Lữ – Mèo máy màu hồng
“Ừm.” Sau khi nói xong anh cầm quyển bài tập của cô lên kiểm tra một lượt, sau đó đặt xuống: “Được rồi, tôi về trước.”
“Ờ.” Cô ủ rũ gật đầu.
Bởi vì tin nhắn tối hôm qua của anh, chính là bộc lộ trực tiếp anh hiểu hết, cho dù trễ thế nào anh cũng sẽ không tùy tiện ở nhà một nữ sinh như cô, hơn nữa là để bảo vệ cô, cô không thể cứ thất vọng như thế này mãi, nếu không sẽ cảm thấy mình mơ mộng quá, ngoài gật đầu ra không biết phải nói gì hơn.
Nhưng hôm nay cũng làm bài khuya thế này rồi, cô vẫn hơi lo lắng, vào lúc anh đang chuẩn bị ra khỏi nhà cô tiến đến hỏi: “Tối mai cậu có đến nữa không?”
Tần Tư Đình ngoảnh đầu lại nhìn cô một cái.
“Ý mình là, hôm nay cậu ở đến khuya thế này rồi, sau khi cậu về nhà sửa soạn đi ngủ không chừng tốn thêm chút thời gian nữa, mình làm ảnh hưởng đến thời gian sinh hoạt và nghỉ ngơi bình thường của cậu, vì mình làm bài tập chậm quá…” Cô dừng một chút: “Cho nên… Mai cậu lại đến chứ?”
Tần Tư Đình vốn không trả lời, sau đó lại giơ tay lên nhìn bàn tay được băng bó cẩn thận, khẽ lúc lắc bàn tay: “Phải xem mức độ lành vết thương, nếu cần băng tiếp, sẽ đến.”
Thời Niệm Ca biết anh sẽ đến nhà cô, điều kiện tiên quyết là cô giúp anh băng bó nên cô nhanh chóng gật đầu: “Được, ngày mai mình lại bảo dì Hương chuẩn bị cơm tối, cậu thích ăn gì ngày mai đến trường nói với mình, ngày mai mình sẽ gọi nói với dì Hương luôn.”
Tần Tư Đình cười cười, không nói gì nữa, chỉ vẫy tay ra hiệu anh phải đi, sau đó bước ra khỏi cửa.
Thời Niệm Ca quay lại nhìn sô pha gần đó, nhớ lại hình ảnh lúc anh ngủ trên đó.
Cô lại có thể cứ thế nhào vào lòng anh!
Lúc ấy rốt cuộc Tần Tư Đình nghĩ gì về cô thế?
Tuy rằng sau đó cô có giải thích, nhưng anh vẫn biết là cô thích anh, có phải anh sẽ cho rằng cô cố tình không, cho rằng cô muốn…. làm gì gì đó với anh…
Cô thật sự không phải cố tình mà!
Tại anh chân dài, đột nhiên duỗi ra như thế, sao mà cô đoán được!
Thời Niệm Ca vội xoa xoa hai má, cố gắng hạ thấp nhiệt độ, nhưng trái tim vẫn cứ nhảy loạn xạ không ngừng.
Mùi hương trên người anh, rất thơm.
Thích một người, cảm thấy cho dù anh chỉ cầm bút thôi cũng toát lên bao nhiêu là quyến rũ.
Huống chi cô còn bổ nhào vào người anh.
Cô nữ sinh Thời Niệm Ca lại có thể nằm lên người anh trong giây lát, ah ah ah ah ah!
…
Vết thương trên tay Tần Tư Đình lành rất nhanh, cũng bởi vì cô băng bó vô cùng cẩn thận, không quá bốn ngày đã có thể không cần băng kín nữa, chỉ cần mỗi ngày sát khuẩn là được, nhưng cho dù anh không cần băng bó, nhưng vẫn còn lý do sát khuẩn, anh vẫn liên tục đến nhà cô trong vài ngày.
Thật tốt, mỗi ngày Tần Tư Đình đều cùng cô về nhà, ở nhà cô làm bài tập xong mới rời đi, mối quan hệ như vậy duy trì được một tuần.
Mỗi lúc một gần đến ngày thi đại học, cuối tuần này giáo viên bắt đầu siết chặt giờ tự học, giờ tự học buổi tối đều kéo từ tám giờ thành mười giờ mới xong.
Quả nhiên là cuối cấp mệt như cún cũng phải nghe theo sự sắp xếp của nhà trường vào giáo viên.
Đã quen với việc mỗi ngày cùng Tần Tư Đình làm bài tập ở nhà, đột nhiên bị bắt ở lại trường tự học buổi tối lâu hơn, Thời Niệm Ca sinh ra kháng cự trong lòng, nhưng cũng may cô và Tần Tư Đình ngồi cùng bàn, cho nên thành ra như nhau cả, vẫn là ngồi cùng anh đến khuya.
Nhưng ở cùng nhà và ngồi trùng bàn, bầu không khí vô cùng khác nhau.
Sáng thứ tư, sau khi mọi người tập thể dục buổi sáng xong quay về lớp, Thời Niệm Ca đứng dậy đi lấy nước, khi về chỗ ngồi, bạn nam ngồi bàn trên quay xuống nói với cô: “Khi nãy Lâm Tự có đặt mấy quyển sách trên bàn, với nhờ mình gửi cho cậu một cái túi quà.”
Thời Niệm Ca chưa kịp nói, đã nhìn thấy một túi quà màu sắc bắt mắt đặt trên bàn mình.
Triệu Tiểu Thanh ngồi phía sau chồm lên tròn xoe mắt dẩu miệng, tựa như phát hiện ra gì đó khủng khiếp lắm.
Thời Niệm Ca hơi hơi mù mờ, nhìn mấy quyển sách ôn tập cấp ba trên bàn, lật ra xem, cô trông thấy những bài quan trọng đều được đánh dấu cẩn thận, rõ ràng là Lâm Tự đã tự mình chuẩn bị cho cô.
Cô lại cầm cái túi nhỏ, mở ra chính là một con búp bê thủy tinh vô cùng đáng yêu mà dạo gần đây nữ sinh mê như điếu đổ, bên dưới có in tên của hãng sản xuất bên Hongkong.
Gì …. đây?
Cô đặt búp bê thủy tinh xuống, lại lật những quyển sách kia ra xem, lật một chút thì có một tờ ghi chú rớt ra.
Tờ ghi chú rơi xuống đất, lúc này Tần Tư Đình vừa bước đến, tờ giấy kia vừa vặn đáp xuống chân anh, trông thấy cô cúi đầu, anh biết tờ giấy này của cô, nên tiện tay khom xuống nhặt giúp, nội dung bên trong đập vào mắt anh.
Thời Niệm Ca không biết trên tờ giấy ấy viết những gì, chỉ thấy sau khi Tần Tư Đình nhìn thoáng qua, không nói gì cả, anh mắt chuyển tới vị trí của lớp trưởng Lâm Tự.
Tại sao Tần Tư Đình đột nhiên nhìn cậu ta?
Thời Niệm Ca tròn xoe mắt nhìn Tần Tư Đình, anh không nói gì cả, đặt tờ giấy kia lên bàn.
Lúc này cô mới nhanh chóng cầm lên xem, trên đó là nét chữ của nam sinh: Niệm Niệm, mình biết từ sau khi cậu nhảy lớp thì chương trình học của cậu có chút áp lực, mình có vài quyển sách gần đây đã đánh dấu cẩn thận những bài kiểm tra mô phỏng giúp cậu có thể ôn tập, cậu đọc thử nhé, hi vọng chúng ta có thể cùng nhau vào đại học. Còn nữa, mấy ngày trước chị mình đi Hongkong, lúc về có tặng mình ít quà, mình thấy búp bê thủy tinh này đáng yêu quá rất hợp với cậu, cho nên mình đem cho cậu, hi vọng mỗi ngày cậu có thể vui vẻ… Hi vọng sau mấy tháng nữa vẫn có thể gặp nhau ở trường đại học. Lâm Tự.
Thời Niệm Ca đọc xong, đặt tờ ghi chú xuống.
Vừa giống như thư tỏ tình nhưng lại không giống, nhưng mà rõ ràng là thư tỏ tình, rốt cuộc là cô có phải trả lời không?
Hơn nữa nhiều sách thế này, nhìn qua cũng biết là lớp trưởng đã vô cùng nghiêm túc giúp cô đánh dấu, còn búp bê cô có thể trả lại, nhưng mà đống ghi chú trong sách này cô không thể vờ như không thấy, hiện tại họ quá nhiều việc, thời gian có thể sắp xếp được cũng chỉ dành để ôn tập, cho dù cô không hề có tình cảm với lớp trưởng, nhưng cũng không thể làm như không biết gì.
Đang lúc cô còn lưỡng lự không biết phải giải quyết chuyện này thế nào, giọng nói của Tần Tư Đình vang lên: “Ngồi xuống.”
Cô lấy lại tinh thần, lúc này mới để ý đến cô vẫn đứng ở chỗ của anh, anh cứ thế đứng bên cạnh, vừa rồi không hề lên tiếng, nhưng lúc này chuông vào học reo lên, cô vẫn còn đứng ngây ra đó.
Cô nhanh chóng quay lại chỗ của mình, để Tần Tư Đình ngồi vào chỗ của anh, cô lại vội vàng kẹp tờ ghi chú vào mấy quyển sách.