Giáo Sư Gián Điệp

Chương 70: Cảm nhận ma pháp (Magical Synesthesia) (3)



Sau khi Flora rời đi, Rudger nhớ lại cuộc trò chuyện ban nãy.

'Mình tự hỏi làm thế nào con bé có thể đến chỗ mình trong khu rừng, ra là do nó có thể lần theo mùi của ma pháp?'

Flora Lumos được sinh ra với bản năng cảm nhận phép thuật theo cách khác người bình thường. Khi nhìn cùng một phép thuật, con bé có thể nhìn thấy những màu sắc khác nhau và cảm nhận được những mùi khác nhau.

Lúc đầu hắn còn nghi ngờ, nhưng phản ứng của Flora sau khi nhìn thấy Chai Klein đã thuyết phục hắn.

'Vậy là vẫn còn một kẽ hở trong khi triệu hồi「Ater Nocturnus」.'

Ngay cả khi tránh được ánh nhìn của mọi người bằng cách xóa đi sự hiện diện của bản thân, ma pháp này vẫn không thể tránh thoát những người có thể lần theo mùi vị như Flora.

Dù trường hợp như vậy cực kỳ ít nhưng Rudger không thể không thừa nhận ma pháp đấy có khiếm khuyết.

Nên làm gì tiếp theo đây?

Từ phản ứng của Flora, có vẻ như con bé không nhìn thấy hắn đã làm gì trong khu rừng vào ngày hôm đó.

Dù ánh mắt của nó có chút nghi hoặc, nhưng nó không có chứng cứ rõ ràng.

Hắn có nên ra tay bịt đầu mối không?

'Đối thủ là con gái của một gia đình công tước nổi tiếng. Nếu động vào có thể gây ra sự nghi ngờ không cần thiết.'

Học viện đang xôn xao vì những sự kiện gần đây, hắn không thể vọng động. Tuy nhiên, có vẻ như cần phải theo dõi Flora chặt chẽ hơn.

"Cần nhờ Hans điều tra lý lịch về Flora. Mình chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ thấy một người có thể chất như vậy ở Theon.'

Xét cho cùng, đây là học viện dạy ma pháp tốt nhất Đế quốc.

Tất cả giáo sư và học sinh nơi đây đều là những người không bình thường. Ngay cả những người hắn đã gặp cho đến nay cũng chỉ là một phần rất nhỏ của học viện này.

Hắn sẽ phải sống ở một nơi như thế này trong hai năm nữa sao?

'Mới làm việc ở đây được một thời gian mà đã xảy ra hai sự cố lớn. Còn bao nhiêu sự cố nữa sẽ xảy ra trong tương lai đây?'

Chính lúc đó.

Rudger có thể cảm nhận được sự hiện diện của ai đó đang đứng trước cửa.

Có nhiều người đến chỗ hắn ngày hôm nay.

"Vào đi. Cửa đang mở."

Khi Rudger nói điều đó, hắn cảm thấy ai đó nao núng ở phía bên kia cánh cửa, và sau đó cẩn thận mở cửa.

Người có khuôn mặt nhìn trộm qua cánh cửa khép hờ là một cô gái.

Nét đẹp và đôi mắt trong xanh. Và hơn hết là cả mái tóc bạc phơ khó thấy ngay cả ở Theon.

"Là Rene à?"

"Vâng thưa giáo sư."

"Trò đến đây có việc gì?"

"Quyển sách... ... Em đã đọc xong rồi ạ."

"Sách?... ... Là nó à."

"Em nghĩ mình nên trả lại cho giáo sư."



Rudger lắc đầu nói.

"Quyển sách không phải của ta. Ta chỉ đưa cho người có duyên với nó thôi."

"Vậy thì cuốn sách này... ... ."

"Trò hãy giữ cuốn sách đó đi."

"Dạ?"

"Trò có thể đã đọc nó vài lần rồi, nhưng sẽ có lúc trò cần tới nó. Tốt hơn là nên có nó để đề phòng."

"Nhưng... ... ."

"Những thứ chưa biết chỉ có giá trị khi chúng có người dùng phù hợp. Cuốn sách về ma pháp phi thuộc tính đó sẽ hữu dụng hữu dụng hơn khi ở trong tay trò thay vì trong tay ta."

Rudger hít một hơi và tháo chiếc kính không gọng ra khỏi mặt.

"Ta nghĩ rằng ít nhất đó cũng là sự tôn trọng đối với người chủ trước đã giao nó cho ta."

"... ... ."

"Vì vậy, trò có thể giữ nó mà không cần phải trả lại cho ta."

"Thực sự em có thể giữ nó?"

"Tất nhiên."

"Ta tin rằng trò sẽ giữ gìn cuốn sách thật tốt và không làm hỏng nó."

"À cái đấy... ... ."

Rene không thể nói bất cứ điều gì. Những lời của giáo sư khiến đầu cô quay cuồng.

Rene chợt nảy ra một ý nghĩ.

Giáo sư Rudger biết về chủ sở hữu trước đây của cuốn sách này, chủ sở hữu của một sức mạnh ma thuật phi thuộc tính khác.

Nếu vậy, giáo sư có nghe tin gì từ người đó không?

"Em... ... ."

"Sao?"

"... ... ."

Rene không nói nên lời. Ngay cả khi cô định mở miệng, tất cả những gì phát ra chỉ là những từ ngắt quãng.

"Nếu không có gì thì trở về đi. Lớp học sắp bắt đầu rồi."

"... ... Vâng."

Cuối cùng, Rene không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ và rời khỏi văn phòng. Cô bước xuống hành lang với những bước chân loạng choạng, có lẽ vẫn còn bị chóng mặt.

* * *

'Ô đúng rồi.'

Sau khi đi bộ không mục đích và đến một khu vườn hoang vắng, Rene cuối cùng cũng tỉnh lại.

'Mình định hỏi về vị trí trợ lý mà.'



Rene đã rất xấu hổ và lạc lõng đến nỗi cô thậm chí quên mất việc định hỏi giáo sư.

Nhưng nếu bây giờ quay lại thì không tiện.

'Nghĩ lại thì, có vẻ như học trưởng Flora cũng đến gặp giáo sư Rudger. Chị ấy cũng đến xin làm trợ lý cho giáo sư sao?'

Khi Rene đang nghĩ như vậy, cô bỗng nghe thấy âm thanh của một cuộc trò chuyện từ phía bên kia.

Gì vậy?

Rene dừng lại khi cô nhìn thấy những học sinh cuối cùng cũng xuất hiện.

Họ là những học sinh xuất thân từ những gia đình quý tộc nổi bật từ xa. Nhưng Rene không mấy hoà thuận với những học sinh đó.

'Ah... ... .'

Trong số họ có một nam sinh đã để lại ấn tượng sâu sắc với Rene khi anh ta tiếp cận cô và muốn hẹn hò với cô như thể anh ta đang ban ơn cho cô. Cuối cùng, Rene không ngừng đẩy anh ta ra, và tự nhiên anh ta bắt đầu nuôi ác cảm với Rene.

Thêm vào đó, một nhóm người ghen tị và bí mật cãi nhau sau khi thấy Rene thân với Tam công chúa gần đây cũng ở trong nhóm này.

Không đời nào họ để cô yên.

Tốt hơn là nên tránh những v·a c·hạm vô nghĩa.

Rene lập tức nhìn đi chỗ khác, tìm một nơi để trốn.

'Vào trong thôi.'

Rene tiến sâu hơn vào khu vườn, nơi không có học sinh nào.

Vì địa điểm của Theon quá rộng lớn nên ngay cả quy mô của khu vườn hoặc công viên được tạo ra cũng thật phi thường.

Đài phun nước bằng đá cẩm thạch, cánh đồng hoa đầy màu sắc và những con đường dài rợp bóng cây.

Có những khu rừng nhân tạo được tạo ra một phần và không gian mở nhỏ, đôi khi được sử dụng để học sinh giao lưu ngoài trời.

Có người nói rằng có một nơi bí mật trong khu vườn rộng lớn này mà những người khác không thể nhìn thấy, nhưng cô không biết nhiều như vậy.

Rene đi vào trong vườn.

Dây leo và những bông hoa màu hồng xinh đẹp mọc che khuất ánh sáng mặt trời, tạo nên một đường hầm dài với giàn che hình vòm. Khi bước qua đó, Rene cảm giác đang bước qua một cánh cửa đến một thế giới khác.

Khi bước ra khỏi giàn che, cô nhìn thấy cây cối tươi tốt.

'Có một nơi như vậy sao?'

Rene vểnh tai lên nghe ngóng tình hình bên ngoài.

'Họ đã đi chưa?'

Cô vẫn có thể nghe thấy tiếng trò chuyện khe khẽ giữa họ. Họ đang nghĩ đến việc ở lại đây?

Chỉ cần ở khu vực này và đi đường vòng để tránh những học sinh quý tộc là đủ.

Với suy nghĩ đó trong đầu, Rene dựa vào một cái cây phù hợp và đột ngột quay đầu về một hướng.

'Ai đó đang hát?'



Một bài hát vang lên từ trong rừng.

Rene tò mò một cách kỳ lạ.

'Cảm giác giống như khi mình nhận được cuốn sách từ giáo sư.'

Tò mò, Rene bước từng bước về hướng phát ra âm thanh mà không nhận ra.

'Mình chỉ xem một chút thôi.'

Rốt cuộc, vẫn còn thời gian trước khi đến lớp của giáo sư.

Với những suy nghĩ như vậy trong đầu, Rene bước sâu vào trong, cuối cùng đến một bãi đất trống. Nó không phải là một nơi tự nhiên. Bãi đất trống rất ngăn nắp, như thể đã có người dọn dẹp từ trước. Bên cạnh đó có một bồn hoa nhỏ gần đó.

Rene từ từ đi về phía trung tâm của bãi đất trống.

Giai điệu đã được nghe một lúc trước đã biến mất.

"Ngươi là ai? Đây hẳn là một nơi không có ai đến mới đúng."

Giọng nói phát ra từ sau lưng Rene, cô giật mình quay lại.

Một cái cây khá lớn chiếm một góc của khoảng đất trống, ai đó đang ngồi trên cành cây rậm rạp và nhìn xuống.

"Anh là ai?"

"Hửm?"

Chàng trai trẻ có vẻ là chủ nhân của bồn hoa nhận ra rằng Rene chỉ tình cờ đến đây.

Anh ta cười một tiếng rồi nhảy từ trên cây xuống nhẹ nhàng bước đên trước mặt Rene.

Đôi mắt của Rene mở to khi người nọ dần lại gần cô.

"Ngươi tình cờ đến đây?"

"À cái đấy ... ... ."

Rene nhận ra người kia là ai một cách muộn màng.

Nhìn vào bảng tên, người này là học sinh năm hai, hơn hết, màu tóc xanh đậm của anh ta thật khó để không nhận ra.

"F-Freuden... ... Học trưởng?"

Freuden Ulburg.

Con trai cả của gia tộc Ulburg, một trong ba gia tộc công tước của Đế quốc Exilion.

Anh ta được coi là thủ lĩnh của phe quý tộc ở Theon.

'Đây là bồn hoa do tiền bối Freuden trồng sao?!'

Rene nhận ra rằng cô đã bước vào hang cọp.

Tin đồn về Freuden đã lan truyền giữa các học sinh khác.

Đặc biệt, tiếng tăm của anh ta trong học sinh thường dân là hiển nhiên là không tốt lắm.

Bởi vì anh ta là người đứng đầu một nhóm bao gồm các học sinh quý tộc, những người công khai coi thường và q·uấy r·ối thường dân.

Việc anh ta là con trai cả của gia đình Freuden cũng đóng một vai trò khiến học sinh thường dân cảm thấy mặc cảm, chán ghét.

Vì vậy, những học sinh bình thường sợ Freuden. Việc các học sinh quý tộc coi thường và sách nhiễu thường dân khiến họ cho rằng chính người này đã ra lệnh cho các học sinh quý tộc làm vậy.

Đối với các học sinh thường dân như Rene, Freuden là đối tượng phải dè chừng và sợ hãi hơn ai hết.

Rene tự hỏi liệu cô có nên bỏ chạy ngay bây giờ không.