Giáo viên thu thập giáo án rời đi, lớp học an tĩnh trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Lâm Dao đóng sách giáo khoa và bài tập cất vào cặp sách, chào hỏi mấy bạn học trước sau xong, liền kéo tay cô bạn học thân nhất là Giai Giai, chuẩn bị cùng nhau về nhà.
Các cô không trọ ở trường, mỗi lần tan học đều cùng nhau về nhà.
Tục ngữ nói một nữ sinh như năm trăm con vịt, hai nữ sinh chính là một ngàn con, nhưng hôm nay trên mặt các cô đều không có nụ cười gì, yên tĩnh như gà.
Đối diện có ba bốn cô nữ sinh cười đùa đi tới.
Lâm Dao không cẩn thận bị đụng một cái, trong nháy mắt cổ truyền đến xúc cảm buốt lạnh ngứa ngáy, vừa chạm vào thì có một vật nhỏ mềm mềm đang ngọ nguậy ở đầu ngón tay.
"A ——"
Tiếng hét vang khắp hành lang.
Là sâu róm!
Mấy nữ sinh vừa rồi đụng vào cô cách khoảng bốn năm bước cười lớn tiếng hơn.
Lâm Dao phủi lung tung, bím tóc đuôi ngựa lướt qua cổ, sâu róm bị quét xuống đất, loại sinh vật sâu này tuy rằng không có lực sát thương gì, nhưng đối với cô gái nhỏ mà nói so với đả kích trí mạng còn đáng sợ hơn!
"Có phải là các chị ném hay không?!" Giai Giai chất vấn mấy nữ sinh kia.
Nữ sinh tóc ngắn cười nhạo, "Ai nói là bọn tao ném, con mắt nào của mày nhìn thấy? Đừng có ngậm máu phun người!" Nói xong còn xoè tay ra, quang minh chính đại để khăn tay dúm dó trong tay bay đi theo gió, khăn tay chính là dùng để đựng sâu.
"Sau khi về cho mày ngứa chết luôn, ai bảo mày là em gái của Lâm Sóc, đáng đời!"
"Anh trai ghê tởm, em gái cũng không khá hơn là bao."
"Để anh ta quyến rũ ai cũng không tốt, hết lần này tới lần khác lại muốn quyến rũ Diệu Trạch, một nam sinh sao có thể hèn hạ như vậy, cũng không tự nhìn mình xem mình là hạng người gì, anh ta xứng sao!"
Các nữ sinh líu ríu.
Sau trận đánh nhau ở sân vận động lần trước, chuyện của Lâm Sóc rất nhanh đã bị truyền ra.
Ngày đó Khương Nghị bị đánh không ít, Lâm Sóc cũng chiếm được cái tốt gì, sau đó huấn luyện viên trở về mới ngăn cản trò khôi hài này lại, hỏi vì sao đánh nhau, các thành viên trong đội chỉ nói Vân Diệu Trạch và Lâm Sóc có chút mâu thuẫn cá nhân, đơn giản là cãi vã giữa nam sinh, nhìn nhau không vừa mắt.
Chuyện cá cược, tất cả mọi người đều miệng kín như bưng ở trước mặt huấn luyện viên, dù sao nếu nói ra, bọn họ sẽ bị nghi ngờ nhân phẩm.
Chẳng qua ngày đó còn có đội viên dự bị, trên khán đài còn có học sinh, mặc dù không hiểu rõ toàn bộ chuyện này lắm, nhưng hoàn toàn không cản trở việc tin tức Lâm Sóc và Vân Diệu Trạch có tranh chấp tình cảm truyền ra.
Giáo thảo số một của trường, bạch mã vương tử trong suy nghĩ của nữ sinh, lại bị một nam sinh cặn bã làm ô uế?
Vậy mà được sao?!
Lời đồn đáng sợ ở chỗ, hôm nay có một con cừu chết ở đầu thôn, truyền đến cuối thôn là mẹ nó chết.
Lộ Hi Nguyệt mượn cơ hội này để xử Lâm Sóc trên diễn đàn trường.
Viết một bài dài, nói cậu âm thầm quyến rũ Vân Diệu Trạch như thế nào, chủ động chạy đến chung cư Vân Diệu Trạch cởi quần áo hiến thân như thế nào, nói cậu vô liêm sỉ như thế nào, nói đến nỗi khiến mọi người phẫn nộ nhao nhao bình luận chửi rủa cậu trên diễn đàn.
Đặc biệt là những người thích Vân Diệu Trạch, không chỉ mắng cậu, còn chơi ác dâng hương đốt nến cho cậu.
Sáng nay lớp 12/2 đã ném một chậu đồng đã biến đen ra ngoài, bên trong có giấy vàng bị đốt cháy.
Cho ai, không cần nói cũng biết.
Giờ phút này đối mặt với đàn chị giễu cợt, xúc phạm anh trai mình trước mắt, Lâm Dao tức điên, nhìn sâu bướm trên mặt đất không nhỏ hơn ngón tay bao nhiêu, cắn chặt răng quyết định chắc chắn, chịu đựng mười hai vạn phần rùng mình sởn gai ốc nắm mấy con sâu róm ném về phía các đàn chị.
"Tôi sẽ làm cho miệng các chị ô uế!"
Các đàn chị la hét tản ra, nữ sinh tóc ngắn trước đó bị một người khác vô tình đụng trúng, ngã nhào xuống đất.
Lâm Dao tiến lên, tay trái dùng sức túm lấy tóc cô, tay phải lại nắm lấy mấy con sâu róm, lần này nhét thẳng vào lỗ mũi đàn chị, "Không phải các chị luôn miệng nói ghê tởm sao? Tôi cho các chị thể nghiệm cảm giác ghê tởm hơn, cái gì cũng không biết mà dám chạy đến đây ăn nói lung tung, các chị mới là người không xứng đấy!"
"A a a a a a..." Đàn chị tóc ngắn thét chói tai liên tục, sợ tới mức hai mắt trợn trắng, hồn nhỏ đều không còn.
Sâu róm bò trong lỗ mũi là cảm giác gì?
Tưởng tượng liền...
Ọe ——
Giai Giai cũng không dám tiến lên, giật mình dùng hai tay che miệng.
"Có phải mày bị điên hay không?! Mau buông tay ra!" Mấy đàn chị khác do dự một lúc, vẫn to gan bước tới đẩy Lâm Dao ra, kéo nữ sinh tóc ngắn chưa tỉnh hồn bỏ chạy.
Hành lang lầu một không có hàng rào, Lâm Dao xuống bậc thang đuổi theo hai bước, Giai Giai giữ chặt cô, "Quên đi, các chị ấy đông người, cậu đuổi theo cũng không có chỗ tốt.”
Bốp.
Một quả trứng gà ở trên đập xuống đầu Lâm Dao, lòng trắng trứng theo tóc dinh dính nhỏ giọt xuống.
Trọng lượng trứng không nặng, nhưng rơi từ trên cao xuống cũng có thể làm cho người ta choáng váng.
Lâm Dao và Giai Giai đồng thời kêu lên một tiếng.
Một người là đau, một người là bị hù.
Ngẩng đầu nhìn lên, người ném quả trứng đã rụt đầu lại, nhìn không ra nam hay nữ.
“Bọn họ như vậy cũng quá đáng quá rồi!” Giai Giai vội vàng lấy khăn tay trong cặp sách ra lau mặt và tay cho Lâm Dao, mấy con sâu róm đã bị cô bóp chết trong tay rồi.
"Cậu thì sao? Có cảm thấy anh trai tớ là hạng người như vậy không?"
Lâm Dao tức giận đến mức muốn nổ tung.
Hai người bọn họ trước đây cũng từng đưa thư tình cho Vân Diệu Trạch, còn không chỉ một bức, hiện tại xảy ra loại chuyện này, anh trai cô lại là người trong cuộc.
Giai Giai lắc đầu: “Tớ không biết, tớ chỉ nghe người ta nói, không tận mắt nhìn thấy, đương nhiên sẽ không tin, nhưng tớ cũng không hiểu rõ anh trai của cậu, cho nên tơa giữ thái độ trung lập."
Là người đứng xem, đây là ý nghĩ lý trí nhất.
"Cậu hỏi anh trai cậu chưa? Anh ấy nói thế nào?" Giai Giai giúp cô nhặt cặp sách lên.
"Anh trai tớ bây giờ chính là hồ lô cưa miệng, người ăn táo độc chết đi sống lại, ba gậy đánh không ra một cái rắm, mỗi ngày đều buồn bực nằm ở nhà làm cá mặn."
Lâm Dao nhận cặp sách, hai người cùng nhau đi ra khỏi trường học.
Ba Lâm đã tan tầm về nhà, đang đeo tạp dề ở trong phòng bếp thái thịt nấu cơm, Lâm Dao đi qua phòng khách đến phòng anh trai.
Lâm Sóc còn đang ngủ.
Trong phòng bật điều hòa, nhiệt độ rất thấp, chăn bịt kín đến mức ngay cả một cọng tóc cũng không lộ ra.
Mấy ngày nay cậu không phải lấy cớ phát sốt thì chính là đau bụng, lý do lý do cũ rích dùng đi dùng lại, đương nhiên ba sẽ không tin, nhưng nhìn con trai giống như một con gà mắc bệnh dịch, liền đồng ý cho cậu ở nhà nghỉ ngơi.
"Anh! Dậy, anh còn muốn ngủ tới khi nào?!"
Lâm Dao dùng sức kéo chăn mền của cậu.
Anh trai đang cuộn mình ở trên giường, đầu tóc rối tung, đầu óc mơ màng như lọt vải sương mù, cậu chậm rãi vén mi mắt nhìn một chút, sau đó liền kéo chăn lên.
Lâm Dao trực tiếp ném chăn ra ngoài cửa, sau đó khóa trái cửa rồi trở lại, đứng ở bên giường dậm chân.
Bây giờ cô ấy thực sự muốn đập chết anh trai mình!
"Anh, nói cho em biết, rốt cuộc anh và Vân Diệu Trạch đã xảy ra chuyện gì, anh biết diễn đàn trường nói anh như thế nào không? Bao nhiêu đang người mắng anh, cứ tiếp tục như vậy thì sau này anh đi học như nào đây, nếu ba mẹ nghe được tiếng gió của đống lung tung ngổn ngang đó thì không chỉ lột da của anh đâu!"
"Còn trụng qua nước sôi trước khi lột da nữa."
Lâm Sóc cầm gối, che đầu lại.
Bây giờ cậu không muốn nghĩ cái gì hết, suy nghĩ gì đó đều tốn sức.
"Được." Lâm Dao nghiến răng nghiến lợi, "Trụng nước sôi đúng không? Bây giờ em đi lấy bình nước nóng, không làm anh bỏng chết được! Sau đó em sẽ tạc thành tượng, tên là Lâm David, người đã chết vì bỏng."
Lúc em gái cậu phát điên thì cái gì cũng dám làm.
Lâm Sóc bực bội a một tiếng, vứt gối đầu ra ngồi dậy, cũng không biết hắn cậu như thế nào, hai mắt một con ngủ thành mắt một mí, một con ngủ thành mắt ba mí.
"Em đi học tốt là được rồi, có thể đừng làm phiền anh được không."
"Em cứ phiền anh, phiền chết anh!” Lâm Dao nắm lấy vai anh trai lắc qua lắc lại, “Rốt cuộc thì anh có nói cho em biết hay không?!"
"Được được được, anh nói." Nếu không thẳng thắn thì sẽ biến thành con lật đật mất.
Bên ngoài.
Ba Lâm chuẩn bị ba món ăn và một món canh, bưng từng món ra đặt lên bàn, không biết hai đứa nhỏ ở trong phòng nói cái gì mà lâu như vậy, còn thần thần bí bí đóng cửa lại.
Mà cặp sách ném ở trên ghế sô pha trong phòng khách, di động của Lâm Dao đã gọi đến lần thứ hai.