Giờ ăn yên lặng, chắc chắn rồi, Tần Tư Đình đã sẵn sàng rời đi sau khi ăn xong, anh không đưa bạn học nữ về nhà sau khi ăn, đây chỉ đơn giản là kết thúc chiếu lệ và anh sẽ tạm biệt.
Đừng tưởng cô không nhìn ra vừa rồi anh đột nhiên quay người kéo cô đi, hẳn là vì tránh người anh không muốn gặp trong xe.
Anh đã dùng cách đó và giờ anh rời đi.
Nhưng Thời Niệm Ca rất vui.
Hai người bước ra khỏi nhà hàng, chàng trai đi bên cạnh cô. Họ ở cùng khu nên có thể cùng nhau đi bộ trên con đường về nhà trong hai mươi phút, điều đó tuyệt vời lắm, nhớ lại cảnh đó đẹp vô cùng, cô đảo mắt thì thấy anh đang cầm balo, những ngón tay thon gọn sạch sẽ của người thiếu niên thật đẹp.
Cô đột nhiên nở nụ cười, khi Tần Tư Đình định đi ngược chiều với cô, cô đột nhiên nghiêng người về phía trước: “Thần Tần, ở cùng bàn lâu vậy rồi, có thể cho mình thông tin liên lạc được không?”
Tần Tư Đình dừng lại, trầm mặc nhìn cô.
Cô khẽ cười với anh rồi đưa tay về phía anh: “Mình ngồi chung bàn lâu như vậy, cùng ăn cơm. Chỉ một số điện thoại thôi được không?”
Tần Tư Đình nhìn Thời Niệm Ca, nhẹ giọng nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
“Mình không nghĩ gì cả. Chỉ là gặp ai đó thôi. Xin số điện thoại cũng không quá đáng.” Thời Niệm Ca không quan tâm thái độ lạnh nhạt của anh. Dù sao thì cô cũng quen rồi nên cô vừa tiến đến vừa nói chuyện với anh, giữ khoảng cách rất gần, cô ngẩng đầu nhìn anh, rồi kéo khóa ba lô: “Dù sao, sớm muộn gì mình cũng hỏi, thay vì sau này mới hỏi, chi bằng bây giờ cậu cho mình số điện thoại đi, mình hứa chỉ gọi thôi, không gửi tin nhắn lung tung, chỉ lưu số cậu trong danh bạ, và không bao giờ quấy rối cậu! ”
Tần Tư Đình liếc nhìn cô rồi rời đi không thèm để ý.
Trên con phố nhỏ đông người qua lại, rất nhiều học sinh mặc đồng phục học sinh rảo bước, thiếu niên cao cao mặc áo phông trắng, bên ngoài là đồng phục học sinh,đeo một chiếc ba lô màu đen khiến cho bóng lưng càng thêm lãnh đạm, anh cứ đi và không nhìn lại.
Thời Niệm Ca đứng đó một mình và ngẩn ngơ.
Cô biết đây không phải chuyện dễ dàng.
Dù thế nào đi nữa, được ăn cơm với Tần Tư Đình cũng đủ để cô vui suốt học kì này rồi!
…
Chiều thứ bảy, Thời Niệm Ca vừa làm xong bài tập về nhà, còn đang kiểm tra mấy câu khó, thì điện thoại reo.
Cô liếc nhìn dãy số, đứng dậy nghe điện thoại, đi ra ngoài rót cho mình một cốc nước rồi đi đến ban công rộng lớn trong phòng ngủ đối diện phòng làm việc.
“Niệm Niệm, con có nhớ bố mẹ không? Cuối tháng này ba mẹ về. Dạo này con có thích món nào không? Ba mẹ mua về cho con nhé.” Mẹ của cô, bà Dương Trân Trân, giọng nói vui vẻ của bà vang lên trong điện thoạ. Vì sự hợp tác mới mà tập đoàn Thời Đạt đã đến tận Hoa Kỳ để ký kết làm ăn.
Tập đoàn Thời Đạt mấy năm gần đây phát triển rất mạnh ở Hải Thành, phát triển về mọi mặt, đi kèm theo điều đó ba mẹ cô cũng trở nên bận rộn hơn. hiếm khi có thời gian ở bên cô khi cô còn nhỏ. Bây giờ có khi cả vài năm không gặp mặt nhau.
Cô dựa vào ban công vừa uống nước vừa lắng nghe giọng cười nói của Dương Trân Trân, cô cong môi: “Không, con không cần gì cả. Hãy chọn ngày có thời tiết tốt để bay về nhé, tránh bị say máy bay. ”
“Con gái bé bỏng, lớn rồi lớn rồi, mẹ bị say máy bay sau khi sinh con đấy, trước đây nào có bị gì đâu.” Bà Dương Trân Trân ngừng một chút, rồi đột nhiên nói: “Hôm nay sao rồi, báo cáo với mẹ tình hình học tập nào, nhảy lớp có khiến con gặp khó khăn gì không, áp lực năm cuối nhiều lắm hả? ”
“Năm cuối cấp ba, mẹ có thể tưởng tượng được mà.” Thời Niệm Ca cười: “Nếu con nói không có áp lực, chắc chắn mẹ biết con đang nói dối.”
“Khó lắm không? Có cần mẹ nói ông ngoại cho con chuyển trường…”
“Không, ta ổn lắm, mẹ không cần phải làm gì cả.”
Cô vừa dùng bữa với nam thần, đối với cô mà nói, quan hệ đã có bước ngoặt.
Rất có thể ngày mai sẽ lấy được số di động, ngày mốt trở thành bạn trai bạn gái, ngày mốt nữa sẽ kết hôn!
Sao cô có thể quay lại làm nữ sinh lớp 11 được cơ chứ?
“Vậy là được rồi, đợi đến khi ba mẹ về rồi nói chuyện tiếp, bây giờ công việc bận rộn quá. Ba mẹ thật sự không thể chăm sóc cho con nhiều, thật có lỗi với con. ”
Thời Niệm Ca xoay người nằm bò trên ban công, nhìn căn biệt thự yên tĩnh phía đối diện dường như chưa từng có người ở, rộng hơn căn của mình, nhìn sân biệt thự trống trơn, nói vô điện thoại: “Khi con 7 tuổi, khi mẹ nói thế này có thể con sẽ ôm chân hai người khóc một lúc, bây giờ con không còn cảm giác đó nữa, hiện tại có niềm vui của hiện tại, mẹ không có lỗi gì cả.”
Bà Dương Trân Trân thở dài, và cuối cùng quyết định quay lại chủ đề chính: “Niệm Niệm mẹ muốn bàn vài điều với con.”
Nghe giọng điệu của người đối diện, trong lòng Thời Niệm Ca có lẽ đã đoán được điều gì đó: “Lại là ý định nộp hồ sơ vào trường Đại học Y?”
“Đúng vậy, tuy con còn nhỏ nhưng con nên hiểu rõ tình hình hiện tại của tập đoàn Thời Đạt. Cha con chỉ có một cô con gái là con, sớm muộn gì chuyện lớn nhỏ trong công ty cũng giao lại cho con, con có thể gác lại chuyện học y được không. Ở nhà có một người học y như ông ngoại là đủ rồi. Nên ra nước ngoài học về quản trị kinh doanh và tài chính kinh doanh. Nếu con đồng ý, sau khi con tốt nghiệp ba mẹ lập tức làm thủ tục cho con…”
Thời Niệm cũng không vội từ chối, một lúc sau mới nhẹ nhàng đặt cốc nước xuống ban công: “Mẹ, con lớn lên không phải ở phòng làm việc của mẹ, mà là ở trong phòng thí nghiệm của ông ngoại.”
“Niệm Niệm, mẹ biết con muốn nói gì, nhưng ba con và mẹ thực sự hy vọng …”
“Mẹ cũng biết mẹ nợ con điều gì. Con chưa bao giờ kêu ca. Từ nhỏ đã quen tự mình quyết định, cho nên con vẫn tôn trọng ý kiến của chính mình về tương lai của con. Ông ngoại cũng học y đấy thôi, con đã nghĩ về nó từ lâu, và con sẽ không thay đổi. ”
“Niệm Niệm…”
“Mẹ về thì nói chú Thái ra đón. Gần đây con ở gần trường không về nhà họ Thời.” Nói xong, Thời Niệm Ca cúp máy, cầm cốc nước lên, quay lại phòng làm việc.