Giáo Sư Gián Điệp

Chương 97: Đại tiệc lửa (2)



Sự xuất hiện đột ngột của con quái vật khổng lồ lửa đã biến sảnh tiệc trở nên hỗn loạn trong tích tắc.

"Thứ gì kia?"

"Chạy mau!"

Mọi người giật mình, chạy tán loạn nhưng lại va vào nhau. Hầu hết những người tụ tập ở đây đều không đủ năng lực đối phó với con quái vật. Kết quả là, họ không thể duy trì lý trí của mình trong tình huống bất ngờ và hoảng loạn này.

Con quái vật nhìn con người ở dưới chân mình. Cái miệng đầy những chiếc răng nanh sắc nhọn của nó mở ra, bên trong là ngọn lửa đỏ rực như dưới đáy địa ngục.

Sắc mặt của mọi người khi chứng kiến cảnh tượng đó trở nên tái nhợt.

Một ngọn lửa nóng đến mức có thể nướng chín cả da thịt từ xa phóng về phía trung tâm sảnh tiệc.

Ngay lúc đó, bảo vệ trong đại sảnh bắt đầu hành động. Tất cả bảo vệ ở nơi này đều là hiệp sĩ. Ngay cả khi số lượng không lớn, nhưng mỗi hiệp sĩ đều có sức chiến đấu tương đương hàng chục lính đánh thuê.

Vụt!

Thanh kiếm đầu tiên chạm vào ngọn lửa.

Hào quang ở lưỡi kiếm xuyên qua cắt đôi ngọn lửa.

Rầm!

Một luồng lửa dài nhấn chìm trần nhà của phòng tiệc.

Ngọn l·ửa l·an r·ộng thành những vòng tròn dọc trần nhà, t·hiêu r·ụi toàn bộ những chiếc đèn chùm treo lơ lửng trên không trung.

Những chiếc đèn chùm không thể chịu được sức nóng, lần lượt tan chảy và rơi xuống đất.

"Mau tránh ra!"

"Lối này!"

Tiếng la hét vang lên khắp nơi. Mọi người hoảng loạn va vào nhau, ngã xuống. Phòng tiệc nhanh chóng tràn ngập sự hỗn loạn.

Các giáo sư của Theon cũng hành động.

"Mọi người mau tránh ra! Đi theo lối này!"

"Xin hãy bình tĩnh di chuyển!"

Các tinh linh xuất hiện từ khắp nơi, ngăn chặn hoặc dọn sạch các mảnh vỡ từ trên rơi xuống.

Phong tinh linh đỡ những người bị ngã, Thuỷ tinh linh giúp dập tắt những ngọn lửa đang cháy.

Các pháp sư khác không đứng yên. Ma pháp niệm chú ở khắp mọi nơi và phép thuật t·ấn c·ông tới tấp vào con quái vật khổng lồ.

"Dừng lại mọi người! Chúng ta phải di tản khách mời trước đã!"

"Con quái vật đó từ đâu chui ra vậy?"

"Tranh thủ thời gian! Mau s·ơ t·án mọi người ra ngoài!"

Rudger nhìn chằm chằm vào con quái vật trước mặt.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nó, nhưng năng lượng của con quái vật rất quen thuộc. Rõ ràng nó là Hoả tinh linh cấp cao mà hắn đã gặp trước đó.

'Cấp cao? Không. Nó mạnh hơn trước rồi.'

Lúc đó, Rudger cảm giác rằng tinh linh đó ít nhất phải là một tinh linh cấp cao, nhưng hiện tại thì khác. Ở cấp độ này, nó dường như đã gần tiếp cận với cấp bậc tinh linh tối cao có xác suất cực kỳ thấp sinh ra trong tự nhiên.

'Không ngờ cô ta có thể điều khiển tinh linh có trình độ chỉ dưới tinh linh vương như vậy.'

Trên lục địa, tinh linh được chia thành các cấp bậc. Từ cấp thấp đến cấp cao.

Trong số đó, các tinh linh cấp cao thường tương đương với trình độ pháp sư cấp bốn và cấp năm. Các tinh linh tối cao có thể có trình độ ngang ngửa một Đại pháp sư cấp sáu.



Và cấp cuối cùng được gọi là Tinh linh vương.

Con quái vật hiện tại ở sảnh tiệc là loại tinh linh đã ngang ngửa trình độ của một Đại pháp sư cấp sáu.

Nó là một tồn tại mạnh mẽ đến mức những đòn t·ấn c·ông nãy giờ của các hiệp sĩ và tinh linh sư không có một chút tác dụng nào.

'Esmeralda ở đâu?'

Rudger đảo mắt. Kẻ đáng ngờ nhất mà hắn có thể nghĩ đến lúc này là Joanna Lovett. Tuy nhiên, cô ta đã biến mất từ lúc con quái vật xuất hiện.

Hắn phải tìm ra cô ta.

Ngay lúc đó, con quái vật khổng lồ di chuyển.

Tách tách tách!

Ngọn lửa chưa được dập tắt t·ừ t·rần nhà lũ lượt rơi xuống.

Khi những ngọn lửa rơi xuống, các bảo vệ nhanh chóng tách ra.

"Đừng để khách b·ị t·hương!"

"Cẩn thận!"

Một bảo vệ hét lên ngay lập tức vung kiếm hòng cắt bỏ những giọt lửa đang rơi xuống.

"Hả?"

Ngọn lửa bị thanh kiếm xuyên qua không hề bị cắt làm đôi mà bám dính lên thanh kiếm. Tiếp theo, ngọn lửa bằng tốc độ kinh người lan nhanh sang người cầm.

"Aaaaaaaa!"

Người bảo vệ đó ngay lập tức đã bị ngọn lửa bao trùm và lăn lộn trên sàn.

Ngay cả thể chất vượt trội của một hiệp sĩ cũng không thể phát huy được bất kỳ tác dụng nào trước ngọn lửa này. Trong tích tắc, cơ thể của người bảo vệ đó bị t·hiêu r·ụi và biến thành một đống tro tàn.

Sắc mặt của những người khác trở nên trắng bệch.

"Mọi người cẩn thận! Đừng chạm vào nó!"

"Nếu ngọn lửa đó chạm vào bất cứ thứ gì thì hãy bỏ nó đi ngay lập tức."

Nhưng có lẽ là do cảnh báo quá muộn. Sau n·ạn n·hân đầu tiên lại có thêm ba người bị thiêu cháy.

Rudger cau mày trước cảnh tượng đó.

'Nó không phải lửa bình thường. Nó như là dung nham vậy.'

Con quái vật này thực sự giống như một hóa thân của dung nham sống.

'Từ từ, sao tinh linh này lại có hình dáng giống như con người vậy?'

Tinh linh thường không có hình dạng cụ thể nhưng có một quy luật nhất định.

Về cơ bản, các tinh linh phải có hình dáng tự nhiên như động vật hay cây cỏ.

Cấp độ của tinh linh thay đổi tùy thuộc vào mức độ hấp thụ năng lượng từ thiên nhiên.

Đẳng cấp của tinh linh càng cao thì năng lượng càng mạnh, càng như vậy thì hình dạng của nó càng trở thành một thứ khác với hình hài của một sinh vật sống.

Cách đây rất lâu, khi đang chu du khắp thế giới cùng với Thầy của mình, Rudger đã từng có dịp chứng kiến ​​Tinh linh vương của Nước.

Những gì hắn thấy vào thời điểm đó hoàn toàn khác với những gì mọi người đồn đoán và bàn tán. Hình dạng của tinh linh đó trông giống như sự pha trộn giữa rồng phương Đông và cá voi khổng lồ.

Kích thước của sinh vật đó lớn hơn một hòn đảo, di chuyển trên mặt biển với vô số bờm trắng rải rác như sương mù biển khổng lồ.



Tuy nhiên, con quái khổng lồ lửa trước mặt Rudger bây giờ thì rất khác.

Nói thẳng ra, hình dạng của nó gần như được điều chỉnh theo giác quan của con người.

Hình người khoanh tay. Mặc dù nó lớn, nhưng nó trông giống một cục mỡ kỳ lạ hơn. Những đốm đen xuất hiện trên khắp cơ thể của nó khiến cho hình dáng của linh hồn lửa càng trở nên ghê rợn.

'Một tinh linh bị vặn vẹo.'

Rudger nhìn chằm chằm thứ trước mặt, bỗng nhận ra có điều gì đó không ổn.

'Không có phần thân dưới?'

Nửa dưới của cơ thể gần như không thể nhìn thấy so với nửa trên phình to bất thường của tinh linh khổng lồ.

Ngay lập tức hắn hiểu ra.

'Nó đang biến hình nhờ một vật trung gian sao?'

Khi triệu hồi một tinh linh, một tinh linh sư có thể biểu hiện tinh linh theo hai cách.

Cách thứ nhất là triệu hồi tinh linh thông qua phép thuật của người giao ước.

Tuy nhiên, khi sử dụng phương pháp này, những pháp sư n·hạy c·ảm với sức mạnh ma thuật có thể ngay lập tức nhận ra danh tính của người thi triển.

Trong trường hợp đó, phương pháp thứ hai có thể che giấu danh tính cho tinh linh sư.

Đó là, sử dụng một vật trung gian để triệu hồi.

'Là chiếc khay bạc lúc đó!'

Đó hẳn là chiếc khay mà Joanna Lovett đã bí mật mang vào.

Mặc dù nó không hoàn chỉnh, nhưng nó không phải là một chiếc khay bình thường, nó đủ để có thể triệu hồi được một tinh linh ở cấp độ tối cao.

Rudger đã đoán đúng.

Joanna Lovett chính là Esmeralda!

Tuy nhiên, Rudger hiện tại không thể đuổi theo cô ta ngay lập tức.

'Mình cần xử lý thứ này.'

Rudger nhìn quanh.

Bảo vệ đang kiềm chế con quái vật khổng lồ, các pháp sư cũng đang liên tục t·ấn c·ông con quái bằng các loại ma pháp khắc chế.

Trong hoàn cảnh đó, bỗng Rudger nhìn thấy một người vẫn chưa được s·ơ t·án.

'Kia là... ... .'

Biểu cảm của hắn cứng lại.

* * *

'Chuyện gì vậy?'

Rene cố gắng mở mắt trong làn khói bụi nóng rực.

Cô nhớ đã đi loanh quanh và phục vụ mọi người một lúc trước, nhưng cô ấy không thể nhớ rõ bất cứ điều gì sau đó.

Thứ gì đó p·hát n·ổ ngay trước mắt Rene và đó là thứ cuối cùng cô ấy nhìn thấy.

'Mình bị ngất sao?'

Cố gắng bò dậy trong khi ôm lấy đầu của mình, Rene cuối cùng cũng nhận ra chuyện gì đã xảy ra trong sảnh tiệc.



'Thứ gì thế kia?'

Trung tâm của sảnh tiệc, nơi lẽ ra phải diễn ra nhiều hoạt động sôi nổi trong bữa tiệc, hiện giờ là một mớ hỗn độn. Một sinh vật mang ngọn lửa khổng lồ đang ở gần cô.

'Tinh linh?'

Chuyện gì đã xảy ra khi cô ngất đi vậy?

'Phải nhanh chóng rời khỏi đây!'

Rene cố gắng đứng dậy, nhưng cơn đau dưới mắt cá chân khiến cô cau mày.

'Chân mình....'

Vào lúc đó, con quái vật phun lửa ra xung quanh. Nó định loại bỏ tất cả những con ruồi làm phiền mình.

'!!!!!!'

Rene kinh hoàng nhìn ngọn lửa đỏ rực đang phóng về chỗ mình. Ngọn lửa mạnh đến nỗi có thể t·hiêu r·ụi cô thành tro bụi ngay tức khắc.

'Mình không tránh được..... không tránh kịp............'

Rene nhắm chặt mắt trước khi c·hết.

Bỗng Rene cảm thấy có thứ gì đó đang bao phủ cơ thể mình. Sau đó cô có cảm giác cơ thể bị kéo mạnh đi.

'Mình c·hết chưa?'

Rene cẩn thận mở mắt. Cô thấy Rudger đang nhìn mình lo lắng.

"Rene!"

"G-giáo sư?"

"Trò không sao chứ?"

'Sao giáo sư lại ở đây?'

Rene quay đầu lại, nhận ra chuyện gì đã xảy ra.

Rudger đã cứu mạng cô.

"Giáo sư, từ khi nào mà... ... "

"Ở yên đó."

Mặt Rene đỏ bừng và cố gắng vùng vẫy, nhưng Rudger vẫn bất động.

Hắn lùi lại về một nơi an toàn, ôm Rene trong tay và ngay lập tức kiểm tra chân cô.

"Vết thương không sâu. Ta có thuốc sơ cứu, vậy nên hãy chờ ở đây."

"... ... ."

Ngay khi nhìn thấy Rudger lấy ra một lọ thuốc từ trong ngực, Rene cảm thấy cảnh này có chút quen thuộc.

Kỳ lạ!

Rõ ràng, giáo sư Rudger và cô không có nhiều liên lạc.

Nhưng tại thời điểm này, cái cách mà giáo sư Rudger đã giải cứu cô khỏi nguy hiểm và thậm chí còn đối xử tốt với cô. Rene dường như đã nhìn thấy cảnh này ở đâu đó trước đây.

"Giáo sư...."

"Sao vậy?"

Rene buột miệng.

"Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó phải không?"