Giáo Thảo Bá Đạo Cầu Tôi Quay Lại

Chương 25: Thảo luận trong phòng thay đồ



Buổi trưa có một trận tập huấn, các đội viên khác lần lượt tiến vào, vừa lúc nghe thấy đoạn đối thoại này.

Mấy ngày nay bọn họ huấn luyện chặt chẽ, gặp nhau cũng không trò chuyện nhiều, nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ không có lòng hóng hớt.

Có chuyện này, bọn họ liền lao nhao nói chuyện.

"Thật sự muốn tặng điện thoại cho cậu ta à? Sau hôm sinh nhật lần trước hai người chưa chia tay sao?"

"Cãi nhau à? Hay là cậu ta biết chuyện cá cược rồi?"

"Hôm qua tôi còn ngồi trước TV thèm muốn mẫu mới này rất lâu, giá ít nhất phải đến mấy vạn, cá cược chơi thôi sao cậu lại làm thật thế?"

Vân Diệu Trạch thay quần áo chơi bóng, dáng người rắn chắc bị giấu sau chiếc áo.

Hắn khoanh tay tựa vào tủ quần áo, tư thế tùy ý cũng đẹp trai hết sức, cười nói: "Một đêm tôi làm cậu ta nhiều lần như vậy, thế nào cũng phải trả chút tiền mua dâm chứ, chút tiền này cũng không tính là gì, nếu cậu ta nghe lời, tôi không ngại duy trì quan hệ lâu dài với cậu ta."

Những lời này trực tiếp cặn bã xuyên địa cầu.

Nhưng đội viên không quan tâm đến đạo đức hay trái đạo đức, họ chỉ get đúng trọng điểm.

Vân Diệu Trạch thật sự lên giường với Lâm Sóc rồi!

Còn làm nhiều lần như vậy?!

Một số đội viên trong nhóm lần lượt thốt lên những lời như 'Ôi chết tiệt', 'Mẹ kiếp', bọn họ vừa ngạc nhiên vừa cực kỳ phấn khích, nhao nhao xúm lại.

"Ông trời của tôi ơi, chẳng lẽ thật sự làm ở chỗ đó sao?"

"Nói thật, ngoại hình Lâm Sóc rất đẹp, làn da trắng nõn, con mẹ nó!" Trong đó có một người nói một nửa liền ngẩng đầu lên, "Má ơi, hình như tôi muốn chảy máu mũi rồi."

"Ha ha ha ha..."

Những người khác cười to.

Vân Diệu Trạch biết đội viên ngẩng đầu đang suy nghĩ gì, cố ý thêm lửa, nói: "Đâu chỉ có làn da trắng nõn, eo còn nhỏ chân còn dài nữa, chỗ nào đó còn nóng bỏng đến mức có thể treo cổ người, biết là ở đâu không?"

Dù là Từ Hiến mặt dày mày dạn nhất, cũng không khỏi nhiệt huyết phun trào.

Chứ đừng nói đến các đội viên khác.

"Aiya, bạn nhỏ Trương Tuấn Minh căng rồi!" A Thái thô giọng nói.

Mặt Trương Tuấn Minh đỏ lên.

Tiếng cười và tiếng nói chuyện tục tĩu liên tục vang lên trong phòng thay đồ.

Từ Hiến còn lấy video hôn môi lần trước trong xe ra.

Video này hắn chỉ mới lưu vào điện thoại di động ngày hôm qua.

"Nào nào, tôi cho các cậu xem thực tế một chút." Nói rồi hắn mở WeChat lập nhóm kéo các đội viên vào, gửi video vào nhóm.

Camera được gắn trong xe thể thao hạng sang có độ phân giải HD tuyệt đối, lúc đó hình ảnh Lâm Sóc và Vân Diệu Trạch hôn nhau được quay rõ ràng.

Vân Diệu Trạch ngồi ở ghế sau, Lâm Sóc ngồi trên đùi hắn, hai người hôn nhau say đắm, cảm xúc mãnh liệt bắn ra bốn phía.

Từ góc máy có thể thấy vòng eo lộ ra dưới lớp áo đồng phục học sinh được vén lên, dường như có thể cảm nhận được làn da mịn màng cách màn hình.

Lâm Sóc rất chủ động, giữa môi và răng phát ra âm thanh mập mờ, thở hổn hển.

Nếu không có quần áo, mức độ hình ảnh sẽ không giống.

Các đội viên thưởng thức say sưa, thỉnh thoảng giơ ngón tay cái lên với Vân Diệu Trạch, "Cậu là đại lão của chúng tôi, lợi hại lợi hại."

"Chậc chậc, sớm biết kích thích như vậy, tôi cũng có thể theo đuổi theo cậu ta!"

"Xem rồi tôi cũng muốn thử hôn môi với cậu ta xem có tư vị gì."

"Cái này mẹ nó... Ha ha ha..."

Sau khi xem xong video là một cuộc thảo luận sôi nổi.

Nếu lời nói là đao, vậy thì giờ phút này Lâm Sóc đã bị bọn họ đâm đến thương tích đầy mình.

Có điều, Vân Diệu Trạch không chỉ ác liệt như vậy.

Hắn khinh miệt vừa cười vừa nói: "Hôn thì tính là gì, lên giường mới gọi là thoải mái."

Một câu lại làm nóng đề tài trong phòng thay đồ.

Hắn không coi tình cảm của Lâm Sóc là chuyện to tát, thậm chí bản thân Lâm Sóc cũng chỉ là một món đồ chơi thú vị mà hắn tình cờ bắt gặp khi buồn chán muốn tiêu khiển mà thôi.

Đồ chơi có thể lấy ra khoe khoang, lấy ra chia sẻ, lấy ra thảo luận với đồng đội.

Trong phòng thay đồ náo nhiệt một hồi, sau khi đội viên dự bị mới vào cửa, đề tài này rốt cuộc cũng lắng xuống, huấn luyện viên bên kia cũng gọi người đến thúc giục.

Mọi người thay quần áo xong ra ngoài.

Vân Diệu Trạch tạm thời cất chiếc điện thoại mới vào trong ngăn tủ rồi khoá lại.

Vài ngày sau khi Lâm Sóc không đến trường, hắn hỏi lão Tào, giáo viên chủ nhiệm lớp 12/2, học sinh có thành tích học tập tốt bất kể giáo viên nào cũng thích, vừa hỏi, lão Tào cũng giống như đổ đậu, nói hết.

Buổi sáng gặp nhau ở cửa lớp học, lão Tào còn nói cho hắn biết.

Hôm nay Lâm Sóc sẽ trở về.

Dù sao bọn họ cũng học lớp 12 rồi, việc học hành nặng nề như vậy, bỏ lại một ngày phải học ít hơn rất nhiều điểm kiến thức, chứ đừng nói là một tuần, cho nên sau khi bà nội thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, ba Lâm liền đưa con trai và con gái về trước, mẹ Lâm tiếp tục ở quê chăm sóc.

Giữa trưa, ba Lâm móc túi đưa các con đến quán ăn.

"Ăn thức ăn mẹ con nấu lâu như vậy, vẫn cảm thấy đồ ăn trong quán càng thơm hơn." Ba Lâm gắp một cái móng heo lớn bỏ vào trong chén.

Lâm Dao lén lút gọi điện thoại cho mẹ Lâm.

Lâm Sóc thấy vậy, gắp thêm một miếng thịt kho cho ba Lâm, khen: "Ba à, ba thật biết nói chuyện, nếu ba có thể nói, vậy thì nói nhiều hơn một chút đi."

Sau bữa trưa, ba Lâm đưa bọn họ đến cổng trường, trước khi đi còn không quên cho bọn họ mỗi người một trận.

Hai đứa con hư.

Ngay cả ông đây mà cũng dám hố!

Em gái ôm đầu tức giận quay trở lại lớp học.

Lâm Sóc nhìn xe của ba lái đi trước khi vào trường, bước dọc theo sân thể dục của trường, có học sinh đang đi dạo tán gẫu dưới con đường rợp bóng cây, còn có bốn năm nam sinh đang chơi bóng rổ giữa giờ.

Khi chuông reo, tất cả nhanh chóng chạy đi.

Lâm Sóc vẫn chậm rãi đi dạo.

Cậu là một học tra, về lớp nhanh hay chậm cũng không khác nhau lắm, dù sao cũng đều như nghe kinh mà thôi.

Vừa nghĩ như vậy, phía sau liền có mấy tiếng bước chân truyền đến.

Không đợi quay đầu lại, một ít bóng đen đã bao phủ bên cạnh cậu, che khuất phần lớn ánh mặt trời, cổ tay cậu bị giữ lại, bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc đã nhiều ngày không gặp.

"Bắt được cậu rồi."

Trái tim cậu đập lỡ một nhịp, không cần nhìn cũng biết là ai, chỉ trong tích tắc, cảm giác đau nhói khó chịu trong lòng ngày hôm đó lại tràn ra khắp người.

Tay phải Lâm Sóc đút vào túi quần, nghiêng đầu, lạnh lùng phun ra hai chữ, "Buông tay."

Đội bóng rổ vừa kết thúc khóa huấn luyện, hiện tại vội vàng trở lại lớp học, bọn họ huýt sáo vài tiếng rồi đi trước.

Trên con đường rợp bóng cây chỉ còn lại hai người bọn họ.

Vân Diệu Trạch nắm tay cậu không buông, "Còn đang giận sao?"

"Không phải cậu bảo là không ngăn tôi cút sao? Bây giờ tôi cũng muốn cút, cậu có thể đừng cản tôi không?"

"Được rồi, là tôi sai, ngày đó không nên nói như vậy, lúc ấy chưa tỉnh ngủ nên đầu óc có chút hỗn loạn, tha thứ cho tôi một lần được không?"

Lòng bàn tay bị đối phương nắm chặt đặt ở bên môi hôn lấy, nụ cười của Vân Diệu Trạch vẫn cưng chiều trước sau như một.

Lâm Sóc quả quyết từ chối, "Không được."

Nơi này không tiện nói quá nhiều.

Vân Diệu Trạch kéo cậu đến chỗ hẻo lánh phía sau tòa nhà giảng dạy, mở hộp điện thoại di động đã lưu số điện thoại của mình ra và đặt vào tay cậu, nói: "Lộ Hi Nguyệt không phải bạn gái tôi, trước cậu tôi chưa từng có bạn gái hay bạn trai, cậu là người đầu tiên, sau này cậu muốn kiểm tra điện thoại di động của tôi, tùy thời tùy chỗ đều có thể.”

Mũi Lâm Sóc hơi chua xót.

"Vậy còn vụ cá cược thì sao? Cậu vì cá cược mới theo đuổi tôi sao?"

"Không phải."

Vân Diệu Trạch phủ nhận không chút do dự, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cậu, Lâm Sóc giãy giụa một hồi, lại càng bị đẩy mạnh vào tường, nụ hôn mãnh liệt như muốn nuốt chửng cậu hoàn toàn, thân thể bị bao vây không còn chút không gian phản kháng.

Hoặc là nói, bản năng bên trong cậu cũng không muốn phản kháng.

Cậu vẫn còn ôm chờ mong.

"Vân Diệu Trạch, cậu thật sự... Thích tôi sao?"

"Ừm, thích." Vân Diệu Trạch dừng lại, thở hổn hển, "Tôi xin thề, Vân Diệu Trạch thích Lâm Sóc, giống như chó con thích thịt xương vậy."

Lâm Sóc bị chọc cười.

Mẹ nó sao cậu lại ngốc như vậy, một câu 'có bệnh' đã làm cho tâm trạng cậu rơi xuống đáy cốc, một câu 'thích' lại khiến cậu bay lên trời trong nháy mắt.

"Cậu, đây là lời thề gì vậy, ví von mình là chó nhỏ?"

"Cậu vui vẻ là được." Vân Diệu Trạch nhéo má cậu, lại xoa đầu làm rối tung mái tóc của cậu, cố ý nghiến răng nghiến lợi, “Tuỳ tiện nói hai câu liền náo loạn chơi trò mất tích, còn ăn bậy dấm tin tưởng người khác, tôi nên làm sao với cậu bây giờ? Hửm?"

Việc hoà giải đến quá nhanh, Lâm Sóc cũng không ngờ tới.

Mình cũng quá dễ dụ rồi!

Hai người ở phía sau tòa giảng dạy náo loạn một hồi, một tiết học kéo dài bốn mươi phút, cũng sắp kết thúc, hiện tại nếu bọn họ cùng nhau đi ra ngoài thì rất dễ dàng phát hiện bọn họ chung thuyền, cho nên cậu để Vân Diệu Trạch rời đi trước, cậu ở lại một lát rồi mới trở về lớp học.

Tùy tiện lấy điện thoại mới ra chơi, vô tình kết nối WIFI.

Lâm Sóc thuận tay mở Wechat, vừa lúc có tin nhắn nhảy ra, Khương Nghị gửi một video cho cậu.

Bối cảnh là trong phòng thay đồ, có Vân Diệu Trạch vừa mới thề nói thích cậu, có đồng đội của hắn, còn có nhiều lời trêu chọc, vũ nhục khó coi.

Sau khi xem xong video, cậu dựa vào chân tường chậm rãi ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối, tay nắm chặt chiếc điện thoại di động có tên 'tiền mua dâm'.

Buổi chiều gió nhẹ dịu dàng như vậy.

Nước mắt lại rơi xuống bùn đất dữ dội như thế.