Giáo Sư Gián Điệp

Chương 96: Đại tiệc lửa (1)



Rudger khá bất ngờ vì Rene lại có mặt ở một nơi như thế này.

"Rene. Trò làm gì ở đây?"

"À, em... ... ."

Rene suy nghĩ về việc liệu cô có nên nói ra không, dù sao đó cũng không phải việc gì cần phải che giấu, vì vậy cô quyết định thành thật.

"Dạ, em đang làm việc bán thời gian."

"Làm thêm sao?"

"Vâng, một học trưởng đã giới thiệu em đến đây."

Những công việc bán thời gian như vậy xảy ra khá thường xuyên.

Thành phố Leathevelk đã có một hiệp ước với Theon.

Đó là Leathervelk có thể thuê các học sinh từ Theon cho nhiều nhiệm vụ cần thiết.

Bảng thông báo tồn tại ở Theon cũng vậy.

Mục đích của hiệp ước này là thuê các học sinh từ Theon làm những công việc không quá khó và cho họ cơ hội kiếm tiền.

Điều này cũng tốt cho Leathervelk vì họ có cơ hội gặp gỡ các học sinh của Theon và để lại ấn tượng cho những người tài năng sau này có thể là những pháp sư vĩ đại trong tương lai.

Trong một sảnh tiệc như vậy, không có gì lạ khi xuất hiện một vài học sinh đến làm thêm.

"À, giáo sư có muốn uống gì không?"

"Cảm ơn."

Rudger lấy một ly từ khay của Rene và lập tức giải tỏa cơn khát của mình.

Có một chút bất ngờ khi Rene lại ở một nơi như thế này, nhưng điều đó không phải là vấn đề lớn.

Chỉ có đôi chút ngạc nhiên.

Mỗi lần nhìn thấy con bé, Rudger lại nhớ đến vài chuyện trong quá khứ.

Ngay cả bây giờ, khi hắn thấy Rene đứng yên và nhìn mình với đôi mắt lấp lánh.

Thật giống người đó.

"Rene. Trò... ... ."

"Vâng?"

"......Đừng làm việc quá sức, nhớ về ký túc xá trước khi quá trễ."

Cuối cùng, tất cả những gì Rudger có thể đưa ra chỉ là một lời khuyên.

"À, vâng. Cảm ơn giáo sư. Em xin phép đi trước."

Sau khi Rene rời đi, Selina từ đâu đó lại gần Rudger và hỏi.

"Học sinh ban nãy có phải trò Rene không?"

"Cô biết trò ấy sao?"

"Vâng. Tôi đã từng gặp em ấy."

"Trò ấy đang làm việc ở đây."

Selina vỗ tay.

"Trùng hợp quá, trợ lý của tôi cũng đang làm thêm ở đây đấy."

"Ý cô là trợ giảng?"

Khi đề cập đến trợ lý giảng dạy, Rudger nhớ lại cảnh Selina đưa học sinh đi làm bài thi hôm trước.

"Đứa trẻ đó kia kìa."

Selina giơ tay chỉ sang một bên.

Hướng chỉ là một cô gái với mái tóc nâu sẫm được tết thành bím vắt trên vai.



Hơi khó để nhìn thấy khuôn mặt vì cô ấy đang đeo một cặp kính khá lớn, nhưng Rudger nhận ra ngay.

Đó là một trong ba trợ giảng mà hắn nhìn thấy hôm đó.

"Trò ấy là Joanna Lovett. Dù mới chỉ là học sinh năm nhất nhưng con bé rất có năng khiếu về Tinh linh học."

"Đáng ngạc nhiên."

Joanna Lovett?

Rudger nhìn chằm chằm vào người đó một cách cẩn thận.

Cô ấy đứng đó, tay cầm một cái khay giờ đã trống rỗng, có vẻ như cô ấy đến đây để kiếm một công việc làm thêm giống như những người khác.

'Hừm. Nghĩ lại thì, trong số những người có mặt lúc đó, mình không thực sự để ý đến những trợ giảng.'

Vì Esmeralda là một người tinh linh sư cấp cao nên Rudger đặt nhiều sự chú ý đến các giáo sư mà bỏ quên trường hợp cô ta có thể là học sinh.

Ngay khi hắn đang nghĩ vậy, Joanna Lovett đang đứng yên bắt đầu di chuyển.

'Cô ta định đi đâu vậy?'

Rudger quan sát kỹ chuyển động của Joanna.

Cô ta đang liếc nhìn và xem xét kỹ xung quanh.

Cô ta làm bí mật đến mức những người khác không để ý tới, nhưng Rudger không bỏ lỡ hành động đó.

Joanna thận trọng di chuyển, đặt một chiếc khay bạc lên bàn ăn tối ở trung tâm sảnh tiệc.

'?!'

Sau khi đặt khay xuống, cô quay trở lại và đứng yên như cũ.

'Chỉ là trả cái khay về chỗ cũ thôi sao?'

'Chắc do mình n·hạy c·ảm quá rồi.'

Rudger rời mắt khỏi Joanna Lovett và liếc qua sảnh tiệc.

Hắn có thể nghe thấy tiếng mọi người nói chuyện xung quanh.

"Cậu đã nghe tin tức lần này chưa?"

"Tin gì?"

"Những kẻ sau con hẻm Leathervelk dạo này đang hành động rất khác thường."

"Những kẻ thấp hèn đó sao? Có gì thú vị với những kẻ như vậy đâu?"

"Bình thường thì tôi cũng chẳng chú ý. Nhưng lần này hơi bất thường."

"Có gì bất thường?"

Người đàn ông trung niên thở dài và hắng giọng.

"Bọn chúng đang kinh doanh cái gì đó."

"Ha ha ha ha."

Hai người đang nói chuyện với nhau nên tiếng cười không rõ ràng, nhưng Rudger nghe thấy.

Đó rõ ràng là tiếng cười của sự nhạo báng.

"Haha. Kinh doanh? Anh không đùa chứ?"

"Chỉ là lời đồn thôi, nhưng tôi không nghĩ đó là tin đồn thất thiệt."

"Hửm?"

"Không biết có chuyện gì đã xảy ra nhưng mấy thế lực sau con hẻm Leathervelk gần đây đã hợp tác với nhau."

Người đàn ông tiết lộ tin tức mà ông ta biết.

"Họ dọn dẹp khu ổ chuột và bắt đầu sử dụng một tòa nhà làm văn phòng. Mọi người nói rằng thậm chí còn nhìn thấy một lượng lớn vải vóc được chuyển vào đó."



"Hừm. Bọn chúng đang cố làm cái quái gì vậy?"

"Chắc là chúng muốn tham gia vào ngành may mặc."

"Hừ, bọn chúng có thể làm gì cơ chứ? Trên thị trường bây giờ đều là cửa hàng quần áo sang trọng của quý tộc và thương nhân."

Tình cờ nghe được điều này, Rudger nhận ra rằng những gì hắn lên kế hoạch đang diễn ra tốt đẹp.

'Bọn họ hành động nhanh hơn mình tưởng.'

Tuy nhiên, dường như những người ở đây có suy nghĩ khác với Rudger.

"Dù mấy kẻ đó có làm gì đi nữa thì cũng chỉ là những kẻ hạ lưu mà thôi."

"Đúng vậy. Còn số tiền mà doanh nghiệp cần thì sao? Một g·ái đ·iếm trong ngõ hẻm, một kẻ ăn xin hay một băng nhóm xã hội đen thay đổi được gì cơ chứ?"

"Thật kỳ lạ khi lại có người tài trợ cho những tên đó."

"Không phải là gần đây hoàng gia thi hành chính sách cứu viện thường dân sao?"

"Thật nhảm nhí. Những kẻ đó cũng chỉ ăn được chút mẩu vụn bánh mì từ trên rơi xuống mà thôi.'

"Đừng tức giận như vậy. Chúng ta không cần phải tự ra tay chà đạp chúng. Bọn chúng có thể làm gì? Chúng sẽ chỉ tự hủy hoại chính mình. Cứ bình tĩnh xem kịch thôi."

Ha ha ha ha ha.

Cuối cùng, họ không thể chịu đựng được và phá lên cười với nhau.

'Ngu ngốc.'

Rudger lắc đầu. Bây giờ bọn họ có thể cười nhạo hành động của những người đó là ngu ngốc, nhưng tương lai thì sao?

Con người không thể kiểm soát được dòng chảy của thời đại.

Thế giới đang chuyển động không ngừng và hướng tới tương lai.

Lịch sử nhìn lại từ một chặng đường dài đã chứng minh điều đó.

Mới một hai ngày tưởng chừng như không có chuyện gì xảy ra, nhưng một năm hai năm nhìn lại, sẽ có biến hóa lớn đến không ngờ.

'Các người sẽ nhận ra sớm thôi.'

Ngay khi nghĩ đến đó, thân ảnh Rudger bỗng lảo đảo tường chừng như sắp ngã.

"Giáo sư Rudger? Anh có ổn không?"

"Tôi ổn. Sàn nhà hơi trơn một chút."

Rudger trả lời nhẹ nhàng, nhưng hắn không thể xua đi những tiếng vọng trong đầu mình.

"Tôi cần ra ngoài hóng gió một chút."

Những lời xung quanh Rudger bắt đầu bị nuốt chửng bởi tiếng ồn.

Rudger nín thở và ngay lập tức rời đi.

Selina trông có vẻ lo lắng, nhưng khi Rudger ngoan cố từ chối, cô không dám đi theo.

Rudger bước ra ban công. Nơi này đang không có ai.

"Hừ."

Rudger dùng tay nắm lấy lan can bằng đá cẩm thạch, cảm thấy như thể bị kim đâm vào trán, thái dương và hộp sọ.

Tiếng ồn không thể nghe rõ ràng dần dần bắt đầu có hình dạng của một ngôn ngữ riêng biệt.

[Chấp nhận... ... .]

[Chúng ta... ... quyền lực... ... .]

[Ngươi... ... được chọn... ... .]

"Câm miệng."

Rudger phớt lờ giọng nói trong đầu và lấy ra những viên thuốc mang theo.



Không giống như bình thường, lần này hắn tùy tiện cho thuốc vào miệng.

Khi tác dụng giảm đau phát huy tác dụng, cơn đau đầu bắt đầu giảm dần. Giọng nói trong đầu dân nhạt đi bị bóp nghẹt.

Cuối cùng, tiếng ồn nhỏ dần và biến mất như một tiếng vang còn sót lại trong thung lũng núi.

"Phù."

Rudger thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh ngắm nhìn cảnh đêm của Leathervelk qua lan can ban công.

Thành phố với ánh sáng khắp mọi nơi, tỏa sáng rực rỡ trong đêm.

Rudger cảm thấy gió đêm dần bắt đầu oi bức.

Hắn nhắm mắt lại một lúc và suy nghĩ.

Những gì hắn cần làm kế tiếp.

Câu trả lời luôn rõ ràng.

* * *

'Rudger Chelici?'

Chris Bennimore đang lang thang để nghỉ ngơi, bỗng nhìn thấy Rudger đang đứng một mình trên ban công ngoài trời, hắn ngay lập tức nép mình phía sau một bức tường.

'Tên đó đang làm gì ở đó một mình vậy?'

'Thuốc sao?'

Suy nghĩ của Chris Bennimore chợt đi đến một kết luận.

'Một loại thuốc uống nhiều như vậy mà không gây hại cho cơ thể?'

Chỉ có thể là thuốc phục hồi ma lực.

'Hắn ta uống thuốc vì thiếu ma lực sao?'

Chris Bennimore bỗng nghĩ bản thân đã nhận ra điểm yếu của Rudger.

Một bí mật ẩn giấu của Rudger Chelici mà người khác không biết.

Chris không thể không cười một cách ác ý.

Hắn đang nghĩ cách tận dụng điểm yếu này.

'Lễ hội phép thuật sắp diễn ra. Mình có thể lợi dụng điểm này.'

Sợ Rudger sẽ phát hiện ra mình, hắn nhanh chóng bỏ đi.

* * *

'Kết thúc chưa?'

Gốc rễ của vấn đề là việc sử dụng quá nhiều ma pháp trong trận đấu lúc nãy.

Lúc đầu, Rudger nghĩ bản thân vẫn ổn, nhưng hắn không ngờ được rằng phép thuật của mình đang dần cạn kiệt khi hắn lãng phí thời gian để nói chuyện với người khác.

'Mình quá bất cẩn.'

'Ít nhất thì hôm nay cũng có chút thu hoạch.'

Nghĩ vậy, Rudger trở lại sảnh tiệc.

Gần như cùng lúc đó, những tiếng la hét nổ ra từ mọi phía.

"Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"

"Quái vật, quái vật!"

Mọi người hét lên.

Rudger vừa trở lại phòng tiệc, ngay lập tức hiểu ra lý do.

Tại trung tâm của sảnh tiệc xuất hiện một ngọn lửa khổng lồ.

Một con quái vật to đến mức đầu chạm tới trần của sảnh tiệc rộng lớn đang liếc nhìn những người bên trong sảnh tiệc với đôi mắt rực lửa.

'Esmeralda!'

Rudger nhận ra ngay đó là tác phẩm của ai.