Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1538: Em là tiểu tình ca của anh (105)



Nhất định Tần Tư Đình đã nhìn thấy Tiêu Lộ Dã, không biết Tiêu Lộ Dã đoán được ở bên này có người, hay chỉ nhìn bâng quơ thôi nhỉ? Bằng không sao anh cứ nhìn chằm chằm hướng này mãi thế?

Chẳng hiểu thế nào, họ cứ cách nhau một khoảng cách xa như vậy mắt đối mắt, không thể nhìn rõ biểu cảm của Tiêu Lộ Dã, nhưng cô có thể cảm nhận được sự trầm tĩnh lẫn lạnh lẽo của Tần Tư Đình.

Cô cảm nhận được từng đốm lửa nổ lách tách trong không khí.

Cô vội vàng đặt di động lên tai: “Anh mau về đi, cũng sắp tết rồi, anh không về Lâm Thành à? Bác Tiêu đang đợi anh đấy.”

Tiêu Lộ Dã không nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại, ném di động vào trong túi, dường như đã xác định được phương hướng, anh cứ thế vô cảm nhìn sang bên này.

Thời Niệm Ca nghe thấy tiếng cúp điện thoại, sau đó lại nhìn thấy anh cứ chăm chăm nhìn về hướng này, cúi đầu lùi về sau vài bước, tựa như sợ anh sẽ nhìn thấy mình vậy.

“Không ra đó à?” Tần Tư Đình phát hiện cô đang dịch lùi, ngoái đầu lại nhìn một cái.

“À không, em trốn còn không kịp, sao tự nhiên lại thò mặt ra đó.” Mặt Thời Niệm Ca méo xệch: “Anh biết nhà họ Tiêu đúng không?”

Tần Tư Đình ‘ừm’ một tiếng.

“Hai nhà quen biết, cùng nhau lớn lên, lúc nhỏ cùng nhau chơi đùa, sau này lớn rồi vì ba mẹ em quá bận rộn, hai bên không tiếp xúc nữa.” Thời Niệm Ca không muốn nói quá nhiều về việc này, nhưng người ngoài nhìn vào sẽ nhận ra, năm ngoái cô không quá tin lời trêu đùa của Tiêu Lộ Dã, từ lúc anh nói câu kia đến nay, đã lâu như thế rồi, cô gặp Tiêu Đạt ở đại học anh ấy cũng luôn mồm nói về cháu lớn, lâu dần, cô bắt đầu tin Tiêu Lộ Dã thật sự có ý gì đó với mình.

Nhưng cô thì không!

Nói sao thì nói, cô vẫn xem anh là anh trai thôi.

Dù đẹp trai, nhiều tiền, lại ưu tú, các em gái đều mê mẩn anh, nhưng Thời Niệm Ca chỉ có cảm giác thích như thích một người anh trai mà thôi! Chưa từng thay đổi!

Cô còn tưởng anh trăm công nghìn việc, không có thời gian để ý đến cô, không ngờ sắp đến tết, anh lại dành thời gian để đến Hải Thành.

Bó hoa hồng anh đặt trong xe rất đẹp, giữa bầu trời tuyết trắng, màu đỏ rực vô cùng hút mắt, nhưng lại vô cùng chói mắt, như việc cô luôn cho rằng mối quan hệ giữa hai người là bạn bè đơn thuần cùng nhau trưởng thành, giữa màu trắng đơn thuần tinh khiết đến thế đột ngột xuất hiện một màu đỏ chói rực, đúng là rất đẹp, nhưng khiến người khác nhất thời không thể thích ứng sự tương phản ấy.

“Thanh mai trúc mã?” Tần Tư Đình hỏi.

“… Cũng xem là như vậy, nhưng cũng chẳng phải.” Thời Niệm Ca hơi khó xử.

Hai đầu mày xinh đẹp của Tần Tư Đình bắt đầu xích lại gần nhau hơn: “Cậu ta rất thích em?”

Thời Niệm Ca bị anh hỏi thế này, bồn chồn, vội vàng giải thích: “Nhưng em thích anh!”

Tần Tư Đình xoay qua nhìn cô, Thời Niệm Ca cũng đứng bất động nhìn anh, hai tay siết chặt, đầu ngón tay bị siết đến không còn giọt máu.

Ngay lúc này, đột nhiên tiếng chuông cổng vang lên, Thời Niệm Ca nghe thấy âm thanh này mặt mày bắt đầu xụ xuống, quay phắt qua, nhìn thấy Tiêu Lộ Dã kia đang hiên ngang đứng trước cổng biệt thự của Tần Tư Đình ấn chuông.

Khi nghe thấy chuông của Tần Tư Đình cũng nhìn ra ngoài, thật ra Thời Niệm Ca chơi chung với Tiêu Lộ Dã từ nhỏ, ở bên cạnh anh cảm giác cực kỳ an toàn, đối với cô anh Tiêu vô cùng lợi hại, bình thường cô phá phách thế nào cũng được, nhưng bây giờ cô ở nhà Tần Tư Đình, hơn nữa vừa rồi còn nói dối anh, nếu như bị Tiêu Lộ Dã phát hiện cô đang ở bên này, vậy… anh sẽ từ bỏ chứ…

Không phát hiện vẫn tốt hơn, bằng không cô sẽ cảm thấy bản thân mình thật xấu tính.

“Không muốn gặp?” Tần Tư Đình hỏi.

Thời Niệm Ca gật đầu như trống bỏi, ánh mắt như cầu xin anh: “Hay tụi mình cứ vờ như không nghe thấy đi, lát nữa em sẽ gọi điện giải thích xem sao, nói chung vừa rồi em nói dối, tốt nhất không nên để anh ấy bắt được.”

Tần Tư Đình nhìn vẻ mặt áy náy của cô đối với Tiêu Lộ Dã, thản nhiên buông lời: “Nhắc lại một lần nữa.”

“Hả? Nhắc gì?” Thời Niệm Ca hơi mờ mịt.

Não cô đột nhiên tư duy nhanh nhạy: “À… nhưng em thích anh hả? Phải câu này không?”

Lúc này anh không thèm nhìn cô nữa, dường như vô cùng hài lòng, đột nhiên xoay người đi mở cửa.

Thời Niệm Ca vẫn còn ngây ra, nhưng nghe thấy chuông cửa cô không còn cách nào hiểu anh muốn gì nữa, khi thấy anh định mở cửa cô vội vàng tìm chỗ trốn theo bản năng.

Khi cổng biệt thự mở ra Tiêu Lộ Dã cũng không vào ngay được, dù sao anh ấy cũng đang đứng ngoài cổng, không biết Tần Tư Đình định ra đó làm gì.

Thời Niệm Ca chạy đến sô pha trước, sau khi ngẫm nghĩ cảm thấy không ổn, lại nhìn về căn phòng ở phía khác, mặc dù cô muốn trốn, nhưng như thế cô đang xem Tiêu Lộ Dã là gì? Anh ấy không đến đây để bắt người, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên cô đến biệt thự của Tần Tư Đình, cô không nên đi lung tung mới phải.

Không còn cách nào, cô đành phải lén đến trước cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, quan sát Tần Tư Đình bước ra.

Khi cổng mở ra, hai người đàn ông cao lớn nhìn nhau, không biết họ đang nói gì, vẻ mặt Tiêu Lộ Dã kiêu ngạo không phải ai cũng dám đụng vào, bóng lưng Tần Tư Đình lại thẳng thớm hiên ngang.

Từ khẩu hình miệng cô mơ hồ nhìn ra Tiêu Lộ Dã nhận ra Tần Tư Đình, thái tử của tứ đại gia tộc Hải Thành và thái tử của tập đoàn Lăng Tiêu, nhất định đã có dịp nhìn thấy nhau, nhận ra nhau cũng chẳng có gì khó hiểu.

Dường như anh ấy hỏi vì sao Tần Tư Đình ở đây, sau đó ánh mắt lướt vào bên trong, cô biết anh không thể nhìn tới bên này, Thời Niệm Ca vẫn vô thức trốn sau rèm cửa, sau đó lại cảm thấy hành động này của mình quá ấu trĩ, tựa như bản thân không còn đường lùi.

Sau đó, không biết họ nói tới chuyện gì, hai người cứ hàn huyên một lúc, cho đến khi Tần Tư Đình vươn tay ra, Tiêu Lộ Dã dường như không vui, khuôn mặt lạnh lẽo, nhưng cũng không đến nỗi quá khó chịu, cứ thế cau có bắt tay người đối diện, sau đó hai người họ vô cùng ăn ý buông tay nhau ra ngay lập tức, rồi mỗi người đều duy trì phong độ của dòng họ, ngoài mặt cười cười nói nói, Tần Tư Đình dùng tay ra hiệu.

Từ góc độ này tư thế đó đương nhiên không phải mời vào, mà là mời đi cho.

Tiêu Lộ Dã vô cảm rời đi.

Tần Tư Đình đóng cổng, quay về.

Cho đến khi anh vào đến biệt thự, nghe thấy tiếng đóng của, Thời Niệm Ca vẫn đứng sau bức rèm ở cửa sổ, thò cái đầu nho nhỏ ra nhìn anh.

Tần Tư Đình liếc cô một cái.

“Anh nói gì với anh ấy thế? Anh ấy biết em ở đây không?”

Tần Tư Đình không trả lời, nói chuyện khác: “Đêm nay em ở đây đi.”

“Hả?” Thời Niệm Ca há hốc miệng, ngẩn người.

Anh lại nhìn cô một cái: “Anh Tiêu thanh mai trúc mã của em cho dù lái xe đi rồi, nhưng dựa thủ đoạn làm việc của cậu ta, chắc hẳn sẽ sai người đến gần đây theo dõi, xem em rốt cuộc ở biệt thự hay ra ngoài rồi, chẳng phải không muốn cậu ta phát hiện ư? Vậy đêm nay em ở đây đi.”

Hả, Tiêu Lộ Dã phái người đến gần đây canh cô ư?

Ngẫm lại lúc nhỏ, anh ấy làm việc dường như vô cùng kín đáo, nếu như vừa rồi anh đã hoài nghi, chắc chắn anh sẽ phái người đến đây.

Nhưng chuyện này chẳng quan trọng chút nào!

Quan trọng là bây giờ cô đang vô cùng thỏa mãn phải không?

Lần đầu tiên cô được Tần Tư Đình kêu ngủ lại.

Cho dù nhà cô ở đối diện, chỉ cách cỡ trăm thước, nhưng cô chỉ muốn ở nhà Tần Tư Đình thôi.

“Vậy, em đây…” Bình thường học cùng trường, làm việc cùng phòng thí nghiệm, cũng chỉ có hai người, thật ra chẳng xảy ra gì cả, nhưng đột nhiên tối nay lại đến nhà anh ở, cô đột nhiên… không biết phải làm gì mới phải.

“Em ở phòng nào vậy?” Cô nghẹn ngào cả buổi mới rặn ra được một câu, khuôn mặt lại bắt đầu nóng lên.

Tần Tư Đình chỉ lên lầu: “Tự chọn đi, đều là phòng mới, phòng ngủ chính hay phòng khách em thích phòng nào chọn phòng đó.”

“Được!” Thời Niệm Ca không ngại ngùng chút nào, dù sao hôm nay cũng mới dọn vào, có lẽ anh còn chưa tận mắt nhìn thấy phòng nào ở trêи lầu, đừng nói là vào ở, vậy cô cứ vui vẻ chọn là được.

Dù sao chủ nhân của biệt thự cũng cho phép rồi, cô chạy thẳng lên lầu vòng qua vòng lại, qua quan sát thì trêи lầu có hai phòng ngủ chính, ba phòng dành cho khách, sau đó là phòng để quần áo, thư phòng và một vài phòng chưa sử dụng đến.

Cô tiếp tục lên lầu qua ngắm nghía một chút, trông thấy phần lớn là phòng khách, nhưng không nhiều lắm, ba phòng ngủ, không phải các phòng dành cho khách đều có giường.

Chỉ có một phòng có giường.

Cô quay lại lầu hai, trong phòng ngủ chính có vài bộ quần áo nam, trong tủ cũng có người dọn quần áo vào rồi, đoán được phòng này sẽ là phòng của Tần Tư Đình, cho dù anh chưa từng ngủ trêи chiếc giường đó, nhưng nhìn thấy phòng anh, trái tim Thời Niệm Ca lại nhảy nhót liên tục.

Cô không thể mặt dày đòi ngủ phòng của anh được, dù cho cô muốn anh sẽ đồng ý đi chăng nữa.

“Chọn phòng khách bên cạnh phòng anh đi, em thấy bên trong sắp xếp ngăn nắp, trong nhà tắm cho chuẩn bị đồ dùng sẵn, em cũng thuận tiện dùng tới.” Sau khi xem xong các phòng, cô bước xuống lầu.

Tần Tư Đình gật đầu, biết cô không muốn bị phát hiện, trước khi bật đèn phòng khách trước cửa sổ, anh nhấn nút điều khiển, rèm cửa từ từ khép lại.

Cho dù biết được anh quan tâm đến cô nên mới kéo rèm lại, nhưng đột nhiên cô nam quả nữ ở trong nhà, bên ngoài trời lại tối đen, rèm cửa lại đóng kín mít, hôm nay cô lại còn ở ngủ ở đây.

Không hiểu sao cứ cảm thấy hơi ngượng.

Thời Niệm Ca ngốc nghếch đứng một chỗ, một người luôn nhận chuyện gì cũng dám làm giờ lại bắt đầu hơi yếu đuối, không biết tiếp theo phải nói gì hay làm gì mới đúng.

Tần Tư Đình nhìn lên lầu rồi hỏi cô: “Trong túi xách của em có mang theo quần áo không?”

“…Không có.” Trong túi cô chỉ có ví và một vài đồ linh tinh, sao lại đem theo quần áo được.

Tần Tư Đình lên lầu, về phòng, khi xuống lầu, anh đưa cho cô một chiếc sơ mi anh chưa mặc.