Giận một cái là Tần Tư Đình cứ khăng khăng phủ nhận, Thời Niệm Ca không thèm tin anh, anh ngồi đây ròng rã ba tiếng đồng hồ, chẳng lẽ cô chẳng có tí hấp dẫn nào sao?
Không phải nói đàn ông nhìn thấy phụ nữ ngủ trước mặt đều vô cùng kϊƈɦ động sao?
Cho dù Tần Tư Đình không kϊƈɦ động, trong lòng anh cũng phải hơi hơi xúc động chứ?
Không tin!
Người đàn ông này lúc nào cũng tỏ ra không dao động, nhất định đang vờ vịt thôi.
Cô ngủ đến khuya, hai người không thể ngủ lại phòng nghỉ trong phòng thí nghiệm, nên hai người bắt xe về biệt thự Lệ Thủy.
Chỉ là sau khi đến nơi, trước khi xuống xe Tần Tư Đình liên tục cầm giúp cô khăn quàng, sau đó cô không để ý cứ thế xuống xe, Tần Tư Đình cầm theo khăn lẽo đẽo theo sau cô, khi đến cổng nhà cô, Thời Niệm Ca nói: “Mấy ngày đầu năm em không về nhà, dì Hương có đến đây dọn dẹp giúp em, chuẩn bị cho em rất nhiều đồ ăn vặt, anh muốn ăn không?”
“Bao nhiêu tuổi rồi còn ăn vặt?”
Nghe thấy câu này, Thời Niệm Ca quay đầu lại nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tần Tư Đình.
“Ăn vặt có phân biệt tuổi tác à? Đừng nói là em mười chín tuổi, cho dù em chín mươi chín tuổi cũng sẽ ăn, đến lúc đó anh có mua cho em không?” Cô cười tít mắt lại nhìn anh.
Đầu mày Tần Tư Đình khẽ động, cô gái đơn thuần cứ thế trao cho anh lời hứa cả một đời.
“Biết ngay là không trả lời mà.” Thời Niệm Ca không hy vọng gì cả, lắc tư cánh tay: “Buổi tối ngủ nhiều quá, vẫn chưa ăn cơm, bây giờ nấu cũng chẳng kịp, gọi đồ ăn đến nhé, chúng ta cùng nhau ăn, ăn xong hẵng về, dù sao anh cũng ở đối diện.”
Tần Tư Đình nhìn đồng hồ: “Muốn ăn gì?”
“Tùy anh, anh chọn đi, em đi thay quần áo đã, bộ đồ lông này dày quá.” Cô nói xong rồi đi thẳng lên lầu.
Sau đó vài phút, Thời Niệm Ca thay xong một pijama màu hồng, tiện tay buộc tóc đuôi ngựa, sau đó hí hửng chạy xuống lầu: “Sao rồi, muốn ăn gì?”
“Vừa gọi điện đến khách sạn gần đây, gọi hai phần ăn, có lẽ nửa giờ nữa sẽ có.” Tần Tư Đình vừa nói chuyện vừa nhìn bộ quần áo cô vừa thay ra, không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt anh dừng lại trêи người cô.
Bốn mắt chạm nhau, Thời Niệm Ca nhanh miệng: “À đúng rồi, lần trước lúc em ở nhà anh, chẳng phải em đã mặc một chiếc áo sơ mi à? Vẫn còn để trong tủ, ngày mai có thời gian em qua lấy về giặt nhé, dù em có mặc rồi, anh vẫn có thể lấy lại để mặc.”
Không biết Tần Tư Đình nghĩ gì, không gật cũng chẳng lắc, chỉ ngồi trêи sô pha, thuận tay cầm tạp chí trêи bàn lên xem, trong tạp chí toàn là hình các ngôi sao nam nữ, thật ra đây là tập san được tặng kèm khi cô mua sách, hình như là một hãng truyền thông mới, dùng cách này để quảng cáo.
Lật bên trong là hình một ngôi sao nam cởi áo khoe cơ bắp. Tạo hình gợi cảm, mắt Tần Tư Đình giựt giựt, trực tiếp gấp lại, chuyển mắt qua Thời Niệm Ca vừa đứng bên cạnh lúc này đã ba chân bốn cẳng chuồn vào nhà bếp.
Thời Niệm Ca lê đôi dép đến tủ lạnh, cô lấy một túi đồ ăn vặt ra, lúc này mới biết dì Hương đã chuẩn bị cho cô bánh kem đủ vị, xếp ngay ngắn bên trong tủ lạnh.
Cô mở một túi ra, lấy khoai tây chiên và trái cây sấy, nói với ra bên ngoài: “Lát nữa đồ ăn mới tới, em đói rồi, ở đây có khoai chiên, còn có trái cây sấy, sôcôla, tôm, thạch… Tần Tư Đình anh có muốn ăn không?”
Cô thuận tay lấy thêm hai bình sữa vừa được chuẩn bị lúc sáng, đặt lên bàn.
Tần Tư Đình không trả lời, nhưng lúc này anh cũng vào nhà bếp, nhìn ngắm dáng vẻ đang lúi húi trước tủ lạnh của cô, lại đến bên cạnh giúp cô đặt sữa vào lò vi sóng: “Buổi tối ít ăn mấy thứ này lại, anh hâm sữa giúp em.”
“Ừm.” Thời Niệm Ca trả lời, lại mở một túi khoai tây, đó là vị bbq, dì Hương nướng giòn đều, cô thỏa mãn cầm một miếng lên nhấm nháp, sau đó nhìn sang Tần Tư Đình đang hâm sữa giúp cô: “Ngon lắm đấy, anh không muốn thử một miếng à?”
Cô vừa đứng ăn khoai tây vừa ngắm anh, đột nhiên cảm thấy vô cùng thỏa mãn, hiện tại… có thể đứng cùng anh dưới một mái nhà, cùng nhau ăn cơm, thỉnh thoảng cùng nhau làm những chuyện khác, thật hạnh phúc, anh không còn là người lúc trước chỉ ngồi bên cạnh cô, thỉnh thoảng bị cô nhìn trộm nữa, mà anh là Tần Tư Đình của cô.
Thời Niệm Ca ôm túi đồ ăn vặt, miệng nhai miếng khoai tây giòn rụm, nghe thấy một tiếng “ting” của lò vi sóng.
Tần Tư Đình lấy hai bình sữa ra, xoay người đặt lại trêи bàn.
Thời Niệm Ca cắn một miếng khoai tây, vội vàng giơ túi đồ ăn vặt lên, ra hiệu cho anh thử ăn xem.
Tần Tư Đình bước đến gần, cô tưởng anh định cắn một miếng, vội vàng giơ túi lên gần mặt anh, kết quả cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, anh kéo tay cô xuống, Thời Niệm Ca dẩu miệng kêu “đừng”, không biết định nói gì, Tần Tư Đình trực tiếp cúi đầu xuống, bàn tay đặt sau gáy cô, cúi đầu cắn miếng khoai tây trong miệng cô.
“Rắc…” Miếng khoai tây gãy ra làm đôi, âm thanh giòn tan.
Đầu óc Thời Niệm Ca như nổ ầm một tiếng, đờ người ra, đứng ngây ngô tại chỗ, mọi động tác như bị đóng băng, chỉ còn đôi mắt tròn xoe nhìn người đàn ông trước mặt.
Sau đó Tần Tư Đình chậm rãi đứng thẳng lên, nhai nửa miếng khoai tây, sau đó thản nhiên đánh giá: “Mùi vị không tệ, chiên giòn đều, gia vị ngấm đều.”
Thời Niệm Ca vì lời nhận xét này của anh mà bừng tỉnh, vừa rồi não bộ cô bị đơ trong giây lát, gò má đã hây hây đỏ, ánh mắt lại chăm chú nhìn anh, quên cả nhai, miếng khoai tây từ giòn chuyển sang hơi mềm, cô mới vội vàng nuốt xuống, nhưng vẫn không nói nên lời.
Tần Tư Đình cầm bình sữa được hâm nóng lại, đặt vào tay cô, đồng thời cầm lấy túi đồ ăn vặt: “Uống sữa đi, không được ăn khoai tây nữa.”