Rõ ràng Lục Minh Thần không nổi giận nhưng không biết vì sao, trong lòng cô gái nhỏ đã lập tức tuôn ra sự bất an mãnh liệt.
Anh như bây giờ, bình tĩnh giống như trước khi bão tố sắp tới.
“Thầy Lục, em…”
Cô ngập ngừng, đang suy nghĩ sắp xếp từ kế tiếp.
Nhưng Lục Minh Thần căn bản không cho cô thời gian tìm lý do, anh tiếp tục chất vấn cô: “Em cái gì? Ăn tôi xong là muốn phủi mông đi luôn? Hả?”
Ăn xong phủi mông đi luôn?
Tôn Giai Ni trợn to mắt nhìn anh.
Cái này cái này cái này… đây có phải chính là cái gọi là không phân đúng sai, đổi trắng thay đen không?
Rõ ràng là anh dụ dỗ cô đủ kiểu ở chân núi hồ Thiên Đường, làm hại cô vứt bỏ mũ giáp, mặc cho anh làm xằng làm bậy, sao mà vào miệng anh lại trái ngược?
Nếu là người ngoài, Tôn Giai Ni nhất định phải oán hận chửi một câu “vô sỉ”.
Nhưng người này là Lục Minh Thần, cô thoáng cái lại hơi thoái chí.
Anh nói như vậy, khiến cho ngược lại thật sự là giống như cô tội ác tày trời.
Thế là cô gái nhỏ mềm giọng giải thích: “Không phải, em không có ý này. Chỉ là viết thương của anh đã lành, em ở lại chỗ anh không ổn lắm…”
“Bạn trai bạn gái ở cùng một chỗ không phải chuyện hiển nhiên sao?” Người nào đó nhàn hạ hỏi lại.
“…”
Là lỗi của cô, cô lại dám vọng tưởng cãi lại thầy Lục tài ăn nói giỏi nhất trường.
Có thể thắng mới là lạ!
Vừa rồi bị dạy dỗ trên lớp còn chưa đủ nhiều sao?
“Em biết rồi, vậy anh bận bịu trước đi, em về ký túc xá thu dọn ít đồ đạc.”
“Từ từ đã!” Lục Minh Thần gọi cô lại.
“Còn có việc gì sao?”
“Tiết học vừa rồi em không chăm chú nghe giảng, anh còn chưa phạt em.”
Ngữ khí Lục Minh Thần nhẹ nhàng nhưng Tôn Giai Ni nghe thấy lại run rẩy một trận.
Cô nhỏ giọng hỏi rõ: “Không phải đã trừng phạt rồi sao?”