Giáo Sư Gián Điệp

Chương 342: Huấn luyện địa ngục (1)



Các học sinh bắt đầu chạy quanh sân tập lớn. Lúc đầu những đứa trẻ đều không thấy khó khăn gì vì ai nấy đều tăng cường thể chất bằng ma lực của mình. Nhưng khi thời gian dần trôi qua, suy nghĩ của bọn chúng bắt đầu thay đổi.

Ma lực không phải là vô hạn. Tuy năng lượng cần thiết để duy trì cơ bắp là không nhiều nhưng nếu phải liên tục cung cấp trong thời gian dài thì đối với một học sinh năm nhất hay năm hai vẫn là quá sức chịu đựng.

Một số người bắt đầu không thể duy trì ma lực bên trong cơ thể, tốc độ bắt đầu chậm dần. Sau một khoảng thời gian, cơ thể vốn được bảo vệ bởi ma pháp bắt đầu dần trở nên thấm mệt.

Hộc. Hộc.

Tiếng thở hổn hển vang vọng khắp nơi. Những học sinh bình thường không hay vận động lúc này đều thở dốc, mặt nhợt nhạt hẳn đi.

Mệt mỏi là thế nhưng không ai trong số chúng dừng bước, những học sinh vẫn lầm lũi tiến về phía trước. Vô số suy nghĩ bay qua trong đầu những đứa trẻ.

'Rốt cuộc là tại sao mình lại phải chạy bạt mạng như thế này?'

'Cố lên, một chút nữa thôi. Nếu điều này có thể giúp mình triệu hồi được ma thú...'

'Cứu với, bao giờ chuyện này mới kết thúc?"

Thực ra thì không học sinh nào dám dừng lại chỉ bởi vì chúng biết có một người vẫn đang đứng đó quan sát tất cả. Sự tồn tại của giáo sư thật sự quá mức áp bách.

Rudger không ngừng liếc nhìn các học sinh để xem có ai dám chểnh mảng không. Hắn đứng yên một chỗ giống như một bóng ma, âm trầm lặng lẽ nhưng không người nào dám phớt lờ hắn.

Nếu có học sinh nào chậm lại dù chỉ một chút, Rudger ngay lập tức sẽ cho người đó một ánh mắt nhắc nhở cực kỳ có sức đe dọa. Nếu có người vẫn không nghe, hắn sẽ chỉ thẳng mặt gọi tên, gây áp lực bằng chất giọng nặng nề đặc trưng của mình.

Hộc. Hộc.

Tracy dù hụt hơi nhưng vẫn cắm đầu chạy như điên. Giáo sư đã bảo họ phải chạy cho đến khi nào giáo sư bảo dừng lại nên không ai dám hạ thấp tốc độ.

Tiếng nói đứt quãng theo từng hơi thở. Ngay cả việc hít thở thôi lúc này cũng trở nên đau đớn, toàn bộ cơ thể đã thấm đẫm mồ hôi. Tracy rất muốn ngồi phịch xuống ngay bây giờ nhưng cô không dám làm thế.

'Sao tên Leo đó lại hăng máu thế?'

Bình thường chẳng phải tên đó luôn là người than thở đầu tiên sao?

Tuy nhiên, lúc này Leo lại là người đang cố gắng hết sức trong việc tập luyện hơn bất kỳ ai khác, như thể có điều gì đó đã thay đổi sau chuyến đi thực tế. Nhìn Leo vẫn ra sức chạy, không có chút phàn nàn nào, Tracy cảm thấy có gì đó sôi sục trong người.

Không hiểu sao Tracy cảm thấy nếu chịu thua Leo ở đây, cô sẽ phải sống với cái mác kẻ thua cuộc suốt đời. Tracy không muốn chịu thua. Thế là cô ấy nghiến răng tiếp tục chạy.

"Tracy, cậu vẫn ổn chứ?"

Aidan chạy đến bên cạnh Tracy, lên tiếng hỏi thăm. Cậu chàng này đã chạy trước hẳn một vòng và giờ vẫn đuổi kịp Tracy. Tracy muốn trả lời, nhưng hơi thở của cô nghẹn lại trong cổ họng nên cô chỉ lắc đầu.

"Cố gắng thêm một chút rồi sẽ ổn thôi! Một khi vượt qua một mức nhất định, cậu sẽ cảm thấy đỡ hơn đấy!"

Aidan nói với nụ cười rạng rỡ.

Tên ngốc này nói nhảm cái gì vậy?

Tracy định tranh luận nhưng sức lực hiện tại không cho phép, cô chỉ thở thôi cũng đã quá sức rồi.

Tracy liếc Aidan với ánh mắt ngạc nhiên. Tên ngốc này chạy từ nãy mà hiện tại vẫn ổn ngoại trừ nhịp thở có chút nhanh ra thì không hề thấy cậu ta mệt nhọc tý nào.



Tất nhiên Aidan không phải là người duy nhất vẫn có thể duy trì sức lực. Iona cũng đã chạy được vài vòng quanh sân tập. Thú nhân là chủng tộc có thể chất vượt trội, Iona lại là người có thiên phú cực kỳ tốt trong tộc của mình, việc cô bé có thể nhẹ nhàng thực hiện yêu cầu của Rudger không có gì khó hiểu.

Những bước chạy của Iona cực kỳ mạnh mẽ và dứt khoát, tốc độ lao về phía trước của cô bé gần như dẫn đầu các học sinh trong lớp. Nhìn thấy Iona nhanh chóng vượt ngang qua mình, các nam sinh không khỏi ngơ ngác sau đó nghiến răng tăng tốc. Bọn họ không thể thua kém một nữ sinh được.

Tracy lắc đầu khi thấy biểu cảm của Iona không thay đổi chút nào.

Chợt, một người có mái tóc xanh đậm lướt ngang qua Tracy.

?

Khi nhìn thấy bóng lưng này, Tracy ngơ ra mất một lúc mới nhận ra người này chính là nữ sinh thiên tài năm hai, Flora Lumos. Màu tóc của cô ấy đã thay đổi một chút nên Tracy nhất thời không thể nhớ ra.

Không ngờ thể lực của vị này lại tốt vậy. Tracy vốn tưởng những người như Flora Lumos sẽ thường yếu về mặt thể chất, ai mà ngờ là ngay cả mặt này đối phương cũng mạnh vậy. Đúng là thiên tài khiến người ta đố kỵ mà.

"Hộc. Hộc......F-Flora....."

Theo sau Flora một đoạn là Cheryl Wagner cũng đang thở dốc không ngừng.

"Đ-đợi mình với....."

"... ... ."

Flora cũng rất ngạc nhiên khi thể chất của mình được cải thiện nhiều như vậy. Bản thân cô cũng lờ mờ đoán ra được nguyên nhân, khả năng cao chính là do con quỷ ở thủ đô dạo nọ.

Cheryl không khỏi thắc mắc khi nhìn thấy biểu cảm của người bạn thân.

"Trông cậu có vẻ rất vui, có chuyện gì sao?"

"... ... Sao cậu lại nói vậy?"

"Nếu là bình thường thì việc đầu tiên cậu sẽ làm là tỏ ra khó chịu. Ha...ha..."

"Hả?"

Flora có chút ngạc nhiên nhưng không lên tiếng phản bác. Cô bé biết bạn mình sẽ không vô cớ nói như thế.

"Nếu giáo sư yêu cầu như vậy thì hẳn phải có lý do."

Cheryl nhìn Flora một cách nghi ngờ.

"Cậu nói thật hay đùa thế?"

"........."

Flora cảm nhận được ánh mắt lo lắng của Cheryl liền tăng tốc chạy, không nói gì nữa.

"Ấy, Flora...... Đợi mình với!"

Trong khi những xáo trộn nhỏ đang diễn ra khắp nơi, Rudger chợt lên tiếng, giọng nói của hắn được ma thuật khuếch đại.



"Các học sinh ta gọi tên yêu cầu ngừng chạy."

Khi Rudger lần lượt điểm danh từng cái tên, các học sinh nhận lệnh lập tức ngồi vào chỗ của mình.

Những học sinh còn lại tiếp tục chạy nhưng tốc độ đã chậm dần, bọn họ tự hỏi liệu giáo sư có định gọi tên mình không.

"Ai cho phép các trò dừng lại? Tiếp tục cho ta."

Những lời này của Rudger không khác gì âm thanh truyền đến từ địa ngục. Ai nấy đều sợ hãi tiếp tục lóc cóc chạy quanh sân.

"Những ai kiệt sức thì ngồi nghỉ. Những người còn lại chưa cạn kiệt ma lực tiếp tục chạy cho ta."

"Hộc. Hộc. T-thưa....thưa giáo sư, làm như thế này....c-có.....có thực sự hữu ích trong việc triệu hồi ma thú không ạ?"

Một nam sinh vừa thở hồng hộc vừa lên tiếng hỏi. Nghe những lời này, các học sinh khác xung quanh đều ngước nhìn Rudger với hy vọng có được câu trả lời.

"Tập trung cảm nhận dòng năng lượng luân chuyển bên trong cơ thể các trò trong khi khôi phục. Làm như vậy sẽ giúp các trò tăng tỷ lệ triệu hồi ma thú thành công."

Các pháp sư về cơ bản đều sẽ có thiên hướng nghiêng về những lý luận đã từng được kiểm chứng trong khi sử dụng ma pháp. Theo lẽ tự nhiên, bọn họ cũng sẽ áp dụng những thứ tương tự trong quá trình triệu hồi ma thú của mình. Nhưng thực tế, lĩnh vực triệu hồi cực kỳ đặc thù, nó đòi hỏi kinh nghiệm cảm tính nhiều hơn.

"Muốn triệu hồi được ma thú của mình, các trò không cần quá tập trung vào lý thuyết. Điều quan trọng là phải cảm nhận được bản chất sức mạnh ma thuật của bản thân. Chỉ khi làm được như vậy, các trò mới có thể câu thông được với người bạn triệu hồi của mình."

"Thưa giáo sư, bản chất sức mạnh thầy nói là gì vậy ạ?"

"Trò có thể hiểu đơn giản đó là nguồn năng lượng quen thuộc với trò nhất, thứ mà trò luôn luôn theo bản năng sẽ sử dụng."

Các học sinh vẫn không thể hiểu được những gì Rudger đang nói.

Rốt cuộc bản chất ma thuật của bọn họ là gì?

"Có vẻ như mọi người đều không hiểu."

"Em thấy thật vô lý khi hình dung như vậy, nói thế không khác gì chúng ta công nhận ma pháp có ý thức của riêng mình."

"Cho đến hiện tại vẫn chưa có người nào kiểm chứng được điều ngược lại, việc liệu ma pháp có ý thức riêng hay không chúng ta vẫn chưa thể kết luận được. Ngay cả những pháp sư vĩ đại trong lịch sử nhân loại cũng không ai có thể định nghĩa rõ ràng nguồn gốc của ma pháp đến từ đâu, tại sao chúng ta có thể điều khiển được chúng."

Trong khi Rudger giải thích, hắn vẫn âm thầm để mắt đến những học sinh đang chạy, sau đó liền gọi những học sinh đã kiệt sức vào khu vực nghỉ ngơi.

"Trong quá trình hồi phục, hãy cẩn thận cảm nhận dòng năng lượng bên trong các trò chuyển động như thế nào, nó hồi phục ra sao. Lặp lại quá trình này, các trò sẽ thấy được điểm mấu chốt."

Rudger tiếp tục lời giải thích trước đó, đưa ra lời khuyên cho các học sinh đang nghỉ ngơi.

"Chúng ta đều biết năng lượng của những tinh linh đều được tạo thành từ sức mạnh tự nhiên. Ngay cả những tinh linh cấp thấp cũng có bản ngã của riêng chúng, chưa cần phải nói đến những loại tinh linh cấp cao hơn, những tồn tại như vậy bản thân chúng sớm đã hình thành ý thức giống như con người."

Rudger nói đến đây liền dừng lại một chút để các học sinh tiêu hóa tin tức, sau đó hắn tiếp tục.

"Câu hỏi đặt ra hiện tại là ma lực trong người chúng ta có giống như vậy không? Nếu bản ngã thực sự tồn tại thì nó tồn tại dưới hình thức nào?"

Các học sinh ngơ ngác nhìn nhau, những gì giáo sư vừa nói quả thực đã vượt ngoài phạm vi hiểu biết của chúng, nhất thời không ai dám nói bừa.



Chợt có người giơ tay.

"Rene, trò nói đi."

"Em nghĩ một hình thức tồn tại của bản ngã có thể là nước ma thuật."

"Tại sao trò lại nghĩ như vậy?"

"Theo em suy đoán, trong nước ma thuật tuy không có ý thức của tự nhiên nhưng lại chứa ý thức của pháp sư."

Rudger gật đầu trước câu trả lời này.

"Chính xác!"

Ồ.

Các học sinh đều xì xào không ngớt trước đáp án này.

"Mọi người sẽ tò mò rằng tại sao ta lại bắt các trò phải chịu khó khăn như vậy. Ta đã từng giải thích rằng việc triệu hồi ma thú là một quá trình khó khăn, đúng chứ? Vậy các trò nghĩ làm thế nào để các trò có thể giảm thiểu độ khó của một quá trình học tập xuống?"

Nghe những lời đó, các học sinh đều lâm vào trầm tư. Không ai nghĩ ra được câu trả lời phù hợp, trong ấn tượng của những đứa trẻ này, việc 'học' luôn luôn là thứ khó khăn đối với chúng.

Tất cả học sinh đều im lặng chờ đợi câu trả lời của Rudger.

"Câu trả lời thực ra không có gì phức tạp. Chỉ cần nâng cao độ thuần thục của bản thân các trò là được."

... ... Đơn giản vậy á?

Các học sinh đều có vẻ không tin tưởng đáp án này cho lắm. Rudger có thể hiểu được. Đôi lúc mọi người sẽ không tin tưởng câu trả lời cho một vấn đề hóc búa lại là đạo lý đơn giản như vậy.

"Vấn đề của các trò chỉ là thiếu thời gian. Và thật không may, môn học của chúng ta sẽ chỉ kéo dài một kỳ."

"Thưa giáo sư, bình thường chương trình học môn triệu hồi sẽ phải đến hết năm chứ ạ?"

"Với ta thì khoảng thời gian đó là quá dài. Ít nhất thì trong tiêu chuẩn ta đã định ra, các trò sẽ phải hoàn thành môn học này trước kỳ nghỉ lễ."

Cái gì?

Bọn họ còn cả bài kiểm tra thứ tư nữa mà!

"Tự bản thân các trò cũng phải hiểu cần làm gì cho đến lúc đó rồi chứ?"

"......."

Các học sinh không dám trả lời. Bởi vì bọn chúng biết thứ sẽ chờ đợi mình sắp tới là gì.

"Nhìn vẻ mặt của các trò có vẻ như mọi người đều đã hiểu. Rất tốt!"

Các học sinh chợt cảm thấy không ổn.

Rudger không đợi những đứa trẻ này kịp hoàn hồn, hắn chỉ lạnh nhạt nói.

"Tất cả đứng dậy chạy lại một lần nữa."

".........."