Dưới ánh mắt ái muội của anh, cả người Tôn Giai Ni nóng bừng.
Hiện giờ cô vừa xấu hổ vừa tê ngứa, mông còn đau rát.
Đủ loại cảm giác đan xen, cô rốt cuộc không nhịn được khóc òa.
“Thầy ơi… xin lỗi… em thật sự sai rồi.”
Từng giọt nước mắt không ngừng chảy xuống từ đôi mắt linh động của cô, kết hợp với cái mông sưng đỏ vểnh lên, đôi chân nõn nà, càng kích thích thú tính của Lục Minh Thần bộc phát.
Anh mặc cô khóc, cúi đầu liếm cái mông phấn hồng của cô.
Lần lượt liếm qua vết lằn anh vừa mới đánh.
Đầu lưỡi nóng chạm phải làn da sưng đỏ, đau đớn càng nhiều.
Nhưng sau đó lại bắt đầu chậm rãi ngứa ngáy.
Cô gái nhỏ không kiềm được rên một tiếng dâm mĩ.
“Ưm…”
Bởi vì mới khóc nên âm thanh của cô mang theo chút khàn, nghe càng thêm hấp dẫn.
Lục Minh Thần nhẹ nhàng xoa mông cô, thấp giọng nói: “Thầy giáo đánh em vì tốt cho em, biết chưa?”
Anh là cáo già, am hiểu nhất là vừa đấm vừa xoa.
“Dạ...”
Nữ sinh lập tức bị anh thuyết phục, tủi thân vì bị đánh đã nhanh chóng tan thành mây khói.
Liếm qua hết hai cánh mông căng của cô, đầu ngón tay thon dài khô ráp của Lục Minh Thần đè lên cúc huyệt, nhẹ nhàng nỉ non: “Chỗ này của Ni Ni thật đẹp.”
“A… Thầy Lục… không cần…”
Tôn Giai Ni vừa mới bình phục tâm tình lại bị khiếp sợ, trong giọng nói mơ hồ mang theo hoảng loạn muốn khóc.
“Thử một lần đi? Cái miệng nhỏ này chẳng lẽ không muốn thử mùi vị côn thịt lớn và tinh dịch sao?”