Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1613: Em là tiểu tình ca của anh (182)



Lệ Nam Hành: “Ở đâu?”

Tần Tư Đình hờ hững trả lời: “Nhà.”

“Uầy, cứ thế đưa người ta về nhà à?”

“Không, người đang ở bệnh viện.”

Lệ Nam Hành cười khẩy: “Trước mặt Thời Niệm Ca lại đưa Lăng Huyên Nhi đi, tôi thấy cậu cứ cho cô ta uống thuốc, xong đưa thẳng về nhà, ngủ một giấc rồi quên hết, dù sao trước đây hai người cũng xém đính hôn mà, con gái nhà người ta bây giờ khốn khổ như thế, lại còn đáng thương, cậu cũng đang cô đơn, chi bằng cáp lại với nhau đi.”

Tần Tư Đình vốn im lặng, lúc sau lạnh nhạt mở miệng: “Cậu sắp xếp mọi chuyện cũng khéo nhỉ?”

“Cậu hỏi ai? Lăng Huyên Nhi hay Thời Niệm Ca?”

Tần Tư Đình không trả lời, nhưng sự im lặng qua điện thoại khiến đối phương hiểu giờ phút này anh đang không vui.

Những năm gần đây, Tần Tư Đình làm việc trong bệnh viện, mỗi ngày đều phải quần quật với biết bao nhiêu người bệnh, tính tình càng thêm lãnh đạm, lúc anh nổi giận không nhiều, thậm chí, Lệ Nam Hành và Mặc Cảnh Thâm còn cảm thấy anh như chết tâm không muốn dây dưa tình cảm với ai.

Biết anh sắp nổi giận, Lệ Nam Hành cũng tém lại, không dám chọc giận anh, nói thẳng: “Được rồi, chắc chắn không phải hỏi Lăng Huyên Nhi rồi, đúng là cô ta vừa khéo xuất hiện ở Tử Tinh Thành, nhưng Thời Niệm Ca tự cậu đuổi đi, giờ trách ai nữa, chẳng phải tự mình cắt đứt mới thoải mái hơn sao?”

“Về phần Thời Niệm Ca, khi ở Mỹ tôi nợ cô ta một ân tình, cô ấy biết hôm nay tôi ở Hải Thành, lại còn là sinh nhật, lập tức nói muốn đến gặp, tiện mang theo bánh kem.” Lệ Nam Hành nói bâng quơ: “Tôi không nói rõ, cậu cũng hiểu mà, cô ta biết chắc cậu sẽ ở đó, nhưng vẫn đến, chuyện này trong mắt cậu thế nào, dù sao tôi cũng là người ngoài cuộc, không thể xen vào, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, nhưng tôi thấy thái độ lúc cậu bỏ đi, rõ ràng không muốn dây dưa chút nào với cô ta, tôi thấy cậu độc thân nhiều năm vẫn ổn mà.”

Tần Tư Đình vẫn một mực im lặng, Lệ Nam Hành ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Ở biệt thự Lệ Thủy à?”

Tần Tư Đình không trả lời.

Lệ Nam Hành cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

Kết quả hai mươi phút sau, Lệ Nam Hành đã lái xe đến tận cổng.

Anh cầm một thùng bia nhỏ, đặt lên bàn trà, sau đó tự ý đi vào trong tủ rượu của Tần Tư Đình tìm rượu, đặt hết lên bàn trà, bật nắp từng chai một.

Tần Tư Đình thờ ơ nhìn anh ta.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Sinh nhật của ông đây, còn chưa xong cậu đã bỏ chạy, tôi không thể đến đây tiếp tục cuộc vui à? Sao bỏ qua cho cậu được?” Lệ Nam Hành vừa nói, vừa giơ một chai bia về phía anh.

Tần Tư Đình nhận lấy, nhìn chai bia trong tay, không nói gì, cũng chẳng uống.

“Lát nữa lão Mặc cũng đến.” Lệ Nam Hành nói.

Ánh mắt bất động của Tần Tư Đình chuyển sang lạnh nhạt, hai cậu bạn này quanh năm ở Mỹ, nếu về nước cũng chỉ quanh quẩn trong công ty, tối nay rảnh rỗi, náo nhiệt ở Tử Tinh Thành chưa đủ, còn chạy đến biệt thự của anh.

“Hai người bọn tôi đêm nay không ngủ, chạy đến bầu bạn với cậu, cậu không cảm động à?” Di động của Lệ Nam Hành reo lên, vừa nhìn vào di động vừa cười.

Tần Tư Đình hờ hững: “Thấy bạn bè gặp nạn, đến góp vui thì có.”

Lệ Nam Hành cười cười bắt điện thoại, nói chuyện với Mặc Cảnh Thâm: “Tôi còn tưởng cậu đưa Quý Noãn về xong, hai người củi khô lâu ngày bùng cháy, không có thời gian để đến chứ.”

Mặc Cảnh Thâm: “… Không phải tối nay uống nhiều rồi ư, sao lại chạy đến chỗ Tần Tư Đình uống nữa?”

Lệ Nam Hành ngồi trêи sô pha, nheo mắt nhìn ra ngọn đèn bên ngoài cửa sổ, lại nhìn Tần Tư Đình đứng bất động trước cửa sổ sát sàn, cười khẩy nói tiếp: “Ông đây sợ cậu ta nghĩ không thông, đến nhìn một cái, kết quả cậu ta đứng trước cửa sổ như người gỗ cả nửa tiếng rồi, tôi nghĩ cậu ta sắp nhập định thành phật rồi, nói gì cũng chẳng nghe vô.”

Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm nói: “Chuyện của cậu ta, không nên xen vào.”

Lệ Nam Hành lại hờ hững: “Tôi ở Mỹ nợ ân tình của Thời Niệm Ca, nếu không cậu tưởng tôi sẽ quan tâm đến chuyện mấy năm nay của Tần Tư Đình và cô ta à?”

Anh cũng không hứng thú giúp ai, chỉ là mấy năm nay của Tần Tư Đình quá cô độc, nhìn bạn thân sống như hòa thượng, anh chẳng nhìn nổi nữa, muốn khuấy động cuộc sống yên ả như mặt hồ của bạn mình một chút.

Mặc Cảnh Thâm vừa lái xe vừa nói: “Cậu còn ở đó không?”

Lệ Nam Hành: “Cậu ta ở đây uống không ít rượu, tôi định uống một chút, không muốn đi xa, hôm nay cứ ở đây đi, dù sao cũng là hai người đàn ông trưởng thành rồi, tôi cứ cố thủ ở đây để cho cái cô đáng thương Lăng Huyên Nhi kia không có dịp sấn vào, dù thế nào, cậu cũng đến chứ?”

Mặc Cảnh Thâm: “Đợi.”

Mười lăm phút sau.

Lệ Nam Hành ngậm điếu thuốc, quay đầu nhìn người đàn ông xuất hiện trong biệt thự.

Tần Tư Đình đứng nhét tay vào túi, nghiễm nhiên không định ngó ngàng đến hai cậu bạn thân, mặc dù Mặc Cảnh Thâm khuya thế này vẫn đến, anh cũng chỉ hờ hững nhìn ra cửa một cái, ánh mắt lạnh nhạt lại quay về, không nói gì cả.

“Cậu ta đứng bao lâu rồi?” Mặc Cảnh Thâm bước vào.

Lệ Nam Hành quay sang nhìn người đàn ông cao lớn đang bước vào, ngón tay gạt đi tàn thuốc, nhướn mày lên: “Chắc là vừa về đến nhà đã đứng đó, lúc tôi đến đã thấy cậu ta ở đó rồi.”

“Nhắc mới nhớ.” Lệ Nam Hành cười cười nhìn Mặc Cảnh Thâm: “Khuya thế này cậu vẫn đến đây được à, hay là Quý Noãn say đến không nhận ra cậu, đuổi cậu ra khỏi giường rồi?”

Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng liếc anh một có: “Cậu có kinh nghiệm bị phụ nữ đuổi nhỉ?”

Nam Hành hất mặt lên, cười cười sau làn khói thuốc, cầm chai rượu rót vào ly.

Mặc Cảnh Thâm nhận lấy ly rượu, khẽ nhìn về phía Tần Tư Đình, Tần Tư Đình từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Cô thiên kim lúc nào cậu cũng đeo trêи người trở về, sao lại đuổi đi rồi?” Mặc Cảnh Thâm nhìn dáng vẻ trầm mặc của bạn mình, hỏi thẳng.

Nam Hành ngồi trêи sô pha nhả từng làn khói ra rồi cười cười, cũng liếc mắt về phía Tần Tư Đình: “Rõ ràng không có hứng thú với Lăng Huyên Nhi, vậy mà còn mua người ta, mua một cục kẹo dẻo với giá như thế, không gì khác ngoài việc muốn Thời Niệm Ca khó chịu, khá khen, chọc người ta rồi, địch tổn thất một ngàn ta tổn thất tám trăm… à không, địch tổn thất một ngàn, ta tổn thất một vạn.”

Mặc Cảnh Thâm im lặng, Nam Hành cầm hộp thuốc lá định đưa cho anh, nhưng đụng phải cái nguýt của Mặc Cảnh Thâm, mới nhớ ra cậu ta đã bỏ thuốc tám trăm năm nay rồi, lập tức cười cười, ném hộp thuốc lên bàn.

Mặc Cảnh Thâm đến bên cửa sổ sát sàn, nhìn ra ngoài.

Tần Tư Đình vẫn luôn nhìn về một phía, là căn biệt thự đối diện không xa kia.