Thời Niệm Ca vẫn chưa hoàn hồn cho đến khi anh được đưa vào tận con phố nhỏ gần trường.
Cuối cùng khi hoàn hồn lại, nhiệt độ trên cổ tay cũng không còn, cúi đầu nhìn tay mình, sau đó ngẩng đầu nhìn thiếu niên với ánh mắt lãnh đạm, nhìn sắc mặt Tần Tư Đình bây giờ còn lạnh hơn trước, lại nhìn thấy cô nhóc ngốc nghếch trước mặt, đầu mày giật giật, lúc này mới nhìn thấy ánh mắt cô đang nhìn cổ tay, nơi đó vừa rồi được anh cầm lấy
“Cứng tay rồi à?” Anh lạnh lùng hỏi khi nhìn cô như thể đang giơ tay lên trên không.
Thời Niệm Ca đột ngột đặt tay xuống và chớp chớp mắt: “Không.”
Tần Tư Đình không nói nhiều nữa, nhìn lại những nhà hàng phía sau, phần lớn các nhà hàng trên con phố này đều thích hợp cho sinh viên, cũng có rất nhiều nhà hàng lớn nhỏ, tuy không quá sang trọng nhưng vẫn có thể tìm được nhà hàng sạch sẽ hơn, hắn nói: “Không phải là cậu chưa ăn sao? Muốn ăn gì?”
Thời Niệm Ca nhìn anh, bàn tay vừa đặt xuống liền lặng lẽ duỗi ra sau lưng, siết chặt tay kia đến khi đau cho chắc chắn, trước mắt tất cả những chuyện này đều là sự thật, cho nên hắn nhanh chóng lợi dụng Tần Tư Đình chưa quay đầu hối hận, cô nói: “Cái gì cũng ăn được!”
Tần Tư Đình liếc nhìn dáng vẻ gầy yếu của cô trong bộ đồng phục học sinh, nhìn ra xa tiệm mì bò phía sau, quay đầu lại nhìn thấy một nhà hàng có rau xào, liền quay người đi tới.
Thời Niệm Ca vội vàng im lặng bước theo anh, bước vào cửa hàng liền thấy đã có hai bàn học sinh đang ăn cơm, nhưng học sinh các trường khác gần đó không biết, xen vào lẫn nhau, Tần Tư Đình lại chiếc bàn yên tĩnh ít người, đặt hai túi xách xuống, quay đầu lại thấy cô đang nhanh chóng bước sang, ánh mắt ra hiệu cho nhân viên đưa thực đơn cho cô.
Thời Niệm Ca vẫn chưa hết bàng hoàng khi xem lại thực đơn.
Vừa rồi rõ ràng từ chối cô, sao lại đột nhiên xoay người, lại đột ngột mời cô đi ăn tối mà không nói một lời?
Cô ngẩng đầu nhìn anh, lúc này điện thoại di động của Tần Tư Đình vang lên một bản nhạc chuông dễ nghe, cô không muốn ảnh hưởng đến anh trả lời cuộc gọi, vội vàng gọi hai đồ uống với người phục vụ và hai món ăn nhẹ, sau đó bảo nhân viên đi trước, đợi anh nghe điện thoại xong mới hỏi anh muốn ăn gì.m e o m a y m a u h o n g . c o m
Tuy nhiên, sau khi cô gọi đồ ăn, cô phát hiện ra rằng dường như Tần Tư Đình không nghe điện thoại.
Người phục vụ đã đi rất xa, khi Thời Niệm Ca vừa ngồi xuống thì lại nghe thấy điện thoại di động của mình đổ chuông, Tần Tư Đình ngồi đối diện với cô, lấy điện thoại di động ra, cô không nhìn rõ là anh từ chối cuộc gọi hay là tắt tiếng, anh chỉ ném điện thoại sang một bên và thậm chí không nhìn vào nó một lần nữa.
“Cậu không trả lời à?” Thời Niệm Ca hỏi.
Tần Tư Đình không trả lời, chỉ cầm ly nước chanh mà người phục vụ vừa rót trên bàn nhấp một ngụm, trai đẹp đang cầm trên tay chiếc ly thủy tinh trong suốt với những ngón tay khéo léo và sạch sẽ, khung cảnh này dù có nhìn thế nào cũng vô cùng thú vị.
Cho đến khi đặt ly xuống, dường như anh vẫn không muốn trả lời cô vụ nghe điện thoại, Thời Niệm Ca lờ mờ nhận ra anh cũng không để tâm lắm khi mời cô đi ăn tối, vừa rồi chiếc xe dừng trước mặt anh, anh lập tức quay lại, bây giờ ngồi cùng cô chỗ này, chỉ sợ là nước chảy theo mưa thôi.
Thời Niệm Ca không hỏi thêm gì nữa, chỉ có thể uống một hơi cạn sạch ly nước trước mặt, nước chanh này có lẽ vừa pha, nên vẫn còn đậm vị chua, kích thích vị giác, lại khiến người ta càng thêm tỉnh táo xác định đây không phải là mơ.
“À, vừa rồi mình chỉ gọi hai món ăn nhẹ. Mình không biết cậu thích món gì nên mình chưa gọi, cậu nói với nhân viên cậu muốn ăn gì nhé, dù sao cũng ngồi đây rồi, cho dù qua loa lấy lệ, cũng không nên lãng phí thời gian thế này, dù sao cơm tối nay cũng phải ăn.” Thời Niệm Ca khẽ nói.
Cô cảm thấy lúc này tâm trạng của Tần Tư Đình đang rất tệ, cô không biết chuyện giữa nhà họ Tần hay chuyện giữa mẹ anh và anh, cô cũng không thể hỏi chuyện này một cách thản nhiên, vì vậy cô phải dùng những chủ đề khác để chuyển hướng sự chú ý của anh. Nhân đó, giảm bớt sự phấn khích và căng thẳng của mình.
Tần Tư Đình lại liếc cô một cái: “Nếu biết là chiếu lệ, cậu vẫn thoải mái nuốt trôi à?”
“Tại sao mình không nuốt trôi? Cậu mời, dù có mười bát mình cũng ăn hết.” Thời Niệm Ca nhoẻn miệng cười, vô cùng thẳng thắn.
Tần Tư Đình ủ rũ, ra hiệu cho người phục vụ đi tới, cầm thực đơn lên hỏi vài câu, mới biết cô vừa gọi món đậu hũ trứng cá và nồi cua hấp, lại gọi thêm một món tôm chiên, còn món canh rong biển thì nói phục vụ bỏ đi.
Nhìn thấy hắn đang nghiêm túc gọi đồ ăn, cũng không có ý định tiếp tục chiếu lệ, tâm trạng vốn không tệ của Thời Niệm Ca lại vui hơn nhiều phần.
“Tôi chưa đến nhà hàng này, nhưng tôi thấy các món được đề xuất trong thực đơn đều là cá hoặc hải sản, cậu ăn được chứ?”, Tần Tư Đình hỏi.
“Được. Trước khi chuyển đến Hải Thành làm ăn, gia đình mình luôn ở nội thành, nhưng khi còn nhỏ mình rất thích ăn hải sản, bây giờ ở Hải Thành hóa ra càng tiện lợi hơn.” Thời Niệm Ca vừa nói vừa chống cằm lên mép bàn, nhìn anh: “Cậu cũng thích hải sản à? ”
Tần Tư Đình thản nhiên: “Tôi không chọn, cứ chọn đại hai món đi.”
“Ờ”
Sau âm thanh đó, chủ đề câu chuyện dường như dừng lại, lần nữa không khí rơi vào im lặng.
Tần Tư Đình không nhìn cô, tựa hồ không có người, ở bên kia thỉnh thoảng uống nước, yên lặng chờ đồ ăn, yên lặng mà tự đắc.
Cho đến khi từng món ăn được dọn lên, Tần Tư Đình yêu cầu phục vụ mang cho cô một bát cơm trắng, Thời Niệm Ca thấy có nhiều món ăn này, thêm bát cơm này, cô cảm thấy no ngay lập tức, cô ngẩng đầu nhìn anh tự nhiên, trực tiếp cầm đũa ăn, bình thường cô không ăn quá nhiều, từ nhỏ đã quen sông an nhàn, không bao giờ ăn quá no, ơ bản chỉ ăn bảy tám phần của bát cơm, bây giờ một bát cơm đầy, không cần nói cũng biết cuối cùng chắc chắn no không chịu nổi. m e o m a y m a u h o n g . c o m
Kết quả là, ừm.
Đúng là quá no..
Tần Tư Đình cũng không vội ăn một ít rau, sau đó lại nhìn cô, thấy cô rõ ràng đã no không chịu nổi còn cố tiếp tục nhét cơm vào miệng, nụ cười nhàn nhạt thoáng hiện trên khuôn mặt thiếu niên điển trai, chỉ thoáng qua thôi, tự mình nhìn cô, hỏi: “Còn ăn được à?”
“Ừm, vẫn ăn được.” Vừa nói xong, thiếu chút nữa Thời Niệm Ca phun ra hết, cố nén lại, cầm ly nước uống vội.
Tất nhiên là ăn được rồi, Tần Thần đã mời, cho dù thật sự bắt cô ăn mười bát, cô cũng phải cố gắng ăn cho bằng hết!
Tần Tư Đình nhìn cô một lúc, sau đó không để ý nữa, cầm đũa tiếp tục ăn.