Giáo Sư Gián Điệp

Chương 374: Dinh thự sương mù (1)



Vị pháp sư vừa lên tiếng là một ông lão có bộ râu dài màu trắng, trên tay cầm một cây quyền trượng dát vàng. Các pháp sư hiện đại hầu hết đều mặc áo choàng được thiết kế cách tân gọn nhẹ, có phần giống áo khoác ngoài. Tuy nhiên, bộ trang phục của ông lão trước mặt lại hoàn toàn khác, đó là một chiếc áo choàng lớn điển hình theo phong cách cổ xưa.

Bộ trang phục có vẻ khá tồi tàn. Dù vậy, nhìn tổng thể thì vị pháp sư này không hề có chút nào tụt hậu so với thời đại. Ngoại hình và khí c·hất đ·ộc đáo của ông lão khiến ai nấy nhìn vào cũng có cảm giác hài hòa một cách kỳ lạ.

Rudger biết người này là ai.

Hiền nhân Rimray - cái tên xuất hiện trong danh sách lưu ý của Hans.

Rudger lịch sự hỏi lại.

"Rất vui khi được gặp ngài, ngài Rimray. Tôi là Rudger Chelici."

"Ta biết tên cậu. Ta đã quan sát trận chiến của cậu và con hổ Cheshire ban nãy. Khả năng chiến đấu của cậu rất tốt."

Rudger có chút xấu hổ khi đối phương khen ngợi thẳng thừng như vậy. Hắn chưa kịp đáp lời, vị pháp sư già đã tiếp tục lên tiếng.

"Cậu đang tìm thêm người đồng hành đúng không? Theo như ta thấy thì đội của cậu mới có ba người. Ta có thể gia nhập không?"

Rudger nhất thời không thể cho một câu trả lời chắc chắn.

"... ... Đây là vấn đề tôi không thể tự mình quyết định được. Xin ngài đợi một chút, tôi cần bàn bạc với bạn đồng hành của mình."

Vị pháp sư già không nghĩ đến phản ứng này của đối phương, tuy vậy, ông ấy vẫn gật đầu một cách lịch sự.

Rudger ngay lập tức cùng Royna Pavlini đến một nơi xa hơn.

"Người đó là Hiền nhân Rimray phải không?"

"Đúng vậy."

"Ông ấy có chút kỳ lạ."

Những lời của Rudger khi nói về vị pháp sư Rimray kia có hơi bất thường. Tuy vậy, bất cứ ai nhìn thấy hành động của ông lão kia đều có thể hiểu Rudger đang nói đến vấn đề gì.

"Trông ông ấy giống một ông già lẩm cẩm phải không?"

"Ý tôi không phải thế. Chỉ là...."

"Đừng lo. Ai lần đầu gặp cũng đều nghĩ như anh thôi."

Royna Pavlini cảm nhận được ánh mắt của Rudger, cô ta mỉm cười giải thích.

"Hồi trước, pháp sư Rimray đúng là một bậc trí giả khả kính. Tình trạng hiện tại của ông ấy nghe nói là hậu quả của việc nghiên cứu quá nhiều. Anh có thể hình dung là não bộ của ông ấy vận hành không giống người bình thường."

Rudger hiểu Royna Pavlini ám chỉ điều gì.

'Bệnh mất trí nhớ sao?'

Tất nhiên, tình trạng này không thể so sánh với bệnh mất trí nhớ thực sự. Dù sao thì Rimray cũng là một Lexorer thực thụ. Hậu quả của căn bệnh có lẽ có ảnh hưởng đến ông ấy nhưng không thể xóa bỏ hoàn toàn nhận thức về ma pháp của vị pháp sư này.



Vấn đề quan trọng hiện tại là người này có thể tin tưởng được hay không. Khả năng người này là Lesley là bao nhiêu?

Hành động của ông ấy khiến Rudger không thể không suy nghĩ đến giả thiết đối phương đã lên kế hoạch tiếp cận bản thân trước. Nhưng khả năng ông lão này không phải là Lesley cũng khá cao. Ấn tượng của Rudger về Đệ Nhất Lesley trong hai cuộc họp là một người khá kỹ tính và cẩn thận. Điều này không hề phù hợp với những gì hắn thấy ở vị pháp sư Rimray kia.

"Royna Pavlini, cô nghĩ sao? Chúng ta có nên để ông ấy đi cùng không?"

"Tôi nghĩ không sao cả. Pháp sư Rimray có gặp chút vấn đề nhưng kinh nghiệm và tài năng của ông ấy vẫn rất hữu ích với chúng ta."

Royna Pavlini dường như không nghĩ ra được giải pháp nào phù hợp hơn.

"Hiện tại thì không có cách nào tốt hơn. Dù sao chúng ta cũng không đủ người."

Rudger gật đầu đồng tình. Sau khi cả hai người thảo luận xong liền quay trở lại chỗ pháp sư Rimray. Hai người khá bất ngờ khi nhìn thấy cảnh tượng trò chuyện vui vẻ giữa Rimray và Arfa.

"Ha ha ha. Câu chuyện về Hualbi này có thú vị không, cậu bé?"

"Vâng! Nó rất hay!"

Arfa rất hứng thú khi nghe câu chuyện của Rimray. Cả hai người nhanh chóng trở nên thân thiết chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

Rudger bất ngờ khi nhìn thấy thái độ của vị pháp sư già với Arfa. Vẻ mặt nghiêm nghị và khắc khổ của ông ấy đã biến mất, thay vào đó là một nụ cười hiền từ. Trông ông ấy không khác gì một người ông đang trò chuyện với đứa cháu yêu quý của mình.

"Có vẻ những lo nghĩ của tôi sẽ không xảy ra rồi."

Vị pháp sư già nhìn thấy Rudger và Royna Pavlini quay lại, biểu cảm tươi cười của ông ấy ngay tức khắc biến mất.

"Cậu không thấy bản thân bắt một ông lão như ta phải đợi lâu như vậy là cực kỳ quá đáng à?"

"........."

"Tôi xin lỗi. Chúng tôi phải bàn bạc nhiều chuyện khác."

"Không phải chỉ cần đồng ý một câu là được rồi sao? Người trẻ tuổi lằng nhằng như vậy làm gì?"

Rimray cau mày như thể ông ta vô cùng khó chịu.

"Ông ơi, đừng tức giận."

Arfa mỉm cười, lên tiếng an ủi. Biểu cảm của vị pháp sư già liền giãn ra.

"Hahaha. Được rồi. Vì Arfa của chúng ta đã nói như vậy nên ta sẽ bỏ qua."

"......."

Thái độ này quả thực là bên trọng bên khinh mà.

Được rồi. Ít nhất thì cũng có người có thể xoa dịu vị pháp sư khó tính này.

Trong khi Rudger đang suy nghĩ về việc tìm thêm người, một gương mặt quen thuộc xuất hiện.



"Đội của anh còn trống vị trí nào không, giáo sư Rudger Chelici?"

"... ...Anh vẫn chưa có đội ngũ sao?"

"Đúng vậy. Tôi có thể tham gia được không?"

Người lên tiếng chính là Sempas - vị pháp sư đã khiêu chiến Rudger lúc trước.

"Sao đột nhiên anh lại muốn gia nhập đội của chúng tôi?"

"Vì các pháp sư khác không đồng ý nhận tôi."

"Vậy à?"

Nếu đồng ý cho người này gia nhập thì có chút mạo hiểm. Rudger không khỏi suy tư.

"Tôi không biết là anh cũng quan tâm đến những tri thức bên trong dinh thự đấy."

"Gần đây tôi cảm nhận được bản thân gặp phải khó khăn không thể tiếp tục phát triển. Tôi muốn thử xem bên trong dinh thự kia có thứ gì hữu ích không."

Lý do đối phương đưa ra rất hợp tình hợp lý. Mặt khác, Sempas là vị pháp sư duy nhất Rudger cảm thấy có chút hiểu biết. Thái độ của đối phương với hắn cũng không tệ. Nếu đổi thành một người khác, Rudger không chắc sẽ có người tốt hơn đồng ý nhập đội.

"Tôi hiểu rồi. Vậy mong rằng chúng ta có thể làm việc chung ăn ý trong mấy ngày tới."

"Tôi cũng nghĩ vậy."

Hai người nhẹ nhàng bắt tay nhau.

Cuối cùng, đội ngũ cũng đã đủ người. Bọn họ chậm rãi tiến về phía dinh thự. Xung quanh có không ít ánh mắt nhìn về phía năm người nhưng bọn họ đều không để ý đến.

Rudger dẫn đầu đội tiến vào bên trong. Căn biệt thự rộng mở có vẻ hơi ảm đạm với màn sương mù dày đặc bao trùm xung quanh.

"Khu vườn này được chăm sóc khá tốt."

Lúc Arfa đang muốn chạm vào một bông hoa trong vườn.

"Cẩn thận!"

Royna Pavlini hét lên kinh hãi, ngay lập tức ngăn cản. Arfa không hiểu, lên tiếng hỏi.

"Sao thế?"

"Đừng tùy tiện chạm vào những loài thực vật bên trong. Chúng đều là những thực vật đã thấm đẫm ma thuật, độc tính của những loại cây này đến giờ vẫn không có người nào dám tự mình thử nghiệm đâu."

Arfa gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.



"Có đủ loại nguy hiểm đang rình rập bên trong khu vườn. Tuy nhiên, nếu chúng ta đi theo con đường trải sẵn trên mặt đất thì sẽ không việc gì."

Lời của Royna Pavlini hẳn là đúng vì những pháp sư xung quanh cũng giống như cô ấy nói, bọn họ chỉ thận trọng đi trong phạm vi trải rộng của con đường băng qua khu vườn. Không có ai đi chệch ra ngoài.

Cả nhóm nhanh chóng đi qua khu vườn và cuối cùng đứng trước lối vào dinh thự. Cánh cửa đang mở nhưng không thấy những người đã bước vào trước đó.

"Vào thôi."

Rudger nói xong liền dẫn đầu vào trong. Bốn người thấy vậy cũng tiếp bước theo sau.

Khung cảnh khi cả đoàn người hoàn toàn bước vào bên trong đột nhiên thay đổi.

"Sương mù?"

Từ bên ngoài dinh thự nhìn vào thì không có vấn đề gì, nhưng từ bên trong nhìn ra ngoài thì chỉ thấy một màu trắng xóa như thể có một màn sương mù bao quanh lối đi.

"Không cần ngạc nhiên."

Rimray lắc đầu giải thích khi nhìn thấy biểu cảm nghi ngờ của Rudger.

"Chuyện này rất bình thường. Cậu chỉ cần làm quen là tốt rồi. Người mới như cậu ai cũng thế cả."

"Hiện tượng này rốt cuộc là gì?"

"Biệt thự này bị chiếm hữu bởi một thế lực bí ẩn. Tất cả chúng ta đều biết điều đó vì chỉ có một lượng người tối thiểu có thể vào trong tại một thời điểm nhất định. Sức mạnh của dinh thự có thể ngăn cách liên lạc với bên ngoài. Việc cần lập đội cũng là để giảm thiểu tình trạng người bị phân tán."

Cách giải thích này không khỏi khiến người khác nghĩ đến chuyện nếu số lượng người vào không đáp ứng đủ điều kiện, có lẽ nào bọn họ sẽ bị mắc kẹt vĩnh viễn bên trong hay không?

"Không cần quá sợ hãi. Có những quy tắc ở nơi này. Chỉ cần chúng ta không vi phạm thì không có vấn đề gì."

Rudger khá tò mò về thứ gọi là 'quy tắc' mà mọi người nhắc đến.

"Địa hình ở đây thay đổi định kỳ. Vì vậy, tùy vào thời điểm mà chúng ta có thể bị dịch chuyển đến nơi bản thân muốn hoặc không."

"Không phải điểm đến đã được quyết định rồi sao? Tôi tưởng mọi người đều sẽ đến thư phòng."

"Không phải ai cũng đều có suy nghĩ giống nhau."

"Vậy ngài muốn đến chỗ nào?"

Rimray coi như không nghe thấy những lời này.

"Đi thôi."

Cả nhóm chậm rãi đi dọc hành lang của dinh thự. Không ai trong số họ có bản đồ bên trong nên mỗi lần đến một căn phòng nào đó thì đều phải kiểm tra. Việc này tốn khá nhiều thời gian.

Năm phút trôi qua.

Nhóm người chợt bắt gặp một tình cảnh đáng sợ.

"... ... ."

Rudger nhìn thấy một người nằm ở một bên hành lang. Người này lưng dựa vào bức tường phía sau, trên người đầy v·ết m·áu.

Đó là xác c·hết của một vị pháp sư vừa bước vào dinh thự.