Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1537: Em là tiểu tình ca của anh (104)



Món mì trộn của Tần Tư Đình ngon đến độ khiến cô nhung nhớ cả đời, tuyệt đối có thể xếp đầu trong top ba món ăn yêu thích từ bé đến giờ của cô.

May mắn thay dì giúp việc của anh rất hiểu chuyện, ngoài để những nguyên liệu khác nhau trong tủ lạnh, dì còn bỏ không ít mì ăn liền, có thể chế biến ngay.

Thời Niệm Ca ngồi trong biệt thự của anh, phát hiện biệt thự này đẹp hơn căn của cô nhiều, trước đây cô chỉ nhìn thấy bên ngoài có vẻ lớn, bây giờ ngồi bên trong, mới hoàn toàn cảm nhận được anh ở một mình thì quá rộng, nhà của anh, cần một bà chủ.

Cô âm thầm tưởng tượng dáng vẻ mình trở thành bà chủ nơi này thong thả bước ra bước vào, lén cười trộm, cho đến khi Tần Tư Đình đặt bát mì trước mặt cô, cô mới bị mùi vị lấn át sự chú ý, cô thưởng thức một gắp, ánh mắt bắt đầu sáng lấp lánh.

“Thích ăn thế à?” Trông thấy vẻ mặt của cô, Tần Tư Đình bật cười.

“Đúng vậy, em đợi món này lâu lắm rồi, lần trước sau khi ăn xong, mỗi ngày đều mong mỏi không biết lần tiếp theo được ăn là khi nào.” Thời Niệm Ca vừa ăn vừa nhìn anh: “Sao anh không ăn vậy?”

“Không đói, nhìn em có vẻ đói lắm rồi, nên làm một phần cho em, chừng nào anh đói rồi tính.” Anh vừa nói, vừa rút khăn giấy lau khóe miệng cho cô: “Ăn từ từ thôi, không đủ anh sẽ làm thêm một phần nữa.”

Thời Niệm Ca vì hành động của anh mà khựng việc ăn lại, có vẻ Tần Tư Đình cũng nhận ra bản thân mình đang làm gì, bàn tay không hạ xuống, vẫn tiếp tục lau miệng cho cô, bốn mắt nhìn nhau.

Thời Niệm Ca đặt đũa xuống, buông thõng tay, ánh mắt kia vẫn không rời khỏi cô.

“Chúng ta đến tuổi này rồi, cũng chẳng ai cấm nói chuyện yêu đương nhỉ? Không tính là yêu sớm phải không?” Cô nháy mắt nhìn anh.

Dường như Tần Tư Đình hiểu ý cô, khóe môi cong cong: “Ừm.”

Một từ thôi, gần như mang theo tiếng cười.

“Vậy anh biết em lâu như thế rồi, cũng ngồi cùng bàn một khoảng thời gian không ngắn, em từng thổ lộ với anh, hơn nữa anh còn vì em mà…”

Cô vẫn chưa nói xong, di động trêи bàn đột nhiên vang lên.

Thời Niệm Ca cúi nhìn dãy số trêи màn hình, đột nhiên mí mắt giật giật.

Tiêu Lộ Dã?

Không hiểu tại sao, ông anh Tiêu Lộ Dã lớn lên từ nhỏ với mình đột nhiên gọi điện thoại, cô cảm thấy hơi chột dạ.

Tần Tư Đình cũng liếc mắt nhìn ba chữ trêи màn hình di động của cô, sau đó anh bình tĩnh ngước mắt lên nhìn cô: “Nhà họ Thời rất thân thiết với nhà họ Tiêu à?”

“… Ừm, lúc nhỏ, nhà họ Tiêu ở Hải Thành, xem như thân thiết, nhưng mấy năm rồi chưa liên lạc.”

“Sao không nhận điện thoại?”

“Hả? Ờ.” Lúc này cô mới nhớ tới phải bắt điện thoại, vội vàng nhấn nghe, nhưng điện thoại reo chuông đã lâu, khi cô định bắt máy cuộc gọi đã kết thúc.

Cô thở phào, nhưng di động lại đột nhiên vang lên, người bên kia lại gọi đến.

Thời Niệm Ca lặng lẽ lườm nguýt Tiêu Lộ Dã, gọi một lần không bắt, còn gọi đến nữa làm gì, sao lại không hiểu chuyện thế chứ, người ta bận ở đây tỏ tình rồi, anh định kiếm chuyện gì nữa.

Cô nhận cuộc gọi, chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy giọng nói của Tiêu Lộ Dã: “Không ở nhà à?”

“Nhà? Nhà nào? Nhà họ Thời hả?” Thời Niệm Ca sửng sốt hỏi lại.

“Biệt thự Lệ Thủy?”

“Em ở nhà mà.”

“Em đâu?” Giọng nói trong di động vẫn giữ nguyên sự hoài nghi.

Sao anh biết cô không ở nhà nhỉ?

Thời Niệm Ca nghĩ đến khả năng nào đó, vội vàng cầm di động đứng lên, đến phía trước cửa cổ nhìn ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy xe của Tiêu Lộ Dã đậu trước cổng nhà cô, Tiêu Lộ Dã một tay ôm một bó hoa hồng rất to, tay còn lại cầm di động, chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ anh từ xa, không thể nhìn rõ biểu cảm trêи khuôn mặt, nhưng chắc chắn anh đang bày ra vẻ mặt ‘anh đây dành thời gian đến gặp em, em lại dám không ở nhà tiếp anh’.

Thời Niệm Ca nhìn bó hoa trong lòng anh, khóe miệng hơi cong lên: “À, em đang định về nhà, nhưng phòng thí nghiệm của ông ngoại đột nhiên xảy ra chuyện, có lẽ tối nay em không về.”

Lúc này cô chỉ có thể lấy ông ngoại ra làm cớ, bởi vì từ nhỏ họ đã cùng nhau chơi đùa, mỗi lần cô phá phách đều có Tiêu Lộ Dã giúp cô chịu tội, cô bị phạt Tiêu Lộ Dã còn lén dẫn cô ra ngoài chơi tiếp, ông ngoại vừa nghĩ đến anh đã trợn trừng hai mắt, từ nhỏ đến lớn ông ngoại không hề thích Tiêu Lộ Dã, Tiêu Lộ Dã cũng hiểu chuyện này, cho nên nếu cô lấy lí do này, có lẽ chỉ có ông ngoại mới níu chân anh được.

“Thật không?” Tiêu Lộ Dã khoan thai đi dựa vào xe, thuận tay bỏ bó hoa vào trong xe: “Phòng thí nghiệm của ông em còn ở chỗ cũ không? Bây giờ anh đến đó nhé?”

“Hả? Đừng đừng đừng, anh không biết là ông ngoại em vừa nhìn thấy anh đã muốn đánh cho một trận à, anh đừng đến chọc giận ông, phòng thí nghiệm nhiều việc lắm, anh tới chỉ tổ làm rối lên rồi ông ngoại lại mắng anh.” Thời Niệm Ca khuyên hết nước hết cái.

Cô vừa gọi vừa tính xem phải làm sao để khuyên anh quay về, lại có thể tránh gặp mặt anh, lại không bị anh phát hiện bản thân mình đang nhìn thấy anh, nhất thời không phát hiện ra Tần Tư Đình đã đến sau lưng cô.

“Mang cả hoa đến?”

Đột nhiên phía sau có một giọng nói không cao không thấp vang lên, cô giật nảy mình, quay đầu phát lại nhìn Tần Tư Đình đang đứng sau lưng, ánh mắt anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ, chính là phía chiếc xe và người đang đứng trước cổng nhà cô.

Tiêu Lộ Dã đột nhiên nghe thấy giọng đàn ông trong điện thoại, dựa vào âm lượng có vẻ ở rất gần cô, mắt anh nheo lại, không có ý tốt, vừa cầm điện thoại vừa nhìn vào biệt thự của Thời Niệm Ca, xác định bên trong không có người, cổng lớn khóa trái, sau đó mới nhìn xung quanh biệt thự, cuối cùng, ánh mắt dừng lại biệt thự phía đối diện.

Cho dù ở khoảng cách xa như thế, hơn nữa vị trí này không có đèn, anh ở bên ngoài không thể nhìn rõ bên trong, nhưng dường như bốn mắt chạm nhau khiến sống lưng Thời Niệm Ca lạnh toát, vội vàng hạ di động xuống, che micro lại, sau đó quay sang nhìn Tần Tư Đình.

Cô khẽ nói: “Đừng nói gì hết, đừng để anh ấy phát hiện em ở đây.”

Tần Tư Đình không nói gì nữa, chỉ đứng trước cửa sổ, nhìn về phía Tiêu Lộ Dã, giờ phút này không chỉ Thời Niệm Ca thấy, mà dường như anh và anh ta cũng bốn mắt chạm nhau.