Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1612: Em là tiểu tình ca của anh (181)



Về đến nhà, Thời Niệm Ca trông thấy bạn nhỏ Thời Khả Lạc đang chu cái miệng bé xíu, con bé nằm bò trêи thảm, bàn tay cầm một nắm chì màu, tấm giấy trắng trước mặt nguệch ngoạc đủ màu sắc, giữa mớ màu sắc hỗn loạn là một khối màu đen giống hình người, chỉ có thể nói là hơi giống thôi… dù sao bạn nhỏ ở trường mầm non học hành rất tốt, nhưng vẽ xấu thế này, âu cũng là một loại thiên phú.

Mỗi lần cô nhìn Thấy tranh của Lạc Lạc, thật sự rất rầu, trước đây ở Mỹ, mỗi lần có cuộc thi vẽ tranh, giáo viên đều mếu máo giao Lạc Lạc lại cho cô, hỏi cô có thể cho bé đi học vẽ được không.

Thời Niệm Ca thật sự rất muốn, nhưng trước đây cô không có thời gian.

Cô bước tới, ngồi xuống bên cạnh Lạc Lạc: “Con đang vẽ gì đấy? Cái cục đen đen ở giữa này là gì? Là người hay chó?”

Lạc Lạc hí hửng ngẩng đầu lên, lúc này cô mới nhìn thấy phần cằm và tay chân của con nhóc này toàn màu không là màu, lát nữa tắm chắc chắn cô phải chà kỹ, bằng không màu này sẽ bám lâu lắm.

“Mẹ, con vẽ ba màaaa.” Lạc Lạc chỉ cái cục đen đen không rõ là người hay chó: “Hôm nay cô giáo cho bài tập, vẽ ba mẹ và con, mẹ thì con biết vẽ rồi, một người tóc dài, con là một cô bé xíu, có hai bím tóc, nhưng con không biết vẽ ba, mẹ mau mua ba cho con đi, để con nhìn thấy ba mới vẽ được chứ, đây là ba mà con tưởng tượng ra!”

Thời Niệm Ca: “…”

Lạc Lạc đặt bút màu xuống, lập tức nhào vào lòng cô, bàn tay nhỏ bé dính đủ màu sắc xoa xoa khuôn mặt Thời Niệm Ca, sau đó cười hì hì: “Mẹ, sao mắt mẹ hồng hồng thế?”

Thời Niệm Ca vừa lái xe về, xác định bản thân không hề khóc, nhưng những chuyện xảy ra, mắt cô vẫn nhìn đường, nghiêm chỉnh lái xe, có lẽ do tập trung nhìn quá mà thành.

Cô cười cười ánh mắt dịu dàng, ôm Lạc Lạc hai người cùng ngồi xuống thảm: “Không sao, vừa rồi bên ngoài gió lớn quá, hơi cay mắt.”

“Ahhhh.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Lạc hơi đau lòng, xoa mặt Thời Niệm Ca, sau đó rướn người lên hôn lên mắt cô: “Lạc Lạc thơm thơm mẹ nè, mắt mẹ sẽ không đau nữa.”

DÌ Hương thấy hai mẹ con dính lấy nhau, bà nở nụ cười đến phòng tắm chuẩn bị nước: “Mau đưa Lạc Lạc đi tắm đi, rửa hết màu trêи mặt con bé đã.”

“Không sao, lát nữa tắm sau, con vẽ cùng con bé một chút.” Thời Niệm Ca nói xong, một tay ôm Lạc Lạc, một tay kéo bức tranh Lạc Lạc vừa vẽ lại, sau đó lại nhìn cục đen đen kia, không biết phải nói gì, cô chỉ cảm thấy … trong ấn tượng của Lạc Lạc, tuy không rõ ràng lắm nhưng vẫn na ná một món đồ chơi hoặc là con vật gì đó.

Cũng không biết có một ngày nào đó ba của con bé biết đến sự tồn tại của con không, hiện tại có lẽ anh chưa phát hiện, áng chừng anh cũng chẳng muốn biết, không muốn có bất cứ quan hệ nào với cô nữa.

Nhưng ít nhất phải thay đổi quan điểm của bé con nhà cô, ở nhà nói thế nào cũng được, nhưng khi ra ngoài không thể nói ba mình là đồ chơi, hay ba mình là cái cục đen đen này được.

Sau đó Thời Niệm Ca nhớ lại tính Tần Tư Đình không muốn bị ai bôi đen thế này, cô cầm bút màu trêи đất, rồi lại lấy một tờ giấy trắng mới, bắt đầu vẽ.

Có lẽ phải cảm ơn thói quen vẽ bậy của cô mỗi lúc không có gì làm, nên cho dù cô vẽ không đẹp nhưng vẫn nhìn ra vẽ gì.

Cô nhớ lại hình ảnh Tần Tư Đình, vẽ cũng tương đối giống, ừm, lông mày phải đẹp hơn một chút, mũi phải cao hơn một chút, miệng phải cong thêm chút nữa… ừm… tóc hơi ngắn một chút, ít nhất hôm nay nhìn thấy anh, tóc ngắn hơn thời học sinh rất nhiều, ừm… vóc người phải cường tráng hơn một chút nữa…

Sau khi vẽ xong, Thời Niệm Ca ngẩn người nhìn bức tranh cả buổi, sau đó mới buông bút.

“Oaaaaa, đây là gì ạ?” Lạc Lạc kinh ngạc nhìn mẹ hí hoáy có xíu xiu đã thành một người, lại còn đẹp nữa: “Đây là ba hả?”

Thảo nào bạn bè đều nói ba là nam, hóa ra ba của mình cũng là nam, lại còn là người nữa!

“Ừm.” Thời Niệm Ca nghĩ một lúc lại cầm bút lên viết bên cạnh năm chữ – ba của Thời Khả Lạc.

Mặc dù Lạc Lạc vẫn còn nhỏ, không viết được chữ, nhưng con bé nhận được mặt chữ, ngồi bên cạnh Thời Niệm Ca đọc từng chữ, sau đó hí hửng cầm đi tìm dì Hương: “Bà Hương Hương ơi, ba con nhìn đẹp lắm này!”

Dì Hương bước ra khỏi phòng tắm nhìn thoáng qua một cái, sau đó yên lặng nhìn về phía Thời Niệm Ca, bà định hỏi vì sao cô lại vẽ thẳng ra như thế, nhìn thấy Thời Niệm Ca vẫn ngồi trêи thảm, trong tay cầm cọ vừa dùng để viết chữ, ngồi thẫn thờ không biết nghĩ gì, nhưng từ bóng lưng nhìn ra được sự thất vọng.

Dì Hương vội vàng xoa đầu Lạc Lạc: “Ừm, đúng là đẹp thật, ba của Lạc Lạc đẹp trai quá, lại thông minh, mẹ vất vả vẽ giúp con, con mau cất đi, đừng mang vào phòng tắm, không thôi bị ướt đấy.”

“Vâng ạ!” Lạc Lạc vui vẻ cẩn thận cuộn lại rồi bỏ vào cặp.

Thời Niệm Ca căn bản không ngờ đến có một ngày Lạc Lạc cầm bức tranh này, gặp ai cũng nói, đây là ba của con.



Biệt thự Lệ Thủy.

Chiếc Porsche màu trắng bạc đậu trước cửa, Tần Tư Đình bước xuống xe, ánh mắt dừng lại, nhìn cây cối rậm rạp trong căn biệt thự đối diện đã được tưới tắm, bên ngoài có một chiếc xe vệ sinh đang đậu, có người đang ôm cây lá được tỉa xong ra ngoài, ném lên xe.

Anh lại nhìn sang mảnh sân đối diện được dọn dẹp sạch sẽ, cổng lớn trạm trổ hoa văn được lau sạch bụi bặm, anh chỉ nhìn mà không bộc lộ chút cảm xúc nào, xoay người bước thong thả bước vào nhà.

Vừa vào cửa, bên bệnh viện gọi điện đến, nói cô gái vừa đón về tâm trạng không tốt lắm, sau khi được băng bó xong thì cứ ngồi trong phòng khóc mãi, không ai khuyên nổi, sau đó hỏi cô ấy, để bác sĩ Tần đến ở cạnh cô ấy được không, cô ấy nói được, hỏi anh có muốn đến bệnh viện thăm cô không.

Tần Tư Đình cất giọng nói lạnh lẽo: “Tôi không đến, nói với cô ta bệnh viện không phải là nơi để cô ta khóc lóc, không ai giúp được đâu, hôm nay tôi tình cờ gặp cô ta một lần, coi như nể mặt nhà họ Lăng không tính toán nợ nần, tôi không có hứng thú với cô ta, không cần phải kiếm cách làm gì.”

“Hả?” Bác sĩ Chu không hiểu mô tê gì cả.

Tần Tư Đình không kiên nhẫn lo chuyện bao đồng, trực tiếp cúp điện thoại, quăng di động sang bên cạnh, kết quả vừa về phòng, đã nghe thấy tiếng di động réo gọi như đòi mạng.

Quay sang nhìn, là Lệ Nam Hành gọi.

Đúng thật m* nó – chính là đòi mạng.