Anh lại nhìn cô một lát, sau đó trằn trọc cọ xát lên môi cô, giọng nói trầm khàn trêu chọc lòng người: "Chỉ có anh mới có thể ăn hiếp được em."
Quý Noãn: "…"
Nói càn thì cũng phải nói thật chút chứ.
Bị anh ăn hiếp còn không phải là ăn hiếp trên giường sao!
Điện thoại Quý Noãn vang lên, Bạch Vi gọi đến thúc giục: "Sao em đi vệ sinh lâu thế? Một giờ chiều có tiết Giáo sư Lâm đấy, bây giờ là mười hai giờ bốn mươi lăm rồi."
"Em ra ngay đây." Dứt lời, Quý Noãn tắt điện thoại.
Vốn định bước thẳng ra ngoài, nhưng không ngờ cô lại bị anh ôm vào lòng. Quý Noãn ngẩng đầu, hôn lên cằm anh.
"Chồng à, hôm nay nhìn anh diễn thuyết trên sân khấu cực kỳ đẹp trai." Quý Noãn cười khanh khách: "Còn đẹp trai hơn cả lúc bình thường. Hôm nay đứng trước mặt một đám sinh viên trẻ năng động, nhưng cả người anh cứ như tỏa sáng vậy."
Mặc Cảnh Thâm chưa từng nghe Quý Noãn khen anh một cách trực tiếp như vậy, tầm mắt anh khựng lại, nhìn cô chằm chằm.
"Em nghĩ trên đời này không người đàn ông nào mặc áo sơ mi hợp hơn anh đâu." Quý Noãn lại cắn cằm anh một cái: "Lúc anh đứng đó nói chuyện, thật sự là khiến người ta muốn xé toạc áo sơ mi ra, nhào vào lòng anh."
Ánh mắt trong trẻo anh tuấn của anh hơi nhướng lên, màu mắt sẫm lại, chậm rãi nói: "Tối nay anh cho em cơ hội này."
Thật ra Quý Noãn chỉ định trêu chọc anh, ai bảo dáng vẻ anh khen vợ mình trước mặt người khác hấp dẫn như vậy!
Nhưng không ngờ một câu nói này của anh đã khiến kế hoạch của cô sụp đổ. Mặt Quý Noãn nóng bừng lên, chuồn ra khỏi ngực anh thì lập tức tông cửa chạy ra ngoài.
Quý Noãn vừa mở cửa thì đã nhìn thấy Lăng Phi Phi không biết từ đâu chạy đến mà lại đứng trước nhà vệ sinh, mặt mày đen sì nhìn chằm chằm Quý Noãn, muốn xuyên qua Quý Noãn để nhìn nhà vệ sinh sau lưng cô.
"Có phải Mặc tổng ở đây không?" Lăng Phi Phi nghi ngờ, trợn mắt chất vấn.
Quý Noãn đi ra, chậm rãi đóng cửa phòng sau lưng: "Không có."
"Không có?" Lăng Phi Phi bước lên trước: "Vừa rồi tôi còn thấy anh ấy đi vào hướng này. Đây cũng chẳng phải cửa ra vào căn tin, sao có thể không có."
Quý Noãn bình tĩnh đáp: "Vừa rồi hình như anh ấy có vào đây. Nhưng chắc xong việc thì đi rồi, chẳng lẽ còn ở lại đây ăn cơm à?"
Mặc Cảnh Thâm đang trong nhà vệ sinh: "…"
***
Quý Noãn còn tưởng rằng Phong Lăng nghỉ ngơi hai ngày là có thể trở lại, nhưng khi cô gọi điện thoại đến hỏi, Phong Lăng lại khàn giọng bảo cần nghỉ ngơi thêm mấy ngày.
Quý Noãn không yên tâm, lập tức chạy đến chỗ Phong Lăng. Cô gõ cửa cả nửa ngày mới có người ra mở.
Giây phút cửa hé ra, Quý Noãn nheo mắt lại. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Phong Lăng vừa tiều tụy lại mất tinh thần như vậy. Nhìn mái tóc ngắn rối bù đã dài đến mang tai của Phong Lăng, Quý Noãn chần chừ một lát rồi mới đi vào: "Sao rồi? Vết thương đã ổn hơn chưa? Cô ngã bệnh hay là…"
"Tôi không sao, sao cô lại đến đây?" Phong Lăng xoay người, dường như cố ý tránh né ánh mắt của Quý Noãn.
Ngay lúc Phong Lăng xoay người, Quý Noãn nhìn thấy trên cổ Phong Lăng có hai vết màu đỏ thật rõ ràng.
Quý Noãn lập tức nhào đến, kéo Phong Lăng trở lại. Lúc này Quý Noãn mới càng thấy rõ dấu vết trên cổ cô.
Vì Quý Noãn vô tình kéo mép cổ áo, nên không chỉ thấy trên cổ mà xung quanh xương quai xanh của Phong Lăng đều chi chít dày đặc những dấu chấm nhỏ.
Dĩ nhiên Quý Noãn nhận ra những vết này. Mỗi lần Mặc Cảnh Thâm mất khống chế ở trên giường, xuống tay hơi nặng, buổi sáng tỉnh lại, cô đều thấy những vết như vậy trên người. Nhưng bình thường Mặc Cảnh Thâm rất để ý đến cảm nhận của cô, cho nên tình trạng này ít khi xảy ra, nếu có thì vết hôn cũng không quá nhiều.
Nhưng Phong Lăng thì…
Hoàn toàn có thể dùng từ "xâm hại nghiêm trọng" để hình dung rồi!
"Đã xảy ra chuyện gì?" Quý Noãn kéo tay Phong Lăng, không cho cô né tránh. Thấy sắc mặt Phong Lăng rất kém, Quý Noãn liền đẩy Phong Lăng ngồi xuống sofa, lạnh mặt, nghiêm túc nhìn cô: "Chẳng phải hai ngày nay cô ở nhà dưỡng thương sao? Là ai làm?"
Đáp án đã hiện rõ trong đầu, nhưng Quý Noãn cảm thấy cho dù Nam Hành có bối cảnh phức tạp, nhưng anh ta cũng là kiểu người cực kỳ lý trí giống như Mặc Cảnh Thâm. Anh ta không thể nào…
Đáp án hiện rõ trước mắt, nhưng Phong Lăng chỉ nhìn cô mà không hề hé răng giải thích câu nào.
"Thật sự là Nam Hành làm sao?" Quý Noãn không dám tin, cô vươn tay kéo quần áo Phong Lăng ra, nhưng lại bị Phong Lăng nhẹ nhàng giật lại.
"Đừng nhìn." Phong Lăng khàn giọng, nói.
"Chuyện xảy ra lúc nào? Hôm qua? Tối qua? Hay là sáng hôm nay? Rốt cuộc anh ta muốn làm gì? Biết rõ cô bị thương mà còn đối xử với cô như vậy sao? Có khác gì cầm thú chứ?" Quý Noãn tức đến suýt nữa chửi đổng. Cô cố gắng nhịn xuống, tránh kích thích đến tình trạng bất ổn của Phong Lăng bây giờ.
Phong Lăng không đáp, chỉ trầm mặc một lát rồi đáp: "Là tại tôi, là tôi đã nói khích anh ấy, nếu không cũng sẽ không đến mức này. Là tôi đã đánh giá quá cao phương thức sống chung giữa hai chúng tôi. Chỉ trách tôi…"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cho dù quan hệ giữa cô và anh ta là gì đi nữa, nhưng anh ta cũng không thể đối xử với cô như vậy. Làm thế này mà coi được sao?" Quý Noãn chỉ vào dấu vết như bị cắn trên cổ Phong Lăng, đây đâu thể gọi là vết hôn đơn thuần được, "Anh ta làm vậy gọi là ngược đãi! Ngược đãi đó, cô hiểu không? Thật quá đáng mà!"
Thấy sắc mặt Phong Lăng rất kém, hơn nữa có vẻ như chuyện chỉ vừa xảy ra mới đây. Trong phòng vẫn còn phảng phất mùi hương của người đàn ông kia trước khi rời đi, là mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Quý Noãn đứng dậy, mở cửa sổ ra, vô tình đảo mắt về phía cửa phòng ngủ. Cô bước đến gần xem, nhìn thấy mặt đất bên trong vô cùng hỗn độn. Quần áo cả trong lẫn ngoài của Phong Lăng đều bị xé tan nát, chẳng còn một mảnh hoàn chỉnh, tất cả đều bị vứt xuống đất.
Quý Noãn mím môi, dời mắt về phía Phong Lăng đang đứng dậy từ ghế sofa. Dường như cô định rót ly nước cho Quý Noãn.
Tư thế đi đứng khó khăn của Phong Lăng rõ ràng cho thấy cô ấy đang đau gần chết. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com "Cô không cần rót nước, tôi không uống đâu." Quý Noãn lãnh đạm nói: "Phong Lăng, tôi và ông Mặc mới là chủ thật sự của cô. Tôi mặc kệ cô và Nam Hành từng có quan hệ thế nào, hay là có vướng mắc gì, nhưng cô là người của tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn người của mình bị hiếp đáp được."
Phong Lăng vẫn rót nước mang đến. Cô đặt ly thủy tinh xuống, sau đó đứng bên cạnh sofa, ngước mắt nhìn Quý Noãn, dường như đang muốn nói gì đó. Cô mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
"Cô muốn nói gì?" Quý Noãn thấy trạng thái Phong Lăng quá kém, trực giác mách bảo rằng cô ấy đang định nhờ vả gì đó.
Phong Lăng lại mấp máy môi, thật lâu sau mới miễn cưỡng nhả ra mấy chữ khản đặc: "Bà Mặc, có thể phiền cô giúp tôi mua hộp thuốc tránh thai không."