một tàn tích có địa hình di chuyển theo cấu trúc ba chiều."

"Như vậy thì sao?"



"Điều đặc biệt là vị trí gốc cây không hề thay đổi. Như vậy đồng nghĩa với việc vị trí của thân cây và những nhánh rễ là cố định."

"... ... !!!"

Chris Bennimore chợt ngộ ra ý tưởng Rudger đang ám chỉ.

"Anh muốn nói rằng nếu chúng ta lần theo hướng đi của những chiếc rễ này, chúng ta sẽ có thể tìm ra nơi ẩn náu của kẻ địch đúng không?"

Rudger khẽ gật đầu khẳng định.

Cơ sở ngầm này có hình dạng một chiếc đĩa khổng lồ. Hắn dự đoán hẳn phải có một khu vực rỗng ở trung tâm, có lẽ đó là nơi chứa lõi của Cây Thế Giới đ·ã c·hết.

Rễ của Cây Thế Giới sinh trưởng từ khu vực trung tâm và lan rộng khắp nơi, phá hủy các bức tường bên ngoài và chiếm lấy không gian bên ngoài. Đó có lẽ là lý do khả dĩ nhất giải thích tại sao chỉ một phần địa hình nơi đây có thể di chuyển. Nếu bọn họ tập trung vào hướng rễ cây vươn ra và lần theo chúng, bọn họ có thể đến được tâm của bộ rễ hoặc chí ít bọn họ sẽ không bị lạc đường.

"Nhưng có một vấn đề, kẻ địch chắc chắn cũng có thể đoán ra được kế hoạch của chúng ta."

"Đúng vậy."

"Vậy chẳng phải việc thay đổi địa hình như thế này là một hành động vô nghĩa sao?"

"Lúc đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ tôi lại nghĩ đến một nguyên nhân khác."

"Đó là gì?"

"Ở phía trước."

Khi Rudger nói vậy, Belaruna và Chris Bennimore mới muộn màng nhận ra có sự xuất hiện của những kẻ lạ mặt. Nếu đối phương đã ước tính sơ bộ về sức mạnh của bọn họ thì những kẻ đến đây chắc chắn không phải dạng tầm thường.

"Có vẻ bọn chúng muốn tự tay xử lý chúng ta ở đây."

Rudger nói xong liền cẩn thận kiểm tra lại tình trạng hiện tại của mình. Mọi thứ có vẻ ổn, không có dấu hiệu cạn kiệt ma pháp.

"Như thế này thực ra lại là tình huống tốt cho chúng ta."

Hắn cầm trên tay một cây trượng dài màu đen có đầu được trang trí hình con quạ. Năng lượng ma thuật đang cuộc xoáy thu gọn bên trong quyền trượng.

"Đỡ mất công phải đi tìm kẻ địch."

Rudger ngay lập tức kích hoạt phép thuật của mình.

* * *

"Đúng là khó tin."

Pacius thốt ra lời cảm thán khi nhìn cấu trúc bên trong lòng đất thay đổi. Tất nhiên anh ta không bị lạc vì đã có những nhánh rễ cây chỉ hướng.

Pacius đang bất ngờ khi biết rằng hệ thống cống ngầm phía dưới lại có thể di chuyển. Một hệ thống phi thường như thế này đã tồn tại bên dưới Đế quốc sau hàng thế kỷ và hiện tại nó vẫn còn hoạt động tốt. Trí tuệ của cổ nhân thật đáng ngưỡng mộ. Bọn họ có thể làm ra được một thứ tuyệt vời như vậy trong cái thời đại mà khoa học còn chưa phát triển.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vào năm trăm năm trước? Làm sao mà một vương quốc có thể xây dựng nên công trình kỳ vĩ như vậy lại bị sụp đổ không để lại chút dấu vết nào trong lịch sử?

Không giống như Pacius đang suy nghĩ vẩn vơ, pháp sư đi cùng anh ta là Loteron chỉ im lặng nhìn về phía trước. Kẻ địch của bọn họ đã xuất hiện ngay sau khi địa hình thay đổi.

"Chuẩn bị tinh thần đi, ngài Vệ binh Hoàng gia."

"Anh có thể gọi thẳng tên tôi, tôi không ngại đâu."

Loteron ngay lập tức vào tư thế chuẩn bị cho một trận chiến khốc liệt.

"Chiến thôi."

Pacius bật cười sảng khoái trước những lời lẽ hiếu chiến đó.

"Rất hợp ý tôi."