Sự hỗn loạn không kéo dài lâu mà nhanh chóng được giải quyết. Ba con hổ Cheshire t·ấn c·ông đoàn thám hiểm cuối cùng đều ngã xuống, trở thành những cái xác lạnh ngắt. Con hổ do Arfa hạ đầu bị nghiền nát, hai con còn lại một con bị giáo thép đâm xuyên qua cơ thể, một con bị sốc điện c·hết, khắp cơ thể tràn ngập những vết phồng rộp vì bị đ·iện g·iật.
Trong số đó, người được chú ý nhiều nhất chính là Arfa. Các pháp sư chứng kiến cách Arfa g·iết c·hết con hổ Cheshire đều im lặng.
"Đứa trẻ đó rốt cuộc là quái vật gì vậy?”
“Tôi tưởng nó chỉ là học sinh đi cùng vị giáo sư Rudger Chelici kia thôi.”
“Sức lực cỡ nào mà có thể tay không quật ngã một con hổ Cheshire vậy? Đứa trẻ đó chắc không phải hiệp sĩ đấy chứ?”
“Không thể nào!”
“Nếu không thì anh giải thích thế nào về cảnh tượng vừa rồi?”
Mọi người phía xa đều ồn ào tranh luận xem rốt cuộc Arfa có lai lịch như thế nào. Hầu hết đều phỏng đoán cậu là một hiệp sĩ tài năng hoặc chí ít cũng phải là một hiệp sĩ tập sự.
Royna Pavlini tình cờ nghe thấy tiếng ồn xung quanh, cô quay sang hỏi Arfa.
“Cậu thực sự là hiệp sĩ sao?”
“Không.”
“Nếu không phải là hiệp sĩ, làm sao cậu có thể có được sức mạnh như vậy?"
Royna Pavlini vừa dứt lời chợt khựng lại, sau đó liền cười toe toét với Arfa như thể vừa nhận ra điều gì đó.
“À, nếu cậu muốn giữ bí mật thân phận thì tôi sẽ coi như chưa nhìn thấy gì hết.”
"Cái gì?"
“Không cần lo lắng. Tôi hiểu mà.”
Royna Pavlini vỗ ngực ra vẻ đảm bảo bản thân cực kỳ đáng tin. Arfa đối diện đứng ngơ ra, cậu nhất thời không hiểu đối phương đang nói gì.
Chỉ có Rudger biết Royna Pavlini đang hiểu nhầm. Tuy nhiên, hắn cũng không lên tiếng giải thích, coi như đối phương đã đoán đúng. Hắn lắc đầu, ra hiệu cho Arfa không cần để ý. Arfa khi nhìn thấy tín hiệu từ Rudger liền tự động bỏ qua suy nghĩ hiện tại.
Đoàn người bắt đầu thu thập các xác c·hết dưới đất. Mọi thứ phát sinh nhanh chóng kích thích sự tò mò của Arfa.
"Đó là gì vậy?"
“Túi bảo quản.”
Rudger bình tĩnh lẩm bẩm.
“Một loại vật phẩm ma thuật có nhiệt độ thấp chuyên dùng để bảo quản đồ vật dễ bị hư hỏng.”
“Tại sao bọn họ lại mang thứ đó theo?”
“Tình huống có n·gười c·hết bên trong Lưu vực Kasar rất bình thường. Bọn họ mang theo thứ này nhằm mục đích đem t·hi t·hể những n·gười đ·ã k·huất trở về.”
Số n·gười c·hết vì vụ t·ấn c·ông ban nãy là hai mươi ba gồm mười lăm người mang đồ và tám pháp sư. Thương vong như vậy khá lớn vì đoàn người thậm chí còn chưa đi qua quá nửa khu rừng.
"Chần chừ gì thế? Mau đi thôi!”
Phía trước đột nhiên phát sinh t·ranh c·hấp.
“Anh nghĩ chúng ta có bao nhiêu thời gian? Mỗi phút mỗi giây trôi qua bên trong Lưu vực Kasar đều quý như vàng. Không cần lãng phí thời gian và nhân lực đem theo mấy cái xác này.”
“Bọn họ chính là những người đã hy sinh trong khi bảo vệ các người. Sao các người có thể thốt ra những lời vô cảm như vậy?”
“Người c·hết thì cũng đ·ã c·hết rồi. Đừng quên, đây là cuộc giao dịch công bằng. Các người bỏ sức mạnh bảo vệ chúng tôi còn chúng tôi trả lại cho các người manh mối về phép thuật bên trong dinh thự. Chúng ta không ai nợ ai.”
Pháp sư thủ lĩnh nghiến răng trước những lời lẽ của lão già học giả.
Ba người Rudger đứng từ xa quan sát tất cả. Royna Pavlini chợt nhận ra thân phận các học giả phía trước, khuôn mặt cô ta đanh lại.
“Mấy người đó là người của Học viện Truth.”
"Cô biết bọn họ?"
“Ngôi trường đó rất nổi tiếng, chuyên môn khám phá và nghiên cứu phép thuật. Nghe nói đội ngũ học giả của nơi đó đều là những lão làng.”
“Nhìn qua thì bọn họ rất có chuyên môn nhưng có vẻ hơi khó tính.”
“Không chỉ ‘hơi’ đâu.”
Chỉ cần nhìn cách những người đó đang tranh luận bây giờ là đủ hiểu.
“Không thể phủ nhận ngôi trường đó nổi tiếng. Những vị chuyên gia kia cũng rất xuất sắc. Tuy nhiên, bọn họ cực kỳ tự phụ và kiêu ngạo. Họ sẽ bất chấp mọi thứ miễn là đạt được mục tiêu kể cả đó có là tính mạng con người.”
“Nhìn phản ứng của những người xung quanh, có vẻ như đây không phải lần đầu tiên chuyện này xảy ra.”
“Tai nạn và t·hương v·ong vẫn luôn xảy ra hằng năm. Tình cảnh này hầu như ai cũng đã từng chứng kiến. Tôi hiểu và thông cảm cho vị pháp sư chuyên chiến đấu kia, nhưng đạo lý các học giả đưa ra cũng không thể bác bỏ.”
“Các người chi trả tiền thuê người hẳn phải rất cao.”
Royna Pavlini gật đầu với vẻ mặt cay đắng. Dù các pháp sư được thuê có khó chịu thì bọn họ cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn. Ít nhất thì về lý, vị học giả kia nói đúng. Đây là một cuộc giao dịch công bằng.
Rudger quan sát kỹ càng những người của Học viện Truth. Hắn chợt có một suy nghĩ kỳ lạ rằng liệu người tên Lesley kia có đang trà trộn vào trong đội ngũ chuyên gia hay không?
Một lúc sau, địa điểm đã được dọn dẹp và đoàn thám hiểm bắt đầu di chuyển trở lại. Do cuộc t·ấn c·ông của hổ Cheshire nên các pháp sư đồng loạt nâng cao cảnh giác.
May mắn là không có cuộc t·ấn c·ông nào kế tiếp sau đó.
“Ai nấy đều trở nên cực kỳ n·hạy c·ảm.”
Arfa nhạy bén cảm giác được dao động năng lượng của các pháp sư phía trước. Tất nhiên, giọng của cậu nhỏ đến mức chỉ có Rudger và Royna Pavlini nghe được.
“Cũng dễ hiểu thôi. Đã có t·hương v·ong xảy ra. Chỉ là tôi có chút không hiểu, tại sao chúng ta không di chuyển từ phía đồng bằng mà phải bắt buộc băng qua khu rừng hiểm trở này vậy?”
Royna Pavlini bình tĩnh giải đáp. Giọng điệu của cô ta kiên quyết một cách bất thường.
“Giáo sư Rudger, đây là lần đầu anh đến đây nên có thể không biết. Vùng đồng bằng của Lưu vực Kasar thực tế không yên bình như vẻ bề ngoài. Nơi đó nguy hiểm hơn trong rừng rậm rất nhiều.”
“Có gì ở đó?”
“Là sức mạnh bí ẩn tồn tại ở vùng đất này.”
“........”
“Không phải đoàn thám hiểm chưa từng nghĩ đến việc khơi thông một con đường đến dinh thự từ phía đồng bằng. Nhưng tất cả nỗ lực đều đã thất bại. Cuối cùng, chỉ có duy nhất một con đường độc đạo băng qua khu rừng này là thành công đến được dinh thự sương mù.”
Giọng nói của Royna Pavlini khi nhớ lại quá khứ có chút sợ hãi.
“Họ đều là pháp sư cấp bốn và có rất nhiều kinh nghiệm. Những người khuân vác cũng là những lính đánh thuê đã chiến đấu nhiều năm trên chiến trường. Khách quan mà nói, đó không phải là một sự kết hợp tồi. Đoàn đội đã cố gắng di chuyển vòng qua khu rừng và băng qua vùng đồng bằng rộng mở bằng cách đi men theo biên giới khu rừng.”
"Chuyện gì đã xảy ra?"
“Tất cả đã biến mất. Đúng vậy đấy, đột nhiên bọn họ hoàn toàn bốc hơi, không để lại bất kỳ dấu vết gì.”
“?”
“Điều tồi tệ hơn là ngày hôm sau, ngay tại vị trí đoàn người biến mất là những bộ xương với số lượng khớp chính xác số người đã m·ất t·ích.”
“…….”
“Chúng tôi đã điều tra xung quanh nhưng không có bất kỳ dấu vết nào của việc những bộ xương đó được đem đến. Mọi người đã mang những bộ xương này về nghiên cứu. Kỳ quái hơn là niên đại của chúng như thể đã trôi qua rất nhiều năm rồi.”
Royna Pavlini dùng lòng bàn tay xoa nhẹ cẳng tay, như thể cô vẫn còn nổi da gà khi nghĩ về khoảng thời gian đó.
“Chuyện đó xảy ra vào năm năm trước, là lần đầu tiên tôi tới Lưu vực Kasar.”
Giọng cô đầy sợ hãi.
Kể từ sau sự kiện đó, không có pháp sư nào dám di chuyển đi đâu khác ngoài con đường bên trong khu rừng. Theo các học giả suy đoán, bản thân vùng đất này là một thế giới riêng và trong thế giới biệt lập này lại có vô số thế giới khác trải rộng ra. Rất có thể đoàn thám hiểm m·ất t·ích đã đi lạc vào một tiểu thế giới biệt lập nào đó và bị mắc kẹt trong đó cho đến lúc c·hết.
“Vì vậy, sau khi đã suy tính kỹ càng, di chuyển bên trong rừng là con đường an toàn nhất. Khu rừng này dường như có thể ngăn chặn việc chia tách thế giới. Vấn đề duy nhất chúng ta phải đối mặt lúc này sẽ chỉ đến từ mãnh thú bên trong. Như vậy đã là an toàn nhất rồi.”
“Tuy nhiên, dù đã biết trước tình huống nguy hiểm gì có thể xảy ra, t·hương v·ong thực tế vẫn rất cao.”
Nếu có đủ thời gian, đoàn thám hiểm hẳn là có thể mở một con đường băng qua đồng bằng. Rất không may là Lưu vực Kasar chỉ mở ba ngày mỗi năm. Thời gian và nhân thủ đánh đổi để mở một con đường tiên phong là quá lớn.
Có thể nói, Lưu vực Kasar chứa đầy những bí ẩn thu hút con người nhưng nơi đây cũng là một vùng đất tràn ngập c·hết chóc.
Đoàn người chậm chạp băng qua con đường độc đạo. Quãng đường tiếp theo khá yên bình. Thỉnh thoảng đoàn người có chậm lại một chút khi đi ngang qua những loài thực vật nguy hiểm, nhưng do ai nấy đều nâng cao cảnh giác nên không có t·ai n·ạn đáng tiếc nào xảy ra.
Rudger khi nhìn thấy đám thực vật nguy hiểm c·hết người không khỏi nhớ đến Belaruna. Nếu cô nàng yêu tinh đó ở đây, có lẽ cô ấy sẽ sung sướng đến phát điên.
Đột nhiên, Rudger cảm thấy có gì đó kích thích tâm trí của mình.
'Gì vậy?'
Hắn có cảm giác như thể có một lớp dầu mỏng và dính vừa lướt qua cơ thể. Rất khó để miêu tả cảm giác này, nó khác hoàn toàn với sóng ma thuật hay một cơn gió lướt qua da thịt. Đó là một thứ gì đó kỳ lạ đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Nhưng dường như không ai để ý đến hoặc không có ai phát hiện ra.
Rudger sẽ không tùy tiện tin cảm giác ban nãy là ảo giác. Nếu vậy thì có nghĩa là có thể bọn họ sắp sửa phải đối mặt với một thứ nguy hiểm khác. Thứ này chắc chắn còn nguy hiểm hơn ba con hổ Cheshire kia gấp nhều lần.
* * *
Thời gian chậm rãi trôi qua cho đến giữa trưa, những tán cây rậm rạp dần trở nên thưa thớt. Cuối cùng, đoàn thám hiểm đã hoàn toàn ra khỏi khu rừng.
Bên kia khu rừng là một ngọn đồi thấp, trên đỉnh đồi có một căn dinh thự. Đó chính là dinh thự sương mù.
“Nó kia rồi."
Không quan trọng là người mới đến lần đầu hay người đã từng đến trước đó, ai ai cũng không thể dời mắt khỏi sự hoành tráng của dinh thự.
Rudger cũng quan sát ngôi biệt thự một cách thích thú. Thứ này trông giống như một dinh thự mới vừa được xây dựng vậy. Mặc dù đã được xây dựng từ lâu và thậm chí không có ai dọn dẹp nhưng bên ngoài dinh thự vẫn sạch sẽ như mới.
"Chúng ta cứ như vậy mà đi vào? Nhiều người như vậy cùng vào bên trong được sao?”
“Đến hiện tại, chúng ta vẫn không thể biết được rốt cuộc dinh thự sương mù kia rộng lớn như thế nào. Nhưng tôi có thể đảm bảo, ngay cả một nghìn người cùng lúc tiến vào cũng không có vấn đề.”
Royna Pavlini nói với vẻ tự tin.
“Từ bây giờ, chúng ta phải đi theo đội từ năm đến hai mươi người. Đó là ‘quy tắc’ của dinh thự sương mù.”
Rudger nhìn Arfa và Royna Pavlini. Bọn họ chỉ có ba người. Còn thiếu ít nhất là hai người nữa hoặc có thể phải là ba người vì Arfa không biết có được dinh thự sương mù tính là người hay không.
Rudger nhìn quanh, hắn thấy các pháp sư đang lập đội của riêng mình. Trong số ba trăm người, số lượng pháp sư đến đây chỉ để nghiên cứu là khoảng hai phần ba. Những người khuân vác đợi bên ngoài, một số pháp sư chiến đấu cũng ở lại vì không biết bên ngoài sẽ xảy ra chuyện gì. Vì vậy, số người sẽ tiến vào bên trong chỉ hơn hai trăm.
“Chúng ta cần thêm người. Cô Royna Pavlini, cô có quen ai không?"
"Hả? Chà, tôi không có pháp sư nào thân quen cả.”
Royna Pavlini lập tức lắc đầu.
Rudger lâm vào trầm tư. Hắn đang suy tính xem sẽ kiếm thêm người kiểu gì.
Chợt, một pháp sư lớn tuổi lại gần Rudger và lên tiếng.