Đây thật sự là lần đầu tiên Quý Noãn đi mua loại đồ như thuốc tránh thai này.
Cô đã đứng trong hiệu thuốc rồi mà trong thoáng chốc còn không biết mình phải mua loại thuốc nào. Đến khi nhân viên bán thuốc mang ra cho cô một hộp thuốc màu hồng chỉ có một viên duy nhất thì cô mới nhìn lại vài lượt. Sau đó ánh mắt cô lại quét qua tủ thuốc bên cạnh.
"Thưa cô, cô còn cần gì khác nữa sao?"
"Có que thử thai không?"
"Có, cô chờ một chút, tôi đi lấy cho cô."
Khi Quý Noãn rời hiệu thuốc đi về thì một tay cô cầm thuốc tránh thai mua cho Phong Lăng, một tay cầm que thử thai cho mình.
Tuy tình trạng của cô lúc trước không hoàn toàn có vẻ là mang thai, nhưng thỉnh thoảng lại có triệu chứng giống thời kỳ đầu của thai kỳ. Có điều do cơ thể cô nhiễm lạnh nên cô vẫn lo lắng đến chuyện có dễ mang thai hay không.
Người có thể hàn có liên quan đến tử cung lạnh, tuy không ảnh hưởng nhưng xét về xác suất thụ thai thì cũng sẽ giảm đi một chút.
Vì vậy Quý Noãn vẫn không suy nghĩ nghiêm túc về chuyện mang thai này. Nếu hôm nay đã đến hiệu thuốc thì cô mua một que về thử xem sao.
Khi Quý Noãn quay về chỗ Phong Lăng, cô ấy cũng đã tắm rửa và thay quần áo. Trừ dấu vết trên cổ không cách nào che giấu được ra thì nhìn qua cũng không có gì khác biệt.
"Mấy ngày này cô có muốn chuyển qua chỗ tôi ở không?" Quý Noãn đưa thuốc về cho Phong Lăng. Cô vốn định đi vào phòng ngủ thu dọn đống quần áo kia thì vừa vào đã thấy mặt đất và giường đều đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Tuy trước kia Phong Lăng quen sống cùng với đám đàn ông nhưng cô lại đặc biệt thích sạch sẽ. Chuyện như hôm nay cũng đúng là lần đầu tiên.
"Không được. Cô và Mặc tổng hơn một tháng rồi chưa ở bên nhau, hai người cứ hưởng thụ thế giới riêng của mình đi. Tôi ở đây cũng không sao, nghỉ ngơi mấy ngày rồi sẽ về trường học cùng cô."
"Tôi không cần ở chung, nhưng cô không thể tiếp tục ở đây một mình được, lỡ Nam Hành…"
"Anh ta mới bay về Mỹ rồi, tạm thời sẽ không đến đây." Sắc mặt Phong Lăng rất bình tĩnh.
Quý Noãn chậm rãi nhíu mày: "Bay về Mỹ? Mới cưỡng bức cô như vậy mà nháy mắt đã bay thẳng về Mỹ rồi sao?
Phong Lăng không giải thích, chỉ khẽ nhếch môi: "Bà Mặc, tôi không mong ông Mặc biết chuyện này. Nếu không, ông ấy có thể sa thải tôi vì chuyện của tôi ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Mà tôi thì không có ý định trở về Mỹ, cho nên…"
"Cô cứ yên tâm nghỉ ngơi, tôi không nói đâu." Quý Noãn nói không chút do dự.
Lúc này Phong Lăng mới không nói nữa, nhếch môi lên với cô nhưng rõ ràng bây giờ cô ấy không có tâm trạng mà mỉm cười.
Cô nhận ra giữa Phong Lăng và Nam Hành nhất định có quá khứ. Chỉ có điều, Phong Lăng cũng không phải người thích chia sẻ quá nhiều về chuyện của mình.
Trước đó ở chung cư, Phong Lăng có thể kể cho Quý Noãn nghe một ít kinh nghiệm trước đây của cô ấy là vì càng ngày càng quen thuộc với cô chủ của mình, hoặc có thể coi cô là bạn bè nên mới buông lỏng cảm giác phòng ngự một chút. Nhưng còn quan hệ tình cảm với Nam Hành, rõ ràng là cô không có ý định nói quá nhiều.
Hoặc có thể là có gì đó quá phức tạp, không thể nói được.
Quý Noãn ở lại chỗ Phong Lăng đến bảy giờ mới đi về. Cô giúp Phong Lăng chườm lạnh vết thương trên cổ, rồi nhắc cô ấy một tiếng chườm một lần. Đến khi cô chắc chắn sức khỏe và tâm trạng của Phong Lăng ổn định rồi thì mới đi về.
***
Buổi tối, Mặc Cảnh Thâm mở cửa vào nhà thì Quý Noãn cũng mới về chưa được bao lâu.
Khi anh đi vào, Quý Noãn vẫn còn ngồi trên sofa, người co tròn lại, tay che mắt, chỉ chừa một khoảng hở nhìn lên tivi.
Anh bước đến phủ tay lên đầu cô.
Cô nhóc ngồi trên sofa lập tức giật mình, kêu "Á" một tiếng, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên. Cô nhìn thấy anh thì nét hoảng sợ trong mắt mới dần tan đi: "Sao muộn thế này anh mới về?"
"Em đang xem gì đấy?" Mặc Cảnh Thâm xoa xoa đầu cô vỗ về, mắt nhìn sang tivi.
Trên tivi đang chiếu một bộ phim kinh dị mới ra.
"Vừa rồi em về nhà, thấy anh chưa về, mà dạo này ở ký túc xá em đã quen tìm phim xem lúc ở một mình buồn chán. Vừa rồi bật lên thấy phim kinh dị nên em mới ngồi xem một lúc."
"Hóa ra em cũng can đảm nhỉ, bắt đầu hứng thú với phim kinh dị từ bao giờ thế?"
"Trước kia em vẫn nghe mọi người khen mà chưa có dịp xem thử. Vừa nãy đổi kênh thì nhìn thấy nên em mới xem." Quý Noãn vẫn ôm gối, mặt dính vào gối nghiêng đầu nhìn anh: "Sau khi anh đến thành phố T thì còn bận rộn hơn cả lúc ở Hải Thành nhỉ."
"Ừ, ít nhất anh cũng ở lại đây nửa tháng nữa. Ban ngày anh sẽ cố gắng thúc đẩy công việc để kết thúc sớm, buổi tối sẽ về sớm với em, được không?" Thấy cô gái nhỏ vừa rồi bị dọa không nhẹ, Mặc Cảnh Thâm cầm điều khiển lên tắt tivi đi rồi bế cô lên, ngồi xuống ghế sofa, đặt cô lên đùi anh.
"Anh không về thì em về ký túc xá ngủ cũng được. Dù sao đã hơn một tháng rồi, em cũng đã quen."
"Não của bạn cùng phòng em có vấn đề và chướng ngại tâm lý rất nghiêm trọng. Em ít ở đấy đi."
Quý Noãn gần như bật cười.
Não có vấn đề và chướng ngại tâm lý rất nghiêm trọng à?
Anh đang khéo léo nói Lăng Phi Phi thiếu não phải không? Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Cô cong khóe môi: "Con người mà, loại cực phẩm nào cũng sẽ gặp được thôi. Loại người trí thông minh không đủ cao này chẳng có tính uy hiếp với em chút nào cả, sao phải lo lắng chứ?"
"Không có tính uy hiếp, nhưng rất dễ kéo IQ xuống."
Mặc Cảnh Thâm nói rồi nhìn cô một lát, sau đó lại nhéo má cô: "Anh ở lại thành phố T thêm mấy ngày với em rồi quay về Hải Thành. Sau đó anh sẽ bận rộn tham gia các hạng mục ở nước ngoài, có lẽ sẽ phải đi công tác thường xuyên."
Quý Noãn ngước lên nháy mắt với anh: "Gần đây bên cạnh anh không còn xuất hiện nữ thư ký gì nữa chứ?"
Anh khẽ nhếch môi: "Sao hả, sợ lúc anh không ở bên cạnh em thì lại xuất hiện tình địch không rõ lai lịch à?"
Trong phòng rất ấm, Quý Noãn mặc bộ đồ mềm mại ở nhà, tóc búi tròn, tay áo vén lên hai ba lớp để lộ cổ tay trắng ngần không đeo bất kỳ đồ trang sức thừa thãi nào.
Cô bặm môi, ôm cổ ép anh cúi xuống sát đầu cô rồi mới ghé vào tai anh nói: "Anh được phép bất mãn với bạn học nam chào hỏi em, mà em không được dò xét tình địch ở bên cạnh anh hay sao?"
Trước kia Quý Noãn cũng không quá để ý nhân viên trong công ty ở gần Mặc Cảnh Thâm là nam hay nữ. Nhưng kể từ sau chuyện của An Thư Ngôn thì cô vẫn luôn canh cánh bên lòng vị trí thư ký của anh.
Tay anh đang siết eo cô liền mượn tư thế này mà cúi đầu xuống hôn lên môi cô vài cái, cười khẽ: "Vị trí thư ký của anh còn trống đấy. Nếu quả thật bà Mặc không yên lòng thì chi bằng chờ em kết thúc khóa học, giao toàn bộ phòng giao dịch cho bạn em, còn em thì đến Mặc thị làm việc đi?"
"Vậy e là Hạ Điềm sẽ lấy cớ em trọng sắc quên bạn mà tuyệt giao với em vài ngày."
Nếu đúng là như vậy thì xem chừng văn phòng thư ký của anh sẽ không phải là văn phòng thư ký bình thường rồi.