Giáo Sư Gián Điệp

Chương 327: Đối mặt (1)



Tại đại sảnh tiếp khách của Lâu đài Hoàng gia đang tụ tập các học sinh của Theon.

"Nơi này tuyệt thật!"

"Nhìn bức tượng đằng kia đi! Đó là tác phẩm điêu khắc Gavid nổi tiếng đấy!"

"Nghe nói tất cả những bức tranh ở đây đều phản ánh một đoạn lịch sử có thật. Sao bọn họ có thể làm được những chuyện không tưởng đó vậy?"

Các học sinh đi vòng quanh bên trong lâu đài và liên tục xuýt xoa.

"Đúng là Lâu đài Hoàng gia của Đế quốc. Không thiếu thứ gì cả."

"Thành thật mà nói, lúc đầu tôi khá lo lắng khi lịch trình bị trì hoãn. Nhưng hóa ra cũng không tệ lắm."

"Oa! Tôi thực sự muốn sống ở đây mãi mãi."

"Bớt ảo tưởng đi!"

Chỗ ở dành cho khách rất lớn và được trang bị đầy đủ mọi thứ không khác gì một khách sạn năm sao. Có lẽ vì lý do đó mà không có học sinh nào không hài lòng khi ở trong Lâu đài Hoàng gia. Đồ ăn ngon, chăn ấm nệm êm, mọi sinh hoạt đều thoải mái.

"... ... Thực sự không muốn về tý nào~"

"Chậc! Nghĩ đến đống bài kiểm tra khi quay trở lại thôi cũng hãi rồi."

Chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh lại phải cắm đầu cắm cổ học khi quay về Theon cũng khiến cho rất nhiều người than thở. Thế là các học sinh quyết định phải tận hưởng triệt để khoảnh khắc hiếm hoi này.

Hoàng gia Exilion cũng rất thấu hiểu tâm trạng của những đứa trẻ nên quyết định tổ chức một bữa tiệc tiếp đón thịnh soạn coi như là trải nghiệm thú vị cuối cùng của chúng ở thủ đô Lindebrugne.

Đương nhiên, tất cả những chuyện này đều là sự chiêu đãi có tính toán.

Theon là một nơi biệt lập không chịu sự can thiệp của Đế quốc. Việc khiến Theon mắc nợ là tiền đề tốt để giành được ưu thế khi thực hiện một số loại giao dịch với học viện trong tương lai.

Hơn nữa, hầu hết học sinh của Theon đều tài năng. Những đứa trẻ này rất có thể sẽ trở thành trụ cột của đất nước trong tương lai sau khi tốt nghiệp. Việc truyền tải hình ảnh tích cực về Hoàng gia có thể coi là một hình thức đầu tư lâu dài.



Thực tế cũng cho thấy có khá nhiều học sinh sau khi trải qua vài ngày bên trong Lâu đài đã bày tỏ mong muốn được đến Hoàng cung phục vụ sau khi tốt nghiệp.

Kế hoạch của Đại Công chúa Eileen bước đầu đã thành công.

Các học sinh còn đang bận tận hưởng khoảnh khắc sung sướng, hoàn toàn không biết ý đồ của Hoàng gia.

Sedina Rosen cũng quyết định gác công việc sang một bên và tận hưởng chút thời gian rảnh rỗi của mình. Cô ấy đang ở một khuôn viên có khung cảnh thiên nhiên tương đối yên tĩnh. Bản thân Sedina luôn thích những nơi có nhiều thực vật.

Sedina chậm rãi đi dạo xung quanh. Những đường mòn bao quanh khuôn viên này có khá nhiều cây cối rậm rạp tỏa bóng mát che phủ cả con đường, tạo cho người ta cảm giác như đang đi dạo trong một khu rừng rậm rạp.

Một học sinh bình thường sẽ không đến đây vì không khí nơi này có hơi nặng nề, nhưng đối với Sedina, đây là một nơi thân thuộc có cảm giác như ngôi nhà của cô ấy vậy.

Sedina ngồi xổm tựa lưng vào một cây liễu lớn gần bờ hồ. Cô ấy khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió thổi qua mang tai.

Sedina thả lỏng đôi tay đang ôm đầu gối.

Xoạt.

Sedina mở mắt khi cảm thấy đầu ngón tay mình chạm phải thứ gì đó trên mặt đất. Thứ đang treo trên đầu ngón tay cô ấy là một cành liễu đã rơi xuống đất.

Sedina cầm nhánh cây lên, chăm chú quan sát. Cô cắt bỏ một phần cành cây, lấy lõi ra và dùng phép thuật tạo những chiếc lỗ bên trên. Nhánh cây chẳng mấy chốc liền biến thành một cây sáo đơn giản.

Sedina đưa cây sáo lên miệng thổi khẽ, một âm thanh du dương, trong trẻo vang lên. Sedina di chuyển những ngón tay gầy gò trắng nõn của mình qua lại theo điệu nhạc.

Ngay cả bản thân Sedina cũng không biết bài hát đó là gì. Cô ấy chỉ bắt chước giai điệu mà mẹ của mình thường hát khi còn rất nhỏ.

Sedina đang chìm đắm trong điệu nhạc chợt cảm thấy có một bóng người đang tiến về phía mình. Cô ấy khựng lại, hạ cây sáo xuống.

"... ... ."

Sedina sững sờ khi nhìn thấy người xuất hiện trước mặt.

Là Julia Plumheart.



Phản ứng của Sedina khi nhìn thấy đối phương chính là nhanh chóng đứng dậy định rời đi.

"Cậu định chạy trốn đến bao giờ?"

* * *

Bảo khố của Hoàng gia.

Nơi này còn có một tên gọi khác là kho tàng lịch sử, là nơi đã lâu không có dấu vết con người đặt chân tới.

Theo như Erendir đã nói, trăm năm qua cũng chỉ có một người ngoài không phải Hoàng thất được phép bước vào, người đó hiện tại chính là thống lĩnh Vệ Binh Hoàng Gia, Luthus Wardot.

Nhưng với Rudger, khi bước chân vào đây, thứ mà hắn quan tâm chỉ có một.

Rudger nhanh chóng quét mắt quan sát toàn cảnh bên trong Bảo khố. Thứ đập vào mắt hắn đầu tiên chính là ánh sáng hoàng kim rực rỡ. Đó là hàng ngàn, hàng vạn vàng bạc, châu báu lấp lánh trải khắp không gian. Số lượng nhiều đến mức ánh sáng phản chiếu của chúng khiến hắn cảm thấy hơi nhức mắt. Giá trị của những đồ vật này khó có thể ước tính chính xác.

Nhưng những thứ này mới chỉ là phần râu ria bên ngoài. Báu vật thực sự đều được cất giữ sâu bên trong.

Rudger cẩn thận kiểm tra cấu trúc bên trong. Nơi này giống một bảo tàng triển lãm khổng lồ hơn là một nhà kho cất giữ đồ vật. Vô vàn hoa văn chạm trổ tinh tế được khắc trên trần nhà, trên các bức tường và cột chống. Những họa tiết này không đơn thuần chỉ để làm đẹp mà còn là một loại ma văn chứa phép thuật liên tục dò quét khu vực xung quanh xem có kẻ xâm nhập đáng ngờ nào không.

Rudger thầm suy đoán các họa tiết này đều là chi tiết nhỏ của một trận pháp khổng lồ gia cố lên toàn bộ Bảo khố.

Ngoại trừ các ma văn chạm khắc còn vô vàn các phép thuật bảo hộ được ếm lên khắp mọi nơi, từ dò xét, phòng hộ, ảo giác cho đến phản đòn, bẫy rập, t·ấn c·ông...Đủ các thể loại phép thuật được dựng lên cho tất cả các tình huống giả định có thể xảy ra bên trong.

Rudger thầm nghĩ xem mình có thể lẻn vào đây và an toàn trở ra hay không, nhưng rồi hắn lắc đầu phủ định ý nghĩ đó. Cũng may là cuối cùng hắn bước vào đây với tư cách đường đường chính chính cứ không phải lén lút ă·n t·rộm.

Rudger nhanh chóng bỏ qua nơi cất giữ tiền vàng và đồ trang sức, tiến sâu hơn vào bên trong.

Màu của ánh sáng vốn tràn ngập ánh hoàng kim dần trở nên nhạt hơn, khung cảnh xung quanh bắt đầu trở nên nặng nề. Các đồ vật được trưng bày ở phía bên trái lối đi nổi bật dưới ánh đèn trắng tinh. Chúng đều là những món đồ không tầm thường.



Ánh mắt Rudger quét qua một hiện vật gần nhất. Đó là một chiếc vương miện được đính bảy viên đá quý màu khác nhau. Rõ ràng đó là một tạo tác cao cấp vì nó chứa đựng sức mạnh ma thuật khổng lồ.

Găng tay, áo choàng và bộ áo giáp toàn thân. Chúng ít nhất là phải những tạo tác cấp cao hoặc tạo tác tương đương với cổ vật.

Việc ưu tiên trước mắt chính là nhanh chóng tìm ra mảnh Thánh vật kia.

Vấn đề duy nhất là thứ đó ở đâu trong những đồ vật này? Hắn không thể đi kiểm tra từng cái một được, thời gian không cho phép.

Bên dưới mỗi món đồ là phần giới thiệu sơ lược, có những đồ vật còn không được mô tả đầy đủ, có lẽ là khuyết thiếu thông tin nên người ta chỉ để ở đây sưu tầm chứ không có ý muốn sử dụng.

Rudger tiếp tục tiến vào sâu hơn.

Bất chợt, một luồng ánh sáng dịu nhẹ chảy ra từ trong ngực hắn. Phản ứng đến từ mảnh vỡ hắn mang theo. Điều này báo hiệu đồ vật hắn cần tìm ở gần đây.

Rudger đi theo hướng ánh sáng chỉ dẫn. Hắn nhanh chóng tìm thấy thứ mình muốn.

Dưới ánh sáng trắng tinh khiết, có một mảnh vỡ nhỏ không rõ tên và mục đích sử dụng được bày biện ở một nơi không quá thu hút.

Rudger đưa tay ra cầm lấy mảnh vỡ. Hắn quan sát kỹ càng thứ trên tay một lúc rồi nhét nó vào túi.

'Còn cần chọn thêm hai thứ nữa.'

Thực ra mục đích chính của hắn đã đạt được, hắn có thể rời đi ngay. Nhưng nếu có thể lấy thêm dù chỉ một món đồ quý giá thì ai dại gì mà từ chối.

Rudger bình tĩnh nhìn các món đồ xung quanh.

Đầu tiên hắn quyết định bỏ qua tất cả thứ gì có vẻ ngoài quá hào nhoáng. Những thứ được đính đá quý, lấp lánh ánh sáng trông có vẻ bắt mắt đều bị loại bỏ. Những đồ vật đó không phù hợp với phong cách của hắn. Mang theo một món đồ như vậy có khác gì thông báo cho đối thủ biết bản thân đang có tạo tác ma thuật lợi hại. Điều đó sẽ chỉ khiến cho kẻ địch cảnh giác hơn, không có nhiều tác dụng. Hắn vẫn phù hợp với phong cách á·m s·át, t·ấn c·ông bất ngờ hơn.

Rudger không chọn những món đồ có khả năng ban phát tài phú vì hắn cảm thấy không cần thiết. Hắn cần những thứ có thể bảo vệ tính mạng của bản thân hơn.

Đôi lúc hắn cũng tự hỏi liệu rằng có một ngày nào đó trong tương lai, sau khi hoàn thành được tâm nguyện cần làm, bản thân hắn có thể mai danh ẩn tích, sống một cuộc sống bình thường không?

Nhưng đó là một giả định vô nghĩa!

Thật quá tự mãn khi mơ tưởng đến một tương lai có thể sẽ không bao giờ xảy ra.

Rudger quyết định tiếp tục quan sát xung quanh, hy vọng tìm được thứ gì đó phù hợp.

Và rồi hắn chợt dừng lại khi đi lướt qua một bệ đỡ. Có một vật đặc biệt thu hút sự chú ý của hắn.