Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1439: Em là tiểu tình ca của anh (6)



Editor: Mèo Máy Màu Hồng

Triệu Tiểu Thanh là bạn đầu tiên của Thời Niệm Ca sau khi nhảy lớp, cô ấy có mái tóc dài và rất đẹp nhưng tính cách đôi khi hơi nhút nhát, cô ấy đeo một cặp kính gọng trong suốt và nói chuyện hay đỏ mặt và có một tính cách dịu dàng và hiền lành.

“Vậy từ khi còn rất nhỏ cậu đã ở trong phòng thí nghiệm giúp ông à?” Triệu Tiểu Thanh cảm thấy Thời Niệm Ca mới mười bảy tuổi đã nhận được hai giải thưởng thành tựu y học, quả thật là truyền kỳ.

"Ừm, ông của mình tốt tính lắm. Mặc dù ông là một bác sĩ y khoa, nhưng ông thực sự là một đứa trẻ sống lâu năm nghịch ngợm. Mình thích quấn lấy ông từ khi còn rất nhỏ. Sau đó mình tò mò về các loại thuốc thử nghiệm của ông. Nó có thể cứu sống rất nhiều người. Lúc đầu, mình chỉ tò mò, sau đó, ông đã đưa mình đến nơi nghiên cứu. " Thời Niệm Ca không giấu giếm, thoải mái kể chuyện lúc nhỏ của chính mình

"Wow, vậy sau này cậu nhất định học Y rồi!"

"Cũng định như vậy, mình định thi vào trường Đại học Y khoa, nhưng không biết bố mẹ có đồng ý không. Dù sao gia đình mình cũng kinh doanh, mình không thể theo vào ông ngoại mãi được, nhưng học y là mục tiêu của mình ..."

Hai người đang nói chuyện thì Tần Tư Đình quay lại, không biết có nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai cô gái nhỏ hay không, nhưng Thời Niệm Ca vô thức rút lạ chân vừa duỗi dưới bàn của mình lại. Sau khi ngồi dựa vào bức tường cạnh cửa sổ, Triệu Tiểu Thanh thấy Tần Thần đã về, sắp bắt đầu tiết học nên không dám nói chuyện nữa, chỉ chậc lưỡi với Thời Niệm Ca rồi nhanh chóng cúi đầu sắp xếp sách vở cho tiết sau.

Tiết sau là sinh học, có liên quan ít nhiều đến y học, đây là một trong những môn học mà Thời Niệm Ca thấy dễ hiểu.

Cô lấy sách ra, trong nháy mắt thấy Tần Tư Đình không nhúc nhích, nhớ tới anh thường cất sách ở trường, chuyên tâm vào khoa học, những môn sinh học này không quá quan trọng, sách của anh cũng không có ở đây.

Cô trực tiếp đẩy cuốn sách của mình về phía anh, đặt ở giữa bàn, nói nhỏ: "Chúng ta cùng đọc."

Cô chỉ nhân cơ hội này đảo mắt nhìn anh, Tần Tư Đình yên tĩnh, anh ta mang đến cho người ta một cảm giác lạnh lùng và áp lực rất khó đến, nhưng Thời Niệm Ca lại không hề cảm thấy áp lực, nhiều nhất thì chỉ cảm thấy lạnh thôi.

Anh không nói lời nào mà chỉ nhìn lướt qua sách của cô, rõ ràng là anh chỉ đang đọc sách của cô, nhưng Thời Niệm Ca cảm thấy như thể anh đang nhìn vào chính mình, và tim cô lại nhảy loạn xạ.

Thật đáng yêu.

Cô không kìm được chút kϊƈɦ động trong lòng: "Tiết sinh sau này, nếu cậu không mang theo sách, chúng ta sẽ cùng nhau học."

Tần Tư Đình nhìn lướt qua quyển sách ở giữa, nhưng vẫn không nói lời nào.

Thật ra Thời Niệm Qua cũng không đeo bám lắm, tuy rằng cảm thấy tính cách anh lạnh lùng, nhưng không ghét bỏ cô, trêи đời này mỗi người có đủ mọi tính cách, không cần tất cả mọi người phải học cách khiến người khác nở nụ cười.

Hơn nữa, thái tử gia của một trong bốn gia tộc lớn ở Hải Thành, không cần phải làm hài lòng bất kỳ ai.

Tiếp theo là tiết vật lý, giáo viên Vật lý Trương thích ra đề, mỗi câu hỏi đều cực kỳ khó, trong nửa buổi học, cô viết ra giấy và nộp kết quả. Điểm của Thời Niệm Ca rất ấn tượng 91. Cô vừa mới học hết những môn mà cô chưa học ở năm cuối cấp trong vài ngày, và nó thực sự không dễ dàng.

Trong khi cô đang vui vẻ hài lòng với kết quả hiện tại của mình, cô lén nhìn sang.

Cô thấy trêи tờ giấy của Tần Tư Đình có một con số 120 lớn.

Loại kiểm tra trắc nghiệm trong lớp mà cũng 120. Đúng là nam thần học giỏi, chỉ 20 phút là có thể đạt điểm tối đa môn Vật lý.

Thời niệm Ca cúi đầu nhìn số 91 của mình, nhanh chóng dùng sách giáo khoa che con số lại, thôi rồi, không đủ tốt rồi, che đi thì tốt hơn.

Buổi học cuối cùng của tuần, một tuần sau khi vừa khai giảng năm cuối vô cùng vất vả, sau khi tan học, Thời Niệm Ca vừa bước ra khỏi cổng trường liền nhìn thấy xe thương vụ đậu bên ngoài.

Cô tháo tai nghe vừa đeo, đi qua liền thấy cửa kính xe hạ xuống, chính là chú Thái tài xế tới đón cô.

"Cô chủ, gần đây ông bà chủ lại đi nước ngoài công tác ở nhà không có ai. Cô về nhà họ Thời ăn cơm hay đến ông ngoại?"

"Gần đây ông không ở trong phòng thí nghiệm, không phải lúc nào cũng tổ chức hội thảo với nhiều chuyên gia sao? Đây không phải lúc để cháu đến quấy rầy, chở cháu về nhà."

Tài xế định xuống xe giúp cô mở cửa xe nhưng cô đã mở cửa bước lên xe, ngồi xuống thì đeo tai nghe nói: “Bố mẹ bận quá, chỉ có mấy dì nấu cơm thôi. Sau này cuối tuần cháu nghĩ không cần đến đón cháu về nhà, cháu có thể tìm một ngôi nhà gần trường. "

"Vậy không được đâu? Cô chủ bao nhiêu tuổi mà sống một mình? Thật không an toàn."

"Sao lại không an toàn được? Cuối tuần nào cũng có thể để dì Hương đến đây nấu cơm cho cháu, thật ra cháu cũng có thể mua thức ăn bên ngoài. Nhưng bố mẹ cháu lo lắng lúc nào cũng bắt các người báo cáo, cháu mười bảy tuổi rồi, không phải trẻ con bảy tuổi, ở gần trường học giảm đi bao nhiêu là phiền phức”.

Tài xế im lặng không nói một tiếng, hình như đang nghe điện thoại, hai phút sau liền nói: "Cô chủ, tôi đang dùng tai nghe nói chuyện điện thoại với ông Thời. Ông Thời nói có thể tôn trọng ý kiến

của cô. Cô có thể tranh thủ cuối tuần này tìm một nơi an ninh tốt gần trường, gia đình có thể giúp cô chọn lựa, để cô đến ở trước. "

“Tốt lắm.” Thời Niệm Ca mỉm cười, ngừng nói, tăng âm lượng trong tai nghe lên.

Từ nhỏ cô đã là con cưng, mọi người trong gia đình đều rất yêu quý cô, nhưng ông bà nội và bà ngoại cô đều đi sớm, chỉ có ông ngoại thương cô nhất. Bố mẹ đối xử tốt với cô, nhưng vì công việc kinh doanh của tập đoàn Thời Đạt càng ngày càng lớn và bận rộn hơn, hai người còn đang lo lắng giao nhiều việc quyết định của công ty cho người ngoài nên mỗi ngày đều bận rộn, chuyện gì có thể dặn dò cô đều thông qua điện thoại, không tiếc tiền với cô, thường thì người chăm nom cô chủ yếu là chú Thái và dì Hương.

Từ nhỏ cô đã quen với cuộc sống như thế này, cô cũng hiểu được sự bận rộn của bố mẹ, khi còn nhỏ cô đã theo ông ngoại và tự lập hơn khi lớn lên lại bận rộn với việc đi học, căn biệt thự nhà họ Thời vẫn quá xa trường, có thể sống gần trường vậy thì tốt hơn.

Thời Niệm Ca trở lại nhà Thời vào buổi tối, sau khi hoàn thành một số đề và bài tập về nhà, cô nói chuyện với bố mẹ đang ở bên kia bờ đại dương trong nửa giờ. Thực ra họ có hỏi thăm cô có khó khăn gì khi đột ngột phải nhảy lên năm cuối cấp ba không. Cô ấy nói rằng mọi thứ đều tốt đẹp, cô chỉ nói đến mặt tốt, đột nhiên vượt lớp, chắc chắn sẽ khó khăn hơn một chút trong học tập, nhưng điểm này sẽ được khắc phục theo thời gian, còn khoe bạn cùng bàn của cô là một học sinh rất giỏi, rất nhiệt tình và sẽ giúp đỡ cô trong học tập, bố mẹ nghe xong rất vui lúc này mới yên tâm cúp máy.