Giáo Sư Gián Điệp

Chương 333: Những vị khách không mời (1)



"Giáo sư đã làm thế nào vậy?"

"Đó là một phép phong ấn đơn giản. Nó sẽ ngăn chặn nguồn năng lượng đang cố rò rỉ ra bên ngoài của trò."

"Chỉ đơn giản vậy sao?"

"Phong ấn này không hoàn hảo nên trò vẫn phải cẩn thận. Sau khi thức tỉnh, sức mạnh của trò sẽ ngày một mạnh hơn theo thời gian, đến một lúc nào đó thì ngay cả phong ấn cũng sẽ không thể che chắn cho trò. Ít nhất thì hiện tại thứ này vẫn có thể giúp chúng ta kéo dài được một chút thời gian."

"Giáo sư nói thứ này là ma thuật phong ấn?"

Rene biết phong ấn là một phép thuật rất khó học. Một pháp sư có thể sẽ phải dành ra cả đời để nghiên cứu thứ này. Vậy mà giáo sư lại có thể tạo ra một phong ấn trong khoảng thời gian ngắn như vậy. Nhìn biểu cảm thản nhiên của giáo sư thì có vẻ chuyện này đối với giáo sư không phải việc gì to tát.

"Rene, ta đã giải thích cho trò những gì trò cần biết ở thời điểm hiện tại. Ta chỉ có một yêu cầu. Trò hãy hứa với ta là không tiết lộ những chuyện ngày hôm nay với người khác."

"Tại sao phải làm vậy ạ?"

"Nếu có người phát hiện ra trò sở hữu Con mắt Phán Quyết, giáo hội Lumensis sẽ làm mọi cách để mang trò đi. Những sinh vật giống như con quỷ lần trước cũng sẽ sớm tìm tới trò. Nếu chuyện đó xảy ra, ta không thể đảm bảo an toàn cho trò."

"Em hiểu rồi."

Rene gật đầu. Đột nhiên, cô bé chợt nhớ ra rằng có một người khác cũng đã nhìn thấy sự biến đổi của bản thân.

"Thưa giáo sư, thực ra thì có chuyện này...."

"Trò muốn nói với ta rằng có người đã nhìn thấy đôi mắt của trò bị thay đổi?"

"......."

Rene theo bản năng né tránh ánh mắt của Rudger, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

"Là ai?"

"Dạ, chỉ có một người thôi. Là chị Erendir."

"Trò Erendir?"

"V-vâng."

"........"

Rudger biết hai đứa trẻ này gần như luôn đi cùng nhau, việc Erendir chứng kiến cảnh tượng lúc Rene thức tỉnh không quá khó hiểu.

Vấn đề duy nhất chính là thân phận của Erendir.

Rudger không muốn chuyện này dây dưa quá nhiều với người khác đặc biệt là Hoàng tộc Exilion. Hắn thừa hiểu cô bé kia sẽ không quan tâm lời mình nói nếu hắn ra mặt yêu cầu cô bé giữ bí mật. Nếu hắn nhờ Eileen làm trung gian tác động thì mọi chuyện còn trở nên phức tạp hơn. Trong tình huống xấu nhất rất có thể Eileen sẽ tính kế lên người Rene. Hắn không muốn nhìn thấy chuyện đó xảy ra.

Tốt hơn hết vẫn là càng ít người biết chuyện càng tốt.

"Rene, trò có nghĩ Erendir là một người có thể tin tưởng và giao phó bí mật của mình không?"

"Dạ? Sao giáo sư lại đột nhiên hỏi vậy?"

"Trả lời ta!"

"Chuyện này... ... ."

Rene có chút chần chừ không đáp. Sau một hồi suy nghĩ, đắn đo khá lâu, cuối cùng cô bé vẫn gật đầu.



"Nếu là chị Erendir thì em có thể hoàn toàn tin tưởng."

"[Phán Quyết] của trò cũng mách bảo như vậy sao?"

"Em không chắc chắn. Nhưng cho đến hiện tại, trực giác của em vẫn tin tưởng chị ấy."

Rene thành thật đáp, trong lòng không khỏi lo lắng câu trả lời của mình có thể chọc giận giáo sư hay không. Nhưng trái ngược với nỗi lo của Rene, Rudger lại chấp nhận đáp án này dễ dàng một cách kỳ lạ.

"Nếu trò đã nói vậy thì ta sẽ không hỏi thêm nữa."

Rene nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.

"Dù tin tức hiện tại đã được giữ bí mật nhưng trò vẫn phải hết sức cẩn thận."

"Vâng!"

"Nếu ai đó lạ mặt bỗng dưng tiếp cận trò, hãy nâng cao cảnh giác. Nếu có người tự dưng đối xử tốt với trò, trò nên nghi ngờ động cơ của người đó."

"Dạ?"

"Chắc ta không cần phải nhắc nhở trò cần cảnh giác với những người mời trò đi ăn chứ?"

"... ... Giáo sư....... em không còn là trẻ con nữa."

Rudger lúc này mới giật mình vì sai lầm của bản thân. Hắn không hiểu sao lại vô thức dùng cách nói chuyện như ngày xưa với con bé.

Rudger hắng giọng.

"Dù sao thì cẩn thận chút vẫn tốt hơn."

"Em hiểu rồi ạ."

Rene mỉm cười rạng rỡ với Rudger.

"Nhưng nếu em gặp nguy hiểm, giáo sư sẽ đến cứu em chứ?"

"......."

Rudger lạnh lùng đáp.

"Trò có nghe hiểu những lời ta vừa nói không hả?"

"Vâng ạ!"

Rene phồng má, giận dỗi quay đầu đi.

Rudger có chút buồn cười khi nhìn thấy phản ứng của đối phương, nhưng biểu cảm trên mặt hắn vẫn rất nghiêm túc.

"Đến lúc đó rồi nói."

Nghe được những lời này, Rene lập tức quay đầu, sắc mặt đã rạng rỡ trở lại.

"Em biết bản thân luôn nhận được sự giúp đỡ từ mọi người trong lúc nguy hiểm. Em rất biết ơn vì điều đó, cả giáo sư, cả chị Erendir và tiền bối Flora. Em rất xin lỗi vì không thể giúp ích gì cho mọi người."



"Trò chỉ cần giữ an toàn cho bản thân đã là giúp ích cho ta rồi."

Rudger nói xong liền đứng dậy.

"Giáo sư phải đi rồi ạ?"

"Ta vẫn còn vài chuyện cần xử lý."

Rudger bỏ lại những lời này và nhanh chóng rời đi.

Rene đứng dậy khỏi băng ghế đứng nhìn cho đến khi bóng lưng Rudger hoàn toàn biến mất.

"Haiz!"

Khi bóng dáng Rudger khuất sau góc hành lang, Rene thở dài, cuối cùng cô vẫn không đủ can đảm hỏi giáo sư câu hỏi đó.

* * *

Rudger chậm chạp đi bộ qua một khuôn viên nhỏ. Nơi này giống như một công viên được chăm sóc kỹ càng bên trong Lâu đài, cảnh vật bên trong tràn ngập sắc thái nghệ thuật.

Đâu đó có thể nhìn thấy vài tốp học sinh Theon đang ngồi ngắm cảnh trò chuyện, tận hưởng bầu không khí yên bình như một chuyến dã ngoại này.

Một số học sinh mỉm cười rạng rỡ và vẫy tay chào khi nhìn thấy Rudger.

"Chúng em chào giáo sư ạ!"

"Chúc giáo sư một ngày tốt lành!"

"Giáo sư đang đi tản bộ ạ?"

Rudger nhất thời sửng sốt trước phản ứng kỳ lạ của đám học sinh. Hắn không rõ tại sao thái độ của bọn trẻ đối với mình đột nhiên lại nhiệt tình như vậy.

Thật ra lý do không quá khó hiểu. Bản thân Rudger không nhận ra nhưng trong ngày Quân khủng bố t·ấn c·ông, hình ảnh giáo sư Rudger phóng ra vô số ma thuật trắng từ trên bầu trời tiêu diệt hàng ngàn, hàng vạn quân đoàn Chimera đã in sâu vào trong tiềm thức của lũ trẻ. Tất cả học sinh có mặt tại Cung điện Pha Lê ngày hôm đó đều được chứng kiến hình ảnh một vị giáo sư vô cùng mạnh mẽ, sát phạt quyết đoán quét sạch đám quái vật, bảo vệ và hộ tống mọi người đến điểm tập kết an toàn.

Ấn tượng của Rudger trong lòng các học sinh đã hoàn toàn thay đổi. Từ vị giáo sư nghiêm khắc, lạnh lùng chuyển sang một người bề ngoài tuy nghiêm túc nhưng thực tế nội tâm rất quan tâm người khác. Giáo sư Rudger chính là điển hình của mẫu người chuyên hành động thay cho lời nói.

Kết quả là hiện tại, Rudger chính thức trở thành người được chào đón nhất trong số các giáo sư của học viện. Những học sinh hồi trước còn sợ hãi không dám nhìn thẳng vào mắt Rudger lúc này cũng đã tươi cười chào hỏi hắn.

'Có vẻ như việc nhận được huy chương dường như giúp cải thiện hình ảnh của mình lên không ít.'

Rudger lúc này vẫn còn đang mải suy đoán nguyên nhân về sự thay đổi thái độ của mọi người xung quanh. Chợt, hắn nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

"Sedina, kỳ nghỉ tốt chứ?"

"Dạ vâng, mọi chuyện đều ổn ạ."

Sedina vừa đáp vừa liếc nhìn Rudger. Đây là biểu hiện cho việc cô ấy muốn hỏi gì đó.

"Có gì muốn hỏi sao?"

"........."

"À không ạ. Không có gì đâu, thưa giáo sư."

Rudger cũng nhận thấy Sedina có khó xử nhưng hắn không hỏi nữa, hắn tôn trọng quyết định của đối phương.

"À phải rồi. Tiền bối Hans có gửi tin nhắn cho giáo sư."



"Có chuyện gì?"

"Tôi không rõ nhưng anh ấy có vẻ cần gặp giáo sư càng sớm càng tốt."

"?"

"Nghe giọng điệu thì hẳn là có chuyện gì đó xảy ra phía anh ấy."

Sau khi nghe những lời này của Sedina, Rudger suy nghĩ một lúc liền hiểu ra vấn đề. Thảo nào, hắn mấy ngày nay luôn thắc mắc sao Sư phụ không đến trêu chọc mình, ra là Người đã có đối tượng tiêu khiển mới.

"Cậu ấy vất vả rồi."

Rudger lắc đầu.

Dù rất xin lỗi Hans, nhưng hiện tại Rudger chẳng thể giúp gì cho cậu ta.

"Giúp tôi viết thư báo cậu ấy đợi thêm vài ngày nữa."

"Vâng."

Sau khi Sedina rời đi, Rudger chỉ còn lại một mình, hắn tiếp tục suy nghĩ về việc nên giành kỳ nghỉ này làm gì.

Không có gì cần làm nữa cả!

Hắn đã nhận được toàn bộ thù lao từ Eileen, hắn đã liên lạc với hiệu trưởng hoàn tất báo cáo công việc. Hắn cũng đã giải quyết mọi chuyện của Rene. Có thể nói, hiện tại hắn hình như chẳng còn việc gì cần làm bên trong Lâu đài Hoàng gia nữa.

'À, mình còn chưa gửi tin tức cho Belaruna về giáo sư Chris nữa.'

Hay tranh thủ chợp mắt một lúc?

Nghĩ vậy, Rudger liền quay trở lại nơi ở được chỉ định cho mình. Khi về đến nơi, hắn cau mày khi nhìn thấy người đang đứng trước cửa phòng mình.

"Cô làm gì ở đây, Mandelina?"

"Ủa? Anh đi đâu về vậy? Tôi tưởng anh ở trong phòng?"

"Ta ra ngoài giải quyết một số chuyện. Cô đến đây có việc gì?"

Mandelina toát mồ hôi lạnh, né tránh ánh mắt của Rudger. Cô ta vẫn cảm thấy không thoải mái khi đứng gần kẻ này. Dù Rudger không có ý định g·iết cô ta nhưng nỗi sợ hãi khắc sâu trong ký ức của Mandelina cho đến hiện tại vẫn không thể dễ dàng biến mất.

Rudger không để ý đến thái độ của đối phương. Nếu cô nàng này mà được tùy ý sẽ chỉ khiến hắn thêm đau đầu, tốt hơn hết là vẫn nên duy trì hiện trạng như bây giờ.

"Vậy cô tìm ta có việc gì?"

"Có một vị khách đến tìm Hoàng đế và Đại Công chúa."

"Thế thì có liên quan gì đến ta?"

Rudger nhận thấy thái độ và lời nói của Mandelina có cảm giác lo lắng kỳ lạ.

"Công chúa dặn tôi đến báo tin trước cho anh biết, nhưng tôi vẫn có chút lo lắng."

"Vậy ai đã đến?"

Mandelina do dự.

"Sứ giả từ Thánh quốc."