Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1440: Em là tiểu tình ca của anh (7)



Editor: Mèo Máy Màu Hồng

Khi cô trở lại trường vào thứ Hai, chú Thái đã giúp cô chọn một vài ngôi nhà gần đó, và đưa cho cô bản đồ và vị trí của các căn để cô tự chọn.

Chiều hôm ấy cô đã chọn được, nhắn tin cho chú Thái, báo căn nhà đã chọn, chú Thái nói sẽ thu xếp ngay người dọn dẹp đồ đạc hiện có trong nhà, vì căn nhà này vốn mới vừa lắp xong trang thiết bị, không cần lắp lại, chú Thái kiểm tra lại và khử trùng khoảng bốn năm ngày có lẽ cuối tuần sẽ dọn vào ở được.

Thời Niệm Ca dành thời gian xem xét sơ đồ phòng ốc cả nên không chú ý nhiều đến Tần Tư Đình. Sau khi giải quyết xong mọi chuyện vào buổi chiều, cô đưa mắt sang người bạn cùng bàn và thấy dường như hôm nay anh không khỏe, có thời gian là nằm trêи bàn ngủ bù, ngày thường lạnh lùng, hôm nay giữa lông mày cau lại và tâm trạng dường như không thoải mái, khuôn mặt lạnh lùng dường như viết hai từ cáu kỉnh.

Có lẽ đêm qua anh ngủ không ngon nên mắt anh nhìn lờ đờ hơn bình thường, có khi cụp mắt đọc sách, mí mắt trắng bệch có thể đoán được tình hình hôm qua tệ thế nào.

Buổi tối có ba giờ tự học, Thời Niệm Ca đi mua một cốc sữa nóng trước giờ học tự học, khi quay lại, nhìn thấy Tần Tư Đình định tranh thủ nghỉ ngơi đôi chút trong giờ tự học, vội vàng đặt sữa trước mặt anh.

Sắc mặt soái ca thay đổi đôi chút nếu không quan sat kỹ khó mà thấy được, Tần Tư Đình lạnh nhạt liếc nhìn bình sữa trêи bàn, sau đó lại liếc nhìn cô.

"Học buổi tối mất hơn ba tiếng, cậu học giỏi như thế, ngủ hai tiếng cũng không sao đâu, cậu uống sữa đi rồi ngủ tiếp." Thời Niệm Ca vừa nói vừa sờ bình thủy tinh: "Tranh thủ lúc này còn nóng uống đi."

"Giữ đi, tôi không uống."

Giọng nói trong trẻo vẫn xa cách, không giống một người bạn cùng bàn cả tuần nay, chắc là thầy nói đúng, ngồi với anh, cô không cảm nhận được chút tình bạn nào.

Nhưng nhìn vào đôi mắt buồn ngủ và có phần lờ mờ của cậu, Thời Niệm Ca cảm thấy lúc này anh thật sự ngây thơ, nói thẳng: "Vậy thì mình để đây trước. Giáo viên yêu cầu mình đến văn phòng học bù lớp 11, có thể ba tiếng tự học này mình sẽ không ở đây, nếu dựa vào bàn không thoải mái, cậu cứ kéo ghế của tôi qua mà nằm."

Khi cô nói xong, Thời Niệm Ca nở nụ cười gượng gạo, trước khi anh có thể nói thêm câu nào, cô đã cầm sách và giấy của mình lên và rời đi.

Hơn một tiếng sau, cô từ phòng giáo viên trở lại để lấy một bộ giấy khác, cô thấy bình sữa vẫn còn ở góc trước bàn của anh, y nguyên chỗ cũ, giờ sữa chắc đã nguội.

Anh thật sự không uống chút nào.

Nhưng nó vẫn ở đó, không trực tiếp vứt đi, vậy là không chà đạp lòng tốt của cô, chỉ là không nhận mà thôi.

Thời Niệm Ca bước tới cầm lấy tờ giấy, vừa nhìn anh ghé vào mặt bàn, dường như đang ngủ, vòng tay chặn lại, không nhìn rõ mặt chỉ có thể nhìn thấy tai và chiếc gáy đẹp của người thiếu niên.

Cô cầm bình sữa lên, đến siêu thị cạnh trường học, tìm dì trong siêu thị hâm nóng, sau đó nhanh chóng cầm lấy, lúc cô mới trở lại phòng học, thì giờ tự học thứ hai vừa kết thúc. Hách Tu Xã quá béo khi đi giữa hai dãy bàn, đụng phải bàn của Tần Tư Đình và đánh thức anh, lúc này cậu ta đang đỏ mặt và đầy hối hận.

Vẻ mặt của Tần Tư Đình rõ ràng là không hài lòng vì bị đánh thức khi đang ngủ say, nhưng nhiều hơn chính là cặp mắt lờ đờ, Hách Tu Xã xin lỗi một lúc lâu bên cạnh, anh không lên tiếng, thậm chí không nhìn đối phương, nhưng lông mày tuấn tú hơi chau lại.

Nhìn thấy Hách Tu Xã sợ hãi như vậy, Thời Niệm Ca vội vàng bước tới, chặn cậu bạn béo phía sau, sau đó vẫy tay ra sau hai lần, ý nói anh ta ngừng nói rồi nhanh chóng rời đi, nhưng Hách Tu Xã không nói gì đeo theo vẻ mặt trách nhiệm không chịu rời đi, lôi kéo cô: "Mình không sao, mình xin lỗi Tần Thần, đừng lo lắng..."

"Cậu không thấy Tần Thần hiện tại rất buồn ngủ, không còn hơi sức đâu để ý đến cậu ư?"

Hách Tu Xã lại nhìn về phía Tần Tư Đình, có cảm giác thật sự là như vậy, vừa rồi trong tiềm thức xin lỗi hết lần này tới lần khác, nhưng Tần Tư Đình thật sự không nói lời nào, cũng không có nhìn cậu chằm chằm, chẳng qua cậu tự dọa mình thôi.

Cậu bạn béo lập tức ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Vậy mình đi toilet trước, mình tự học sau."

"Đi, đi."

Khi mọi người rời đi, Thời Niệm Ca lại đặt bình sữa mới hâm nóng trong tay lên bàn Tần Tư Đình, bởi vì lúc nãy trở về rất gấp nên bình sữa vẫn còn hơi nóng, đứng ở đây hồi lâu lòng bàn tay cũng có chút nóng và ửng đỏ, cô lặng lẽ siết chặt lòng bàn tay, nói: "Cậu nghĩ sữa chua không tốt, nên không uống, nhưng sữa nóng vẫn uống được mà, bây giờ cậu uống chút đi, tối nay sau khi về nhà lại nghỉ ngơi có tác dụng tốt cho giấc ngủ, mình cố ý nhờ dì ở siêu thị hâm lại, cậu uống đi, bạn cùng bàn tốt. ”

Đó có lẽ là một người bạn cùng bàn tốt. Không rõ mấy chữ này là khen hay chê. Tần Tư Đình vẫn lạnh lùng nhìn cô, định để cô mang đi, nhưng cùng lúc đó anh thoáng thấy lòng bàn tay mà cô đang lặng lẽ nắm lại, nơi đó hơi ửng đỏ, hình như cô ấy vừa bị bỏng nước, cô vẫn khẽ nắm tay lại cố gắng che đi.

Anh không nhìn nữa, liếc nhìn sữa trêи bàn, vươn tay mở ra, trực tiếp uống cạn.

"Này, cẩn thận một chút, hơi nóng ..." Thời Niệm Ca còn nói chưa xong, anh đã uống sạch.

Suy cho cùng, con trai và con gái khác nhau. Phụ nữ uống sữa từ từ từng ngụm nhỏ. Đàn ông cứ uống thẳng. Đừng nhìn vẻ ngoài đẹp trai của Tần Tư Đình, mà suy cho cùng, có một người đàn ông thẳng thắn và lãnh đạm sống trong xương cứ thế uống cạn thôi.

Tuy rằng hơi nóng nhưng đã lấy từ trong siêu thị ra từ lâu, dù có nóng đến đâu cũng không bị bỏng miệng, ngây ngốc ném bình sữa rỗng vào thùng rác cách chỗ ngồi hai mét, lại nhìn cô một cái: "Được chưa?"

Khi bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình lần nữa, tim của Thời Niệm Ca lại bắt đầu đập loạn xạ, cô nhìn gương mặt hồng hào của anh vì vừa uống sữa nóng, cô chợt cười cười, ngây ngốc gật gật đầu: "Vậy cậu ngủ đi, mình học bù tiếp đây..."

Tần Tư Đình không nói lời nào, thu hồi ánh mắt, cầm tờ giấy lên, hiển nhiên là không định ngủ nữa.

…… Thật đáng yêu.

Ô yeah, tuyệt cú mèo.

Anh ấy sẵn sàng uống sữa mình đưa.

Tuy rằng từ đầu đến cuối anh vẫn lãnh đạm như vậy, nhưng ít nhất đây là một bước tiến gần hơn.