Giáo Sư Gián Điệp

Chương 328: Đối mặt (2)



Rudger chăm chú nhìn chất lỏng màu bạc trước mặt. Nhìn bề ngoài trông thứ này giống thủy ngân hòa tan ở nhiệt độ phòng. So với những đồ vật có vẻ ngoài cố định thì tạo tác này có vẻ như có thể tùy ý điều chỉnh hình dáng của nó.

Phần giới thiệu về tạo tác có ghi chú [Lưu Ngân]. Nó có phần giống con Golem lỏng mà Victor Dreadful đã sử dụng.

Rudger nhẹ nhàng đưa tay về phía chất lỏng trên bệ đỡ. Khoảnh khắc chất lỏng chạm vào đầu ngón tay của hắn, nó lập tức trườn dọc theo bàn tay Rudger như một con rắn bạc sống động.

Rudger nhìn xuống vũng bạc nhỏ trên lòng bàn tay. Dường như có một liên kết kỳ lạ hình thành trong khoảnh khắc giữa hắn và chất lỏng, hắn hiện tại đã có thể hiểu được cách sử dụng thứ này.

!!!

Chất lỏng theo sự điều khiển của Rudger đột nhiên nở ra, ngay lập tức biến thành một thanh kiếm sắc bén.

Rudger cẩn thận quan sát thanh kiếm trên tay. Toàn bộ chất liệu đều là bạc nguyên chất nhưng vẫn có cảm giác chắc tay và sắc bén không giống bình thường. Rudger lật tay, thanh kiếm liền trở lại thành chất lỏng tròn trịa như ban đầu.

Khi Rudger nảy ra một hình ảnh mới trong đầu, chất lỏng có chút bồn chồn, sau đó bung lớn tạo hình thành vô số bông hoa đang nở rộ.

'Thứ này rốt cuộc có thể mở rộng kích thước đến mức độ nào đây?'

Rudger giữ chặt chất lỏng trong lòng bàn tay rồi vung nó lên. Những sợi chỉ bạc đan xen bay phấp phới trong không trung. Khi hắn kéo đầu ngón tay của mình, sợi chỉ bạc như thể hiểu ý liền kéo căng ra hết mức. Độ đàn hồi tuyệt hảo nhưng vẫn không mất đi sự sắc bén vốn có, xúc cảm trên đầu ngón tay cũng không quá tệ.

Rudger quyết định đây sẽ là vật thứ hai hắn mang đi.

Hắn chuyển suy nghĩ của mình sang một hình ảnh khác. Chất lỏng ngay lập tức biến thành một chiếc vòng bạc nhỏ quấn quanh tay phải của hắn.

Rudger nhìn thứ trên tay với vẻ hài lòng và bắt đầu tìm kiếm lựa chọn cuối cùng.

Cộp. Cộp.

Tiếng giày của Rudger vang vọng trong không gian yên tĩnh.

Hắn đang tự hỏi liệu ở đây có thứ gì có công hiệu giống như thần dược không?

Rudger sau một hồi suy nghĩ liền lắc đầu. Hoàng gia không cần thiết phải dùng Bảo khố để làm nơi cất giữ thần dược, thứ đó chưa đủ giá trị để có thể xuất hiện ở đây.

Nếu hắn hỏi Eileen, khả năng cao cô ta sẽ cung cấp thuốc cho hắn. Nhưng cái giá của cuộc giao dịch đó hắn chắc chắn không chấp nhận được.

Rudger vừa quan sát xung quanh vừa suy nghĩ đủ thứ chuyện. Không biết có món đồ nào thích hợp cho đồng đội của hắn sử dụng không.

Với ý nghĩ này, khi nhìn xa hơn, có thứ gì đó khiến Rudger phải dừng bước.

Kính mắt?

Nhìn bề ngoài thì nó giống như một chiếc kính độc nhãn bình thường, nhưng nếu có thể được trưng bày ở một nơi như thế này thì chắc chắn chiếc kính mắt kia không hề đơn giản.

Khoảnh khắc đọc dòng chữ giải thích, trong mắt Rudger tràn ngập sự thích thú.

[Tiềm Nhãn] - vật đo lường tiềm năng hoặc kỹ năng hiện tại của một sự vật.

Điều đáng nói ở đây là vật phẩm này là tạo tác được tạo ra bởi hiệu trưởng đầu tiên của Theon. Nó là món quà quyên tặng cho Hoàng gia khi vị pháp sư này q·ua đ·ời.

Rudger cầm lấy chiếc kính. Khi hắn đeo nó lên mặt, chiếc kính vừa vặn một cách hoàn hảo.



'Không tệ.'

Rudger nhìn quanh. Ma thuật từ mắt kính điên cuồng hiển thị thông số, vô vàn dữ liệu đo lường hiển thị cho Rugder dưới dạng màn hình xanh lam.

Rudger thốt lên một tiếng cảm thán khi nhìn thấy thông số của các hiện vật xung quanh. Tuy vẫn còn một vài hạn chế, song, việc có thể kiểm tra sức mạnh tương đối của một vật chỉ bằng cách rà quét như thế này cũng đã cho thấy chiếc kính này là một tạo tác tuyệt vời. Hắn cảm thấy rất hài lòng với hiệu quả này.

Rudger cuối cùng đã thấy đủ liền trở lại lối ra của Bảo khố. Chuyến đi lần này thu hoạch không tồi.

* * *

Cánh cửa đá khổng lồ sau một lúc lâu rốt cuộc mở ra, thân hình Rudger xuất hiện trở lại.

"Chọn xong rồi à?"

Eileen đang đợi bên ngoài, ngay khi nhìn thấy Rudger liền không hài lòng.

"Anh là người đầu tiên dám bắt Đại Công chúa cao quý như ta phải chờ lâu như thế này đấy."

"Biết sao được. Đồ vật bên trong quả thực khiến tôi rất khó chọn lựa."

"Vậy anh đã mang gì từ bên trong ra?"

"Tôi tưởng cô phải biết bên trong thiếu thứ gì rồi chứ?"

"Chỉ có Hoàng đế chính thức mới được quyền biết. Ta hiện tại vẫn chưa được truyền ngôi."

"Vậy sao? Cô hẳn là đã đoán ra tôi sẽ chọn thứ gì đầu tiên."

"Mảnh vỡ không xác định đó?"

"Phải. Hai thứ còn lại là chất lỏng màu bạc và chiếc kính độc nhãn này."

Khi Rudger đeo [Tiềm Nhãn] lên mặt, Eileen khoanh tay và lẩm bẩm như thể đang càu nhàu.

"Trông hợp với phong cách của anh đấy."

Thay vì trả lời, Rudger nhìn hai người Eileen và Pacius với ánh mắt đầy hứng thú.

'Không tệ chút nào!'

Các thông số của Eileen hiển thị trên [Tiềm Nhãn] thực sự ấn tượng. Ánh sáng phát ra từ trên người Đại Công chúa tỏa sáng rực rỡ như những viên đá quý. Pacius cũng không hề kém cạnh. Sức mạnh của anh chàng này vẫn còn không gian phát triển rất lớn. Dù vậy thì hiện tại, năng lượng ánh sáng tỏa ra từ Eileen vẫn mạnh mẽ hơn và đang có xu thế lấn át người hầu của mình.

Ánh sáng chảy ra từ người Eileen như những dòng suối nhỏ xâm chiếm không gian dần có xu thế muốn nuốt chửng cả cơ thể Rudger.

"......."

Rudger bình thản tháo [Tiềm Nhãn] xuống và nhét nó vào túi.



Eileen nheo mắt nghi ngờ khi nhìn thấy hành động kỳ quái của đối phương.

"Anh vừa nhìn gì vậy?"

"Một ảo ảnh mà thôi."

"Ảo ảnh gì? Trả lời ta. Anh đã nhìn thấy cái gì?"

"Thực sự không có gì đặc biệt."

"Ta bảo anh trả lời."

Bản thân Eileen chưa từng bị người khác đối xử qua loa như vậy, cô ta theo bản năng trở nên nghi ngờ gấp bội.

"........"

Rudger suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

"Tôi vừa nhìn thấy viên ngọc đẹp nhất trên đời."

"... ... ."

Má Eileen chợt ửng đỏ khi nhận được câu trả lời như vậy.

"Chậc. Chậc."

Pacius bên cạnh huýt sáo trêu chọc.

Eileen ngay lập tức hắng giọng và quay đầu đi. Cô ta không có hứng thú hỏi về đồ vật cuối cùng nữa mà nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Anh có vẻ đã chọn được những món đồ phù hợp với mình. Vậy bây giờ anh định làm gì?"

"Tôi vẫn còn công việc ở học viện. Đoàn đội của Theon khả năng sẽ phải ở lại thêm vài ngày."

Eileen gật đầu.

Bản thân Rudger hiện tại là Trưởng phòng Kế Hoạch, hắn cũng là người dẫn đoàn trong chuyến đi thực tế lần này. Eileen hiểu đối phương có rất nhiều việc phải xử lý.

"Có trách nhiệm là tốt nhưng để bản thân được nghỉ ngơi thư giãn một thời gian cũng không phải là một ý tưởng tồi."

"... ... ."

"Cái tính cuồng công việc của anh vẫn chẳng thay đổi tý nào."

"......"

Pacius đứng bên cạnh rất ngạc nhiên trước những gì Eileen đang nói. Đại Công chúa cao quý hắn phục vụ bấy lâu lúc này lại đang cố gắng thuyết phục, giữ chân một người sao?

* * *

Nhóm người Aidan đang háo hức khám phá lâu đài. Chủ yếu là Tracy dẫn đầu và quan sát xung quanh, còn ba người Aidan, Leo và Iona lẽo đẽo theo sau.



Tracy rất không hài lòng vì chuyến đi thực tế mà cô vô cùng hào hứng đã không diễn ra tốt đẹp như kỳ vọng.

Sau khi tỉnh dậy từ sự kiện bị Basara t·ấn c·ông, Tracy nhanh chóng bình phục, sau đó liền nhất quyết kéo bạn bè ra ngoài thư giãn, tranh thủ khoảng thời gian ít ỏi còn lại.

"... ... Tôi muốn nghỉ ngơi thêm chút nữa."

Leo bề bộn nhiều việc chỉ biết thở dài và càu nhàu, nhưng cuối cùng vẫn im lặng chiều theo ý cô nàng kia.

"Aidan, cậu vẫn ổn chứ?"

"Hả? Gì cơ?"

"À, không... ... không có gì."

Leo định nói gì đó nhưng cuối cùng liền thôi.

Khi tất cả những người đã ngất đi tỉnh dậy, Leo nhìn thấy Aidan là người duy nhất đứng yên và trông có vẻ tỉnh táo hơn cả. Đó là biểu cảm của một người biết chuyện gì đã xảy ra.

Tất nhiên, khi Leo hỏi Aidan một cách mơ hồ thì cậu chàng liền lắp bắp nói rằng bản thân không biết. Cuối cùng, Leo liền phớt lờ, không cố gắng tìm hiểu mọi chuyện. Trong mắt Leo, người như Aidan cũng chẳng thể làm nổi chuyện gì xấu được.

Đây thực sự là một chuyến đi thực tế đầy ý nghĩa. Có ba học sinh b·ị t·hương nhưng may mắn là không có t·hương v·ong nào bên phía học viện. Điều này an ủi phần nào lương tâm của Leo.

'... ... Ai quan tâm chuyện gì xảy ra với người khác cơ chứ? Mình chỉ cần những kẻ ngốc này an toàn là được.'

Leo nghĩ vậy và liếc nhìn Iona. Cậu ta đã để ý khá lâu, thấy tình trạng của cô nàng thú nhân kia có vẻ kỳ lạ.

"... ... Iona?"

"......."

Iona vốn luôn âm thầm đi cùng mọi người, đột nhiên dừng lại và nhìn về phía trước. Hướng nhìn của cô ấy là một khu rừng phía sau con đường mòn của lâu đài. Leo hướng mắt theo nhưng không thấy gì khả nghi.

"Có gì ở đó không?"

"........"

"Sao thế?"

"Tôi đi một lát rồi về."

Iona chỉ để lại những lời đó và nhanh chóng đi về phía khu rừng.

***

"Ra đi. Tôi biết có người đang ở đây."

Sabak.

Iona vừa dứt lời, đối phương lập tức lộ diện, như thể ngay từ đầu đã không có ý định trốn tránh.

"... ... Ngài Loteron?"