Mẹ Tần Tư Đình vì câu nói của cô mà ánh mắt dừng trêи người anh.
“Con là người ngoài, có một số việc không nên biết, nhưng thật xin lỗi, con đã vô tình biết được.” Thời Niệm Ca khẽ thều thào: “Nhưng dì yên tâm, cho dù có người cạy miệng con cũng sẽ không hé nửa lời, dù sao đây là chuyện riêng của Tần Tư Đình, con sẽ không xen vào, đừng nghĩ đến việc con là bạn gái anh ấy, vì anh ấy sẽ không để chuyện này ảnh hưởng đến cuộc sống và tâm trạng đâu ạ.”
Mẹ anh thấy cô đột nhiên lên tiếng, lập tức nhìn về phía cô.
Tần Tư Đình quay đầu nhìn cô: “Vào phòng.”
Thời Niệm Ca vẫn đứng đó, tiếp tục nhìn mẹ Tần Tư Đình: “Dì à, chúng ta xem như giống nhau, dì muốn được anh ấy tác thành chuyện tình cảm và ở bên cạnh mình trong tương lai, nhưng sao không nghĩ đến tình cảm và tương lai của con trai mình? Nếu như anh ấy đi theo dì, bọn con nhất định phải xa nhau, để thành toàn cho chuyện tình cảm của dì, hi sinh tình cảm, cuộc sống và những thứ đã hoạch định trước cho tương lai của anh ấy ư?”
Mẹ Tần Tư Đình nhìn cô đầy kinh ngạc.
Thời Niệm Ca mỉm cười với anh, nụ cười thản nhiên và bình tĩnh: “Dì ơi, bọn con yêu nhau lắm, thật đấy.”
Tần Tư Đình không nói lời nào, cũng không cản Thời Niệm Ca, mẹ anh yên lặng đứng đó rất lâu, Thời Niệm Ca đứng sau lưng anh, thò tay kéo tay anh lại, mắt nhìn ra ngoài cửa: “Dì à, lựa chọn tốt nhất là nhà họ Tần không cố gắng giữ dì lại, dì cũng đừng cưỡng ép Tần Tư Đình, anh ấy là con trai của dì, anh ấy không có sự lựa chọn, nhưng ít ra dì đừng làm xáo trộn cuộc sống vốn đang yên bình của anh ấy, đây không phải là chuyện mà một người mẹ nên làm.”
Mẹ anh xuống lầu, không quay lại nữa.
Đại khái là khoảng mười phút sau, có người giúp việc lên gõ cửa, nói bà chủ đi rồi, bảo vệ đã kêu người đến sửa cửa, hỏi cậu Tần có chuyện gì muốn dặn dò nữa không.
Tần Tư Đình không nói gì cả.
Thời Niệm Ca ngồi trêи giường chăm chú nhìn anh.
“Tần Tư Đình, mấy ngày nay có phải anh chưa ăn gì không?” Cô hỏi.
Bây giờ mẹ anh đã đi rồi, không biết bà có dự tính gì, đã bỏ cuộc hay chưa, bất kể là chuyện gì, người đã không còn ở đây nữa, cô vội vàng tìm kiếm Tần Tư Đình của mình, không thể để anh bị lún sâu vào những chuyện buồn này nữa.
Cô muốn đưa anh đi.
Thời Niệm Ca sáp lại gần anh, anh ngồi trêи sô pha, cô đến gần anh, nghiêng đầu thăm dò: “Em cũng chưa ăn, bây giờ khuya rồi, lại mùng năm, trễ thế này cũng chẳng còn gì để ăn, anh định ngược đãi bản thân, cũng đừng ngược đãi bạn gái chứ? Tần Tư Đình?”
Tần Tư Đình nhìn cô một cái, đứng dậy đi ra ngoài, một lúc sau anh quay lại: “Đợi chút nữa có người mang cơm lên, em ăn trước đi, ngày mai anh sẽ quay về biệt thự Lệ Thủy ăn với em.”
“Không cần ăn gì hết, anh theo em về biệt thự Lệ Thủy là được.” Thời Niệm Ca tủm tỉm, khuôn mặt ghé sát lại anh, gần đến hai người có thể cảm nhận được hô hấp của nhau, cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Tần Tư Đình, em vẫn luôn ở đây, anh vẫn còn có em.”
Em vẫn luôn ở đây, anh vẫn còn có em.
…
Hôm sau lúc quay lại biệt thự Lệ Thủy, đã là mùng sáu tết.
Còn hai ngày nữa là sinh nhật cô, nhưng Thời Niệm Ca thật sự không có ý định tổ chức, cô chỉ cảm thấy Tần Tư Đình thoát ra được chuyện nhà họ Tần, đã trọn vẹn đủ đầy.
Chỉ là vừa khéo, đầu năm có một lô thuốc vừa đến phòng thí nghiệm của ông ngoại phải làm phân tích, những nhân viên chuyên môn đều đã đi mừng năm mới chưa kịp quay lại, ông ngoại dứt khoát gọi hai người họ đến phòng thí nghiệm, để Tần Tư Đình và Thời Niệm Ca ở lại phòng thí nghiệm để quan sát.
Mùng sáu tết, trong phòng thí nghiệm chỉ có hai người họ.
Thời Niệm Ca sau khi làm xong việc của mình, cô khoác chiếc áo blouse ngồi xuống bên cạnh, tay đỡ đầu chống lại cơn buồn ngủ.
Tần Tư Đình còn phải làm thêm phân tích, sau khi quay lại trông thấy Thời Niệm Ca đã thiu thiu ngủ, anh bảo cô đến phòng nghỉ để nghỉ ngơi.
Thời Niệm Ca ở lại với anh một lúc, cuối cùng không trụ nổi nữa, trực tiếp chuồn đến phòng nghỉ ngơi.
Hai giờ chiều, Tần Tư Đình hoàn thành bảng phân tích, đồng thời sắp xếp lại số thuốc mới của Thời Niệm Ca, khi anh đến phòng nghỉ ngơi, Thời Niệm Ca đã ngủ rất say.
Cô gái nằm trêи chiếc giường tạm bợ trong phòng nghỉ, mái tóc hơi rối, chân hơi thò ra ngoài, giày cởi ra đặt bên cạnh, hai chân chừa lại một khoảng không gian trêи giường, tư thế ngủ chẳng đáng yêu chút nào.
Anh đi đến bên cạnh, cúi đầu nhìn cô.
Cô không có thói quen trang điểm, cho dù hiện nay nhiều nữ sinh sau khi lên đại học đều thích trang điểm, ăn mặc kiểu cách, cô luôn luôn theo kiểu gọn gàng và năng động, mặc những bộ đồ thoải mái, đừng nói tới trang điểm, ngay cả son cô cũng không dùng, tốt xấu gì cũng là cô chủ nhà họ Thời, nhưng cô chẳng giống như cô gái khác chút nào.
Cô gái ngủ say sưa hàng lông mi vừa dài vừa dày, đôi mắt nhắm nghiền, vài ngày trước ở nhà họ Tần, sau khi phải đứng lâu ngoài trời nên dạo gần đây chóp mũi cô rất dễ bị ửng đỏ, có lẽ vài ngày sau mới hết, chóp mũi hơi hồng hồng, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, vừa nhìn đã biết ngủ rất say.
Lúc này Tần Tư Đình bắt điện thoại đặt lên bên tai.
Mẹ anh gọi đến, nói rằng bà đã đến sân bay, bà chọn đến Nhật Bản cùng Yamamoto, về phía nhà họ Tần, bà sẽ ráng giữ bí mật, bảo vệ thanh danh nhà họ Tần, bà đã nói rõ với ba anh, còn về phía Tần Tư Đình, mẹ anh nói, Thời Niệm Ca nói đúng, bà không thể vì cuộc đời của mình mà làm gián đoạn cuộc sống của anh được, bà nói Thời Niệm Ca đã khiến bà tỉnh ngộ, đúng vậy, bà không thể vì tình yêu của bản thân mà hi sinh con trai của mình được, dây dưa như vậy không tốt cho cả hai, nên bà chọn cách buông tay.
Tần Tư Đình giơ tay, mân mê miệng cô, sau đó là chóp mũi hồng hồng, nhớ đến khuôn mặt ửng đỏ của cô khi đứng trước biệt thự ngày đó, cô nói bên ngoài lạnh lắm, cô muốn vào, sau đó cô nói, Tần Tư Đình, em vẫn luôn ở đây, anh vẫn còn có em.
Anh vô thức cong môi lên, nhẹ nhàng giúp cô để tay lên giường, điều chỉnh lại tư thế thoải mái hơn cho cô, anh không dám mạnh tay, để tránh cô bị đánh thức, sau đó anh kéo gối đầu lại, một tay luồn qua mái tóc mềm mại của cô nâng đầu lên, tay còn lại kê gối vào.
Mái tóc của cô rất mềm, trêи đó còn vương mùi hương thoang thoảng.
Thời Niệm Ca thật sự rất mệt.
Từ nhà họ Tần về biệt thự Lệ Thủy, cô vẫn không cách nào ngủ được, mấy ngày liền đều nằm mơ thấy Tần Tư Đình phải đến Nhật Bản, phải rời khỏi nhà họ Tần, phải rời khỏi Hải Thành cũng như phải rời xa cô, dọa cô nửa đêm tỉnh lại giữa cơn mơ, sau đó cô không thể ngủ tiếp được.
Hôm nay ở đây sắp xếp thuốc mới, cộng thêm với cái mệt nhiều ngày, cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh, sau khi tỉnh dậy đã là chín giờ tối.
Đêm mùa đông nhưng trong phòng nghỉ rất ấm, không hề lạnh chút nào, cô ngủ đến nỗi chăn mền cũng nóng lên, cô khẽ nhúc nhích rồi thò chân ra khỏi mền.
Tần Tư Đình đang ngồi trêи sô pha cạnh giường xem di động, thấy người trêи giường bên cạnh hơi động đậy, anh ngước mắt lên nhìn.
Cô gái mơ màng đang đẩy mền ra, sau đó ngồi dậy, ánh mắt ngây thơ như một đứa trẻ, có lẽ do cách đây vài ngày mũi cô chịu lạnh, bây giờ không đỏ lắm, nhưng vẫn hơi nhạy cảm, cô thò tay xoa xoa mũi.
Sau khi xoa một lúc cô mới ngây ngô nhìn anh.
“Ông ngoại bảo anh làm phân tích, anh làm xong hết rồi à?” Giọng nói hơi khàn do vừa ngủ dậy.
“Ừm.” Tần Tư Đình vẫn ít nói như vậy.
Thời Niệm Ca duỗi thắt lưng, sau khi tỉnh lại thì nhìn đồng hồ, bây giờ lại nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi sửng sốt, lại nhìn đồng hồ trong điện thoại: “Chín giờ rưỡi rồi à?”
Người đàn ông ngồi trêи sô pha nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của cô: “Chứ em nghĩ mấy giờ rồi?”
“Trời ơi em định ngủ hai tiếng thôi, thế mà em ngủ liền một mạch sáu tiếng?” Cô rầu rĩ: “Buổi chiều em định làm …”
“Anh chuẩn bị cho em cả rồi, đừng lo.” Trông thấy dáng vẻ quýnh quáng định bước xuống giường của cô, cuối cùng Tần Tư Đình cũng nhịn không được cong cong khóe môi.
Thời Niệm Ca nhìn anh một chút, đột nhiên bước lại, hai bàn tay chống lên bàn, nửa người chồm đến, ánh mắt sáng rực dán lên người Tần Tư Đình: “Anh ở trong đây bao lâu rồi?”
Tần Tư Đình nhìn cô một chút, trả lời như thật: “Gần ba tiếng.”
“Anh cứ ngồi đây nhìn em ngủ, tận ba tiếng à?” Ánh mắt của cô vẫn sáng rực.
Tần Tư Đình: “…”
Anh thỏng thả cầm sách lên: “Đọc sách.”
Thời Niệm Ca ấn quyển sách xuống, lại chăm chú nhìn anh: “Anh trả lời thật đi, có phải ngồi đây ngắm em ngủ không? Lúc ở trong thư viện anh cũng đọc quyển này, đừng tưởng em không nhớ gì, sao bây giờ lại đọc lại.”
“Đó là quyển một, đây là quyển hai.” Anh ung dung thong thả nói: “Muốn anh nhìn em thế à?”
Thời Niệm Ca không tin, cúi đầu ngắm nghía thật kỹ quyển sách.
Cũng đúng, nhìn thì bìa sách có vẻ giống nhau, nhưng đánh số thứ tự khác nhau.
Cô vẫn không phục, tiếp tục đè quyển sách xuống, nhìn anh chằm chằm: “Vậy ba giờ đó ít nhất phải có một giờ anh nhìn em chứ? Nói đi, lúc ngắm em ngủ, anh có đụng chạm hay tơ tưởng gì em không? Thành thật khai báo đi!”
Tần Tư Đình: “…”