“Tư Đình!” Lúc này mẹ Tần đứng dậy, đi đến lối lên cầu thang, nhìn hai người họ, lại nhìn cánh tay Thời Niệm Ca bị kéo đi: “Nếu đã không phải người ngoài, con cần gì dẫn con bé đi, cùng nhau ngồi xuống nói chuyện được không?”
Tần Tư Đình vẫn không nghe, Thời Niệm Ca không trả lời, chỉ quay nhìn thoáng ra phía sau.
Mẹ anh nở nụ cười với cô: “Cô bé, năm ngoái… có phải cháu giúp cô mua thuốc không?”
Thời Niệm Ca lại nhìn Tần Tư Đình một cái, trông thấy anh chỉ im lặng đi về phía trước, cô cũng không dám hó hé gì.
Tần Tư Đình hơi siết tay lại, khiến cổ tay cô hơi đau, Thời Niệm Ca biết vừa rồi mình hơi nóng vội, tự thấy bản thân hồ đồ nên không dám nói gì, cứ thế bị anh kéo lên lầu.
Sau khi quay lại phòng anh, cô bị Tần Tư Đình đẩy vào, gần như bị nhét vào trong, sau đó đóng sầm cửa lại.
Thời Niệm Ca vừa đứng vững lại, bình thủy tinh bị lấy ra khỏi tay, Tần Tư Đình đặt bình thủy tinh nặng trình trịch lên bàn, sau đó cúi đầu nhìn cô.
Anh cao hơn cô rất nhiều, hiện tại Thời Niệm Ca không dám thở mạnh, hơi thở của anh lại lạnh lẽo, cảm thấy như thể Tần Thần từ trêи cao nhìn xuống mình…
Hơn nữa bầu không khí này.
Quá nghiêm túc.
Cô tròn mắt nhìn anh, suy nghĩ một lúc, vẫn chủ động nhận lỗi: “Xin lỗi.”
Tần Tư Đình nhìn cô rất lâu, như xuyên thấu đôi mắt của cô: “Không phải anh đã nói không được xuống rồi à?”
Thời Niệm Ca không giải thích, chỉ nhìn anh, lặp lại: “Xin lỗi, Tần Tư Đình.”
Dù cô đau lòng vì anh, sợ anh gặp chuyện, nhưng bây giờ bị anh chất vấn, vẫn không hé nửa lời, chỉ một mực xin lỗi.
Đầu mày xinh đẹp của Tần Tư Đình khẽ động đậy, bàn tay cô kéo kéo áo anh: “Cho dù em biết có nhiều việc bản thân không muốn làm, nhưng em vẫn muốn nói, Tần Tư Đình, nếu như có thể, bọn mình ra ngoài sống đi, nhà họ Tần hiện tại thế này, anh thật sự không nên quay về… Em biết con trai và con gái khác nhau, có nhiều chuyện em không cần phải giải quyết, anh là con trai của nhà họ Tần, anh không thể bỏ mặc, nhưng anh không đáng bị bắt phải chọn lựa.”
“Không chọn gì cả, anh không đi.” Tần Tư Đình trả lời một câu duy nhất trong ngày hôm nay.
Thời Niệm Ca vì câu nói này mà trái tim bắt đầu bình tĩnh lại: “Vậy bây giờ anh…”
“Khi nào Yamamoto rời khỏi Hải Thành, anh sẽ rời khỏi nhà.” Nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu lo lắng như đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì của cô, rõ ràng là một cô gái gan dạ, bây giờ vì chuyện của anh mà sợ trước sợ sau, mắt đã phiếm hồng, chỉ là không dám khóc trước mặt anh.
Anh hiểu, vừa rồi cô ở trong phòng sợ hãi biết bao, cho dù có sợ, cô vẫn xông ra ngoài.
Tần Tư Đình lại xoa đầu cô: “Được rồi, vừa rồi cho dù em chạy xuống cũng không sao cả, nhiều nhất là bị bà ấy hỏi vài câu, bà cũng không phải Yamamoto, không làm gì em đâu.”
“Cho nên, dì chỉ mong mọi người có thể ủng hộ chuyện tình cảm của dì thôi đúng không, hơn hết dì còn muốn anh có thể đến Nhật cùng họ, dì ấy chẳng màng điều gì cả, có phải dì bị tình yêu làm mờ mắt rồi không?” Thời Niệm Ca cẩn thận nói về chủ đề nhạy cảm này.
Tần Tư Đình không muốn phán xét mẹ mình, nhưng vẫn gật đầu.
Con người không phải thánh nhân, có lẽ hai mươi năm trước mẹ anh ở nhà họ Tần vừa chăm con vừa lo chuyện công ty, chưa từng phạm sai lầm, chỉ là đến tuổi trung niên, đột nhiên có một người mới xuất hiện trong cuộc sống của bà, bà muốn vùng vẫy một lần.
Nếu như bà chỉ muốn ly hôn rồi chung sống với người kia, chẳng ai cản bà, nhưng bà không đành cắt đứt với con mình – Tần Tư Đình.
Thời Niệm Ca đột ngột bước lên, tiến lại gần anh, giang tay ra, ôm lấy thắt lưng anh, cứ như thế vùi mình vào lòng anh, chầm chậm nói: “Vừa rồi có tiếng động rất lớn, chuyện gì xảy ra vậy?”
Không gian xung quanh yên tĩnh một lúc, Tần Tư Đình mở miệng: “Bà ấy định về nói chuyện với anh nhưng Yamamoto không đồng ý, lái xe đuổi theo, hai người đó giằng co trước cửa, Yamamoto không làm gì được mẹ anh, nên mới đấm bể cửa, sau đó rời đi.”
“Thảo nào âm thanh lớn như vậy.”
“Em cho rằng chuyện gì xảy ra?”
“Tưởng là có đánh nhau mà.”
Tần Tư Đình nghe thấy cô nói như vậy, dường như bị chọc cười, thò tay lên vò đầu cô: “Được rồi, cứ ở yên trong phòng đi.”
Thời Niệm Ca gật đầu, như thể cô sẽ ở yên trong phòng cho dù lát nữa có động đất xảy ra.
Tần Tư Đình xoay người định ra ngoài, đột nhiên có người gõ cửa phòng, anh đã đến trước cửa, mở cửa ra đúng thật là mẹ anh.
Anh nhìn bà, không nói gì cả.
Mẹ anh nhìn lướt qua người anh, sau đó quan sát Thời Niệm Ca đang đứng bên trong, cười cười với cô: “Cô bé à, cháu nhận ra dì không?”
Mẹ của Tần Tư Đình là người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa có chính kiến, ánh mắt trong trẻo, là người thông minh, nói chuyện dịu dàng không hề có ý xấu, nếu như không biết chuyện bà muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này, Thời Niệm Ca cảm thấy đây là người mẹ vô cùng tốt, nhưng bây giờ… cô không dám nhận xét, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu với bà.
“Cháu đang hẹn hò với Tư Đình à?” Mẹ Tần vẫn nhìn cô, hỏi.
Thời Niệm Ca không trả lời, Tần Tư Đình vô cảm nhìn mẹ mình, lạnh nhạt trả lời: “Không liên quan đến cô ấy, đừng tìm cách trêи người cô ấy.”
“Mẹ không muốn gì từ con bé cả, chỉ là con lớn thế này rồi, lần đầu tiên mẹ thấy con đưa con gái về nhà, dù gì, mẹ vẫn là mẹ con…”
Cô định bước lại, nhưng vẫn bị Tần Tư Đình chắn trước cửa, không muốn cô có cơ hội tiến lại gần.
Thời Niệm Ca đứng trong phòng, nhìn mẹ anh, đầu tiên là im lặng, sau đó cô cảm thấy dường như bà muốn nói gì đó với cô, thật ra nghĩ một chút đã biết bà định nói gì.
Cô biết bà không thể tác động lên con trai, nên định lợi dùng tình cảm của cô.
Phụ nữ là những người cảm tính dễ lay động, Tần Tư Đình lại không phải người dễ dao động, cách tốt nhất chính là đánh vào người anh có tình cảm.
Thời Niệm Ca đi đến sau lưng Tần Tư Đình, nhìn mẹ anh, khẽ nói: “Dì à, đối với mỗi người, ở bất cứ giai đoạn nào của cuộc đời, cũng có quyền theo đuổi tình yêu và cuộc sống mình mong muốn, con có thể hiểu được.”
Chúc mọi người tết Đoan Ngọ vui vẻ, tối nay sẽ có một chương nữa ngheng!!!!