Lâm Sóc điều chỉnh lại tâm trạng, đi ra khỏi đằng sau khu giảng dạy, tiện tay vứt điện thoại di động vào thùng rác bên đường.
Thích cái gì, thâm tình cái gì, bạn trai cái gì.
Con mẹ nó đều là giả!
Vân Diệu Trạch hoàn toàn là một tên cặn bã thích đùa bỡn tình cảm của người khác, cậu móc tim móc phổi thích hắn chỉ đổi lấy một trận cá cược của đối phương, một cái hẹn. Đm, làm sao hắn có thể nói ra những lời ác độc và tàn nhẫn như vậy sau khi lên giường với người khác chứ.
Lâm Sóc nghĩ thế nào cũng không rõ.
Coi như là mình bị chó cắn, vào lần đầu tiên nhìn thấy Vân Diệu Trạch ở năm lớp mười đã bị mù mắt.
Còn vô cùng mù quáng không hợp lẽ thường.
Điều chỉnh tâm trạng rất nhanh đã thất bại, mắt lại bắt đầu chua xót, cậu ngẩng đầu lên, hít vài hơi thật sâu mới cảm thấy hốc mắt ướt át lại khô một lần nữa.
Lâm Sóc trở về trường học còn chưa đến chỗ giáo viên chủ nhiệm báo cáo, vì thế sau khi đến văn phòng mới trở về phòng học, cậu cố ý tránh hành lang có thể đi qua lớp 12/1, lựa chọn từ cửa sau lớp 12/2 đi vào, vừa đến cửa liền nghe thấy Khương Nghị vung gậy sắt gầm rống giận.
"Mẹ kiếp! Thả tớ ra! Bây giờ ông đây phải đi chơi chết Vân Diệu Trạch! Tớ muốn đánh gãy tay chân hắn để hắn quỳ trên mặt đất nhận sai, còn muốn đâm cây gậy này vào trong miệng hắn, xem mẹ nó sau này miệng hắn phun đầy phân như thế nào!”
Lúc trước xem video cậu ta cũng đã tức điên lên, thế nhưng không tìm được binh khí, cho nên hùng hùng hổ hổ chạy tới lớp 12/6 đánh nhau với tên cặn bã Trương Gian, sau đó đoạt lấy côn sắt từ trong tay Trương Gian.
Trên mặt mình cũng bị thương.
Tiểu Béo ôm chặt lấy cậu ta, "Cậu đang làm gì vậy! Người ta đã làm gì mà đắc tội với cậu như vậy, khiến nhất định phải đánh cậu ta một trận?"
"Dù sao thì hắn cũng đã đắc tội! Huyết hải thâm cừu!"
Khương Nghị rống đến đỏ mặt tía tai, cũng không chịu nói tại sao đắc tội, nếu như chuyện này lộ ra, sau này anh em cậu ta sẽ như thế nào đây?
Chiếc ghế được kéo ra phát ra âm thanh đột ngột trên mặt đất.
Lâm Sóc ngồi xuống một cái bàn ở hàng sau.
Các bạn học không biết chuyện đang xem náo nhiệt đều quay đầu lại, Khương Nghị thấy cậu quay lại thì sửng sốt một chút, trong nháy mắt lại xúc động, dùng hết sức ném tên mập ra, rồi tới kéo Lâm Sóc, "Đi thôi! Chúng ta đi đánh tên chó chết đó, không đánh chết được, cũng có thể làm hắn bị thương!"
Lâm Sóc bắt gặp ánh mắt của Khương Nghị, hốc mắt đột nhiên đỏ lên.
Giống như đứa nhỏ vất vả lắm mới nín khóc, lại được an ủi như vậy, không biết vì sao mắt mũi lại bắt đầu chua chua.
Thậm chí còn muốn khóc to hơn nữa.
Bị Lâm Sóc làm cho nghẹn lời, Khương Nghị im lặng, nắm lấy mũ liền áo sau đầu Lâm Sóc kéo lên, dùng mũ trùm đầu cậu, che đi mắt mũi của cậu.
Khương Nghị tuy là chó độc thân, nhưng cũng đã thầm mến người khác, từng trải qua cảm giác cô gái mình thích yêu đương với người khác.
Rất ngạt thở.
Chứ nói chi là Lâm Sóc bị đùa giỡn như thế.
Đổi lại là cậu ta, cậu ta có thể cùng chết chung với đối phương, nhưng loại chuyện này bản thân cậu ta chưa từng trải qua, cho nên vĩnh viễn không cảm nhận được cảm giác thật sự của người trong cuộc.
Đau thấu tim gan, còn lớn hơn cả phẫn nộ, những lời tục tĩu đục vào trong lòng là bụi gai dây leo, quấn lấy trái tim không ngừng xoắn chặt, đâm cái gai thật sâu vào trong thịt, máu chảy ồ ạt ở trong lồng ngực mà người khác không thể nhìn thấy, cho dù nhiều năm sau nhớ tới, vẫn khiến hô hấp trì trệ.
Có lẽ những người yêu quá nhiều sẽ bị tổn thương sâu sắc hơn.
“Cậu như thế này tớ chịu không nổi.” Khương Nghị nói.
"Cậu nghĩ rằng tớ có thể chịu đựng được bản thân mình như vậy à?"
Lâm Sóc bỏ mũ ra, đầu tóc rối bời, hốc mắt đỏ hoe, nhưng cậu vẫn cố kìm chế nước mắt.
Dù bị chó cắn, nhưng ông đây vẫn là đàn ông!
Khóc cái rắm!
"Vậy đi thôi, chúng ta chơi chết hắn!"
Vừa dứt lời, chuông vào học vang lên, thầy chủ nhiệm vừa vặn đi ngang ở bên ngoài, đẩy kính mắt một cái, ngón tay run run chỉ vào Khương Nghị: "Tên nhóc kia, cậu cầm gậy muốn làm gì! Đúng là lật trời, cậu bước ra ngoài cho tôi!"
Rõ ràng chủ nhiệm đã ngoài năm mươi tuổi, thỉnh thoảng đi lại có chút loạng choạng, nhưng khi bắt được học sinh hư thì bước đi như bay.
Khương Nghị cũng không chạy, thầy chủ nhiệm bât cậu ta đi.
Trước khi bóng dáng kia biến mất, cậu ta còn làm khẩu hình nói với Lâm Sóc: Chờ tớ!!!
Lâm Sóc vốn không định đánh nhau với Vân Diệu Trạch trong giờ học, hai lớp ở cạnh nhau, đừng nói là đánh nhau không được, lỡ đâu làm lớn chuyện thì đối với bọn họ càng tệ hơn.
Đợi đến tan học.
Cậu cùng Khương Nghị đến sân vận động, bọn họ ngồi ở phía sau khán đài như thường lệ, Khương Nghị bị dạy dỗ hai tiếng đồng hồ, cây sắt bị tịch thu, đành phải lấy hộp bút sắt của lớp trưởng đựng đầy đá vụn làm cục gạch.
Cậu ta nắm chặt 'Cục gạch' nhét nó vào bộ đồng phục học sinh của mình.
"Tớ nói này, sao cậu còn có thể bình tĩnh xem hắn chơi bóng như vậy thế? Mẹ nó thật sự là bội phục cậu luôn!"
"Tớ cũng bội phục bản thân mình." Hai tay Lâm Sóc nhét vào trong túi, nhìn bóng dáng đang dẫn bóng trên sân vận động, rồi lên rổ, nhìn hắn ngẫu nhiên ngẩng đầu lên cười với mình một cái, "Cậu chưa từng thấy dáng vẻ hắn đánh nhau, nếu như hung hăng xông tới, thì ngay cả góc áo còn chưa sờ được hắn đã cho cậu một đạp.”
"Mẹ kiếp, tên cặn bã này lợi hại như vậy à? Chưa từng nghe thấy hắn biết đánh nhau mà?".
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng 2. Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn 3. Mất Khống Chế - Tiểu Thất Tể Tử 4. Đến Muộn =====================================
"Tớ còn không biết hắn buồn nôn như vậy đâu."
"Móa nó, tâm cơ cũng quá sâu rồi!"
Huấn luyện tạm dừng, huấn luyện viên rời đi trong chốc lát.
Lâm Sóc đứng dậy đi về phía sân, Khương Nghị cũng nhanh chóng theo sau.
Vân Diệu Trạch thấy cậu tới, ném khăn mặt lau mồ hôi trong tay cho đồng đội. Các đồng đội nhìn thấy Lâm Sóc, đều nhìn cậu bằng ánh mắt tò mò không có ý tốt, ánh mắt đều đổ dồn vào trên người Lâm Sóc, còn có người cười huýt sáo, ngả ngớn đầy ẩn ý.
“Đợi lát nữa tôi kết thúc sớm một chút, sẽ dẫn cậu đi ăn đồ ngon, rồi về chung cư của tôi chơi một lát?” Vân Diệu Trạch không quan tâm ánh mắt của đồng đội là gì, đưa tay muốn xoa đầu Lâm Sóc.
Lâm Sóc ngay cả cái cười lạnh cũng lười cho.
Nghiêng đầu tránh bàn tay của Vân Diệu Trạch, cậu nắm chặt tay giáng mạnh vào mặt hắn khiến mấy nữ sinh hét lên một tiếng.
"Cậu đi chết đi!"
Vân Diệu Trạch không kịp đề phòng liền bị ăn một đấm, khóe miệng rỉ máu, cơ thể lập tức lảo đảo lui về phía sau mấy bước, được đồng đội phía sau đỡ lấy.
Từ Hiến phản ứng nhanh nhất, nhào tới muốn túm lấy cổ áo Lâm Sóc, Khương Nghị nhảy ra từ sau lưng Lâm Sóc, rống lớn một tiếng: “Cậu mẹ nó cũng không phải là thứ gì tốt lành!” Đồng thời cầm hộp bút trong tay đập thẳng vào mặt Từ Hiến. So với cái tát còn vang dội hơn, Từ Hiến bị đánh ngã tại chỗ.
Tất cả đều xảy ra trong chớp mắt.
Sau khi vung xong một quyền, Lâm Sóc nhanh chóng tiến đến, gần như không dừng lại, như một cái chớp mắt, lại một lần nữa áp sát đến trước mặt Vân Diệu Trạch để đánh người.
"Vân Diệu Trạch! Cậu chính là thằng khốn! Toàn đội trường các cậu đều là đồ khốn kiếp! Cậu xem cảm xúc của tôi thành cái gì!”
Tình cảnh lập tức lâm vào hỗn loạn.
Người trong đội bóng rổ tiến lên kéo Lâm Sóc, nghe cậu nói như vậy tự nhiên có chút chột dạ, dù sao ban đầu cũng là bọn họ đề nghị cá cược, nhưng không nghĩ Vân Diệu Trạch thật sự sẽ lên giường với cậu, bây giờ nơi này đội của trường, bọn họ cũng không muốn động thủ đánh nhau, đánh nhau sẽ bị xử phạt, nghiêm trọng còn bị đuổi học.
Nhưng Lâm Sóc lại đánh đỏ cả mắt.
Vốn cho là mình đã đủ kiềm chế, có thể đánh Vân Diệu Trạch một quyền cũng được, nhưng sau khi hét lên mấy câu chất vấn đó, những ấm ức, khổ sở, phẫn nộ kia giống như thủy triều dâng lên, trong phút chốc đã chôn vùi lý trí.
"Tên khốn kiếp nhà cậu! Mẹ nó, đồ súc sinh! Có gan thì solo với ông đây này!"
Bởi vì có đội viên ngăn cản, nên cậu không đánh Vân Diệu Trạch được, nhiều lắm là đấm hắn được hai phát, phần lớn đều là tùy tiện nắm lấy áo đối phương.
Vân Diệu Trạch chậm rãi lau vết máu ở khóe miệng, nhìn cậu, ý cười nơi đáy mắt tràn ngập châm chọc cùng lạnh lùng cuồng vọng.
Đây là bộ mặt thật sự của hắn.
Hắn phất tay để đồng đội buông Lâm Sóc ra.
Lâm Sóc vừa được thả liền vung nắm đấm đến, nhưng vừa mới vung đến giữa không trung đã bị bàn tay của Vân Diệu Trạch tóm gọn, sau đó dùng đầu gối đập vào bụng cậu, đau đến mức khiến cậu nửa quỳ xuống đất, hai cổ tay còn bị đối phương nắm chặt trong tay.
Tư thế khuất nhục giống như nô lệ.
“Ầm ĩ cái gì, cậu solo với tôi có thắng được không?” Sau khi Vân Diệu Trạch bị vạch trần cũng không có chút hoảng sợ nào, ngược lại còn dõng dạc nói, "Không phải là cá cược theo đuổi cậu thôi sao, có gì mà tức giận, cậu thích tôi, tôi lại muốn chơi cậu, chúng ta theo như nhu cầu không phải là vừa vặn sao?"
Thật sự ở trước mặt bản thân chính tai nghe được, lại là một phen đau đớn tê tâm liệt phế.
Chính tai nghe được lời của người thật trước mặt, lại là một phen đau đến tê tâm liệt phế.
"Cho nên... Cậu không thích tôi dù chỉ là một chút, đúng không?"
Lời này, Lâm Sóc dùng tất cả khí lực để nói.
Vân Diệu Trạch mỉm cười, rốt cuộc cũng thành thật ở trước mặt Lâm Sóc một lần.
Hắn nói: "Không."
Khương Nghị bị đè trên mặt đất không nhịn được chửi ầm lên, trên đời sao lại có loại người thối nát như vậy chứ, rốt cuộc là hắn có tim không vậy, sao có thể giẫm người ta xuống bùn nghiền nát không chút áy náy sau khi đùa giỡn tình cảm của người khác?
Sân bóng rổ trong sân vận động lâm vào yên tĩnh.
Lâm Sóc nhìn thẳng vào ánh mắt lãnh đạm của Vân Diệu Trạch, cố gắng cong khóe miệng.
Gương mặt trước mắt liền trở nên mơ hồ.
Từ lớp 10 đến lớp 12, cậu thích Vân Diệu Trạch hơn hai năm, không hề đến trễ một lần trong giờ tự học buổi sáng chỉ vì để dựa vào ban công nhìn hắn, sẽ giả vờ tình cờ gặp hắn ở hành lang rồi lướt qua hắn n lần, sẽ lén ngồi ở đằng sau hắn trong căng tin để cùng hắn ăn cơm, sẽ xin nghỉ phép hoặc trốn học để không bỏ lỡ trận đấu nào của hắn.
Chẳng qua hôm nay, là lần cuối cùng cậu xem hắn chơi bóng.
"Vân Diệu Trạch, chúng ta chia tay đi."
Vân Diệu Trạch xoa đầu cậu, cười nói: "Được, chia thì chia, tôi không có vấn đề gì, coi như là game over rồi.”